Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Mèo bắt đầu co ro vì gió lớn, rồi thì chiếc áo khoát nào đó được choàng qua vai con bé. Như thường lệ mỗi khi cả hai bên nhau, cậu ấy vẫn làm vậy.
-Cậu sẽ lạnh đó.
-…
-Hoàng hôn đã trôi qua lâu rồi. Cậu vẫn thích ngắm biển về đêm sao?
-ừm,… vài chuyện sắp xảy ra.
-… là thế nào, chuyện gì cơ?
-Ba tôi.
-…
Mèo hoảng hốt nhưng lại không thốt nên lời. Chỉ cần nhắc đến cha cậu ấy dù một lần cũng đủ khiến cậu ấy nổi giận, nhưng nay thì chính cậu ấy lại nói ra.
-Giỗ mẹ, chuyện gì có xảy ra cũng đừng can thiệp vào.
-…ờ,… mình …. biết rồi.
Kenty thờ dài rồi đứng dậy đưa bàn tay về phía Mèo nhưng ánh mắt của cậu ấy vẫn hướng về biển, cảm nhận mùi của biển trước khi về khách sạn. Mèo cười mỉm rồi nắm lấy bàn tay cậu ấy, bàn tay cậu ấy không yếu ớt, mang một sức mạnh và lực hút nào đó khiến con bé nôn nao và đứng dậy một cách dễ dàng.
Rồi thì Mèo biết không nên nắm tay cậu ấy vì suy nghĩ của con bé rằng là cậu ấy chỉ muốn kéo con bé đứng dậy thôi.
Bàn tay Mèo buông nhẹ nhưng từ cậu ấy thì không.
-Kenty à…
-Đi thôi.
Cậu ấy trả lời gọn rồi vẫn nắm chặt bàn tay con bé, bước về phía khách sạn. Mèo bước từng bước theo với nụ cười hạnh phúc hiện diện trên môi, gò má con bé như đỏ lên và khắp cơ thể như bị đốt cháy với sức nóng không thể tả được …
______________
Có những yêu thương nào?
Tình yêu, có phải vậy?
Thôi không hy vọng nhưng hạnh phúc thật sự đến…
Gió và biển…
Hoàng hôn biến mất để lại một hơi ấm mạnh mẽ…
Cậu ấy vẫn để ý đến con bé….
______________
……….
Đã một giờ hơn nhưng Gia Huy vẫn chưa về phòng. Bọn con trai từ cửa sổ nhìn ra ngoài xa, tên ấy vẫn đứng ngắm nhìn biển một cách lặng thầm…
“ Xin lỗi em, nhưng cảm giác ấy dường như đã được chia sẻ cho người khác. Cái khoảnh khắc đó, sự cân bằng tình cảm ấy đang vẫn có một chút nghiêng về em, nhưng rồi khi anh vô tình xô cô ta, anh nhận ra phần tình cảm anh dành cho “người khác” ấy bỗng nhiều hơn anh dành cho em. Một người ích kỉ và chỉ nghĩ cho bản thân, sẽ không làm cho em hạnh phúc được đâu”…
Tên ấy độc thoại nội tâm một mình vì dù có mang danh là một thằng đểu thì trong tâm can tên ấy, tình yêu và đi đều có nguyên do và có cả nỗi buồn khi buông tay nhau ra.
Đêm ở biển cô quạnh, chỉ có gió, có tiếng sóng biển, có cái lạnh giá từ bên ngoài và cả bên trong lòng con người đang đứng ở đây. Hướng nhìn ra xa từ lan can trước một căn phòng thuộc khách sạn biển, nỗi hận và cả sự nuối tiếc gì đó… tình yêu sao phức tạp quá, một phần rất căm ghét nhưng một phần nào đó lại không thể cầm lòng được.
Những bước chân của tên ấy hướng về khách sạn, trời đã khuya và không còn một ai ở đây cả…
……………..
Stand by me … and I’m sorry ….
_______________
Dừng chân, nơi tên ấy đứng cách phòng của nhỏ Boo không quá xa, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt còn lại ở đây và vào lúc này. Ắt rằng cả hai hiểu đối phương đang nghĩ gì nhưng có lẽ rằng chính bản thân không chấp nhận những suy đoán của chính mình mà thôi. Boo thôi không nhìn tên ấy nữa mà đưa ánh mắt về phía biển, cảm giác khó chịu nhất mà con nhỏ từng trải qua.
Hãy để Boo, con nhỏ nhớ lại cái khoảng thời gian chuyển đổi tính cách của mình từ một đứa chuyên ganh tị, đố kị, quá cuồng nhiệt trước bọn con trai… nhưng giờ thì đã khác. Con nhỏ không còn hứng thú và bộc lộ cảm xúc của mình, cũng không cảm thấy ganh tị với Quậy hay Mèo. Nhưng không phải vì thế con nhỏ trở thành hoàn hảo, một chút ganh tị vẫn còn đó vì con nhỏ nhận ra mình có gì đó rồi, không phải là cái “cuồng” vốn có trước đó mà là cảm xúc mãnh liệt nào đó khiến con nhỏ trở nên lặng lại và nghĩ về bản thân mình hơn. Có gì hơn người kia không, về sắc đẹp, tài năng hay cả tính cách, rồi thì con nhỏ nhận ra, mình không đẹp bằng hoa khôi nhà ấy, cũng không hẳn tài năng hơn và tính cách thì lại càng không rõ. Nhưng chắc rằng về cái vẻ bề ngoài của mình, Boo tự ình một vé thua và thôi không trông mong vào cái cảm giác của mình với bọn con trai nữa. Đã ganh tị rồi nhưng con nhỏ vẫn không nhận được gì từ tên ấy ngoài cái xô vai khiến con nhỏ té xuống cát. Ấy vậy nhưng đừng vội kết luận mọi chuyện, thông minh cũng có thể bị hoá ngu ngốc, xinh đẹp cũng có thể phút chốc trở nên xấu xí thì việc không xinh đẹp cũng có thể trở nên dễ thương trong mắt “người khác” mà.
Trong khi Boo mãi nghĩ những điều vớ vẩn nhất mà con nhỏ cho đó là những lập luận đúng thì tên ấy đã ngồi cạnh bên lan can lúc nào không hay biết.
-Này !!!
-…
-Mất hồn rồi à?
Gia Huy, tên ấy lay nhẹ con Boo khi con nhỏ cứ mơ màng nhìn về phía biển đang đánh từng đợt sóng.
-HẢ?
-Này là tôi hữu hình đấy nhé.
-Sang đây làm gì, mọi chuyện như thế chưa đủ sao?
-Chắc là chưa._ Tên ấy nở một nụ cười nửa miệng để lộ cái “dimple” từ đâu ra mà bây giờ ở gần thế này, nhỏ Boo mới phát hiện ra.
-Tôi… không thích nói nhiều.
-Này, câu nói đó độc quyền của tôi mà.
-Mình anh có miệng chắc.
-Haha,…
-…
Tên ấy cười lớn rồi chợt im lặng đi khi ánh mắt con nhỏ ấy như vô hồn trước cái “lúm đồng tiền” “vô duyên” ấy. Có lẽ tên ấy thừa biết rằng chính con Boo cũng dễ chết ngất với cái “dimple” ấy, thôi cười và nhìn vào ánh mắt nhỏ Boo, chút gì đó khiến cậu ấy cảm giác như khoảng cách này sao mà gần quá.
-Sao nhìn tôi mãi thế.
-… ờ… thì… không có gì. Anh về phòng đi, cứ ở đây thì tôi không chắc chắn nhỏ Quậy sẽ để yên nếu nó thức giấc đâu.
-Sao lại là Quậy, tôi thì đang chờ cô đấy chứ.
-Tôi chẳng hơi sức đâu mà đánh anh.
-Hay rằng là không thể đánh… có phải… vậy không._ Ánh mắt dò xét ấy làm cho Boo bối rối, đừng có như thế mãi, không thì chưa hết tuần chơi biển, con nhỏ đã ngã gục trước cái cách đối xử với con gái của cậu ấy.
-Tôi không muốn dính dán gì đến anh cả, đừng có cái kiểu nhìn ấy, rợn cả người.
-Sao lại không dính dán, đã chẳng phải nói, con dâu của mẹ tôi rồi còn gì.
-Con dâu của mẹ anh ở khách sạn bên kia đấy.
Nụ cười trêu ghẹo của Gia Huy không hiện diện được lâu thì tắt ngụm. Boo nhắc đến nhỏ Linh và Gia Huy như vừa được nhắc lại một nỗi buồn và một sự cắn rứt.
-…
-…
-… ngủ ngon nhé… tôi về phòng đây. Xin lỗi vì những gì đã xảy ra, tôi không cố ý làm như thế với cô…. Gửi lời xin lỗi của tôi đến lớp cô và hai người bạn bị thương của cô…
Ánh mắt buồn bã của cậu ấy làm mất đi cái “dimple” giết người, rời khỏi lan can và bước từng bước về phía khách sạn. Ánh mắt luyến tiếc nào đó đang hiện diện nơi này…
“ Mày sao vậy… phải kìm, mày phải kìm được chứ”…
Thôi đi Boo à, quá muộn vì tên ấy đã để ý đến nàng rồi!
Những bước chân gần về đến phòng của cậu ấy, bỏ tay ra khỏi túi quần, sợi dây chuyền nằm trong lòng bàn tay của cậu ấy… nắm chặt lấy, có lẽ là một thử thách mới, một sự chinh phục mới mà chính Gia Huy cũng không biết rằng có bền lâu hay không. Tên ấy nhặt được sợi dây chuyền ấy ngay cái lúc con nhỏ vừa bỏ đi, con nhỏ cũng không nhớ rằng mình có giữ sợi dây chuyền ấy hay không. Chỉ biết rằng tên ấy đòi thì ắt con nhỏ đang giữ, nhưng rồi cũng do vậy mà việc rứt ra khỏi Gia Huy là một điều không dễ dàng cho con nhỏ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui