Lễ Cưới Trên Thiên Đàng

Bởi vì anh không muốn…

Là em…

Sẽ mãi đi theo nơi không có ngọt ngào ...

____

Những dòng lyric đang chạy trên màn hình máy vi tính, giọng hát trong trẻo từ nó. Nay là chủ nhật nên Zu rủ nó sang nhà chơi. Dù gì thì ngày mai sẽ bắt đầu các cuộc thi cho ngày hội của trường nên sẽ được nghĩ học trong 1 tuần này, vừa chơi vừa sẽ stress trước khi thi học kì một.

_ Zu à, thật là em không thi gì cho lớp em à ? – Nó đang vừa gõ gõ vừa hỏi Zu chuyện hội thi hằng năm của trường.

_ Không chị, em thích cổ vũ hơn là tham dự, hehe. Em rất muốn xem chị và anh 2 em sẽ đoạt giải mấy, hihi.

_ Em đừng nhắc tới cái tên đó, biết hắn biết bơi thì hôm ấy …

_ Sao chị, hôm nào cơ, kể em nghe với.

_ À không có gì đâu. Zu này, cái fic CON SỐ HAI em post ở trang nào thế.

Nó lơ sang chuyện khác, cái lần đầu nó gặp hắn lại làm nó nổi máu. Nay chủ nhật, hắn có dịp rong chơi nên chẳng có quản thúc nó, có phần thấy thoải mái, cũng có phần là nhơ nhớ vì không có ai cải nhau với nó, hihi.

Nó ngồi đọc truyện được 1 lúc thì mệt rồi lăn quay ra giường Zu ngủ. Zu cũng thế, mãi đi ngắm những bộ đồ mới 1 hồi mới thấy nó ngủ mất biết, lại giường và ngủ cùng nó.

Buổi trưa hôm nay mát mẻ, không khí thoáng đãng, mây trắng nhiều nhưng không che kín bầu trời. Nhưng cũng không chắc, có khi chiều nay lại mưa, gió thổi qua khe cửa sổ, đưa 2 con bé vào giấc ngủ 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể.



Mèo lúc này đang ở bệnh viện với ba và mẹ con bé. Tình trạng bệnh của cha Mèo không có chuyển biến tốt, bác sĩ nói là cha Mèo không thể đi lại được nữa. Con bé có vẻ buồn hẳn nhưng cái đó thì cả gia đình Mèo đều biết trước, không có tiền chữa trị thì làm sao mà khỏi bệnh.

Được 1 lúc Mèo rời bệnh viện để về nhà dọn dẹp thay mẹ. Dù là việc học hành chưa ổn định sau khi bị gãy chân, 1 phần là hội thi sắp tới, lại 1 phần là giữa Kenty với Mèo mọi thứ vẫn còn mở ảo, nhưng con bé cứ phớt lờ mọi chuyện làm việc chăm chỉ dù không biết là có điều tồi tệ nào xảy ra nữa hay không.



____

Bởi vì anh không muốn…

Là em…

Sẽ mãi đi theo nơi không có ngọt ngào ...

____

Bài hát cứ reo mãi trong cái com-bu-tơ. Nó tỉnh dậy, cả Zu cũng thế, 2 đứa nó dụi mắt rồi cùng nhau vào nhà vệ sinh. 2 con này ở chung 1 nhà thì có vẻ ổn đấy, hợp tính nhau. May cho tên Zun là không phải rước thêm nó về nhà, không thì về sau hậu quả thế nào không hay nếu 2 con ấy hợp tác tác chiến với hắn.

Reng !! Reng !! Reng !!

_ Ai đó ?

_ Mở cửa cho anh 2 coi.

Hắn vừa nói vừa loay hoay với cái điện thoại hết pin. Xong thì Zu ra mở cửa, vội vội vàng vàng chạy ngay vào phòng cắm điện vào sạc pin, không biết chuyện gì mà trông hắn gấp gáp quá.

_ Chị Quậy ngủ với em đêm nữa nha, em ngủ 1 mình chán lắm, hít. Tối nay, em với chị chơi đua xe nha, em mới phá kỉ lục của anh 2, hehe.

_ Không được đâu, mấy seur mà cứ thấy chị không về là nghi ngờ rồi không cho chị ở nữa thì làm thế nào.

_ Thế càng tốt, qua ở với em đi, ba mẹ em đi du lịch suốt, anh 2 thì cứ đi chơi hoài à, nên chị qua ở với em luôn đi, nhaaaa.

2 đứa nó ngồi ở phòng khách, tranh thủ mở game đua xe trước khi ngủ tăng 2.

_ Nhà này là em xây hay sao muốn cho ai vào ngủ thì vào, ở thì ở thế hả ? – Hắn vừa nghe điện thoại trong phòng vừa nói vọng ra phản đối mấy cái đề nghị mà hắn cho là vớ vẩn của Zu.

_ Cứ yên tâm, chẳng ai qua đây làm phiền, làm gai mắt người đâu.- Nó nói rồi quay sang Zu. _ Chị về nha, bữa nào rãnh chị sẽ ghé chơi, giờ chị phải về nhà các seur.

Tin !! Tin !! Tin !!

_ Ai đấy ?

_ Anh Abbu nè, các seur gọi anh đón Quậy về. Quậy à, nhanh đi.

Vừa nghe giọng nói Abbu, Zu buồn hẳn. Nó bước ra rồi tạm biệt Zu xong thì lên xe Abbu rời khỏi nhà 2 anh em hắn.

_ Này, ai đón con nhỏ ấy vậy?

Hắn vừa từ phòng ngủ của mình đi ra hỏi.

_ Abbu…

Nói ngắn gọn Zu chạy thẳng 1 mạch lên phòng của mình.

Rầm !! [ đóng cửa phòng như thế thì nhà này chừng mấy ngày nữa cũng sập thôi ].

_ Lại ghen tuông, còn cái con nhỏ đó, đã bảo không được qua lại với Abbu cơ mà dám cả gan không nghe lời bổn thiếu gia nhà này à, mai rồi biết tôi sẽ làm gì cô … a.. lô … dạ … dạ …

Hắn vừa lầm bầm chưa kịp mắng nó xong thì đầu dây bên kia bắt máy, coi bộ hắn lễ phép hẳn ra. Ai mà làm hắn phải hạ hoả không lí do thế nhỉ ?



Buổi chủ nhật chẳng có gì xảy ra ngoài việc nó ăn chơi bên nhà Zu vì bị con bé ấy rủ rê quá. Còn Mèo thì không liên lạc với nó, con bé bận bù đầu nhưng không gọi nó sang vì khoảng thời gian này, nó cần nghỉ ngơi hơn ai hết.



Sương đêm ngập bầu trời …

2 giờ sáng…

Nó ngồi ngắm trăng đêm bên lan can và suy nghĩ về vài người. ___ come back ___

_ Quậy à, em và Zun đang có …

_ Có gì ?

_ Hình như em và Zun thân thiết …

_ Làm gì có ạ, anh giỏi suy diễn, mà sao lại hỏi thế cái tên này.

_ Ừm, ờ … không có gì, ngày mai anh thi bóng rổ, sáng, anh đến đón em nhé, đi cùng anh được không ?

_ Ờ .. ừm … em …

_ Lại có gì đó khó xử sao, lúc trước em đâu như thế ?

_ Dạ đâu có, mai anh sang đón em sớm, trước 6 giờ nhé. Không thì …

_ Không thì Zun đến đúng không ? Anh không biết giữa em và Zun có chuyện gì nhưng anh và em đang có những khoảng cách. Khoảng cách xa dần thì tim anh … nó … thắt lại.

_ …

___ continue___

Nó ngẫm nghĩ lại những gì Abbu nói. Mọi thứ nặng trĩu trong nó lúc này.

“ Sao lại là thắt lại, bộ Abbu bị bệnh đau tim à. Khó hiểu thật, mà bị bệnh đau tim thì dính dán gì tới hắn. Mình gần gũi với hắn thì Abbu bị bệnh tim. Ôi thôi không suy nghĩ nữa, mình điên lên mất “

Không hiểu sao mà nó lại khờ đến thế nữa, lại còn gì mà bị bệnh đau tim, haha.
Lại cũng chỉ vì cái câu nói của Abbu mà nó chẳng ngủ được tận 4 giờ sáng, cứ thở dài suốt, có nên đi nói cho Zun biết là nếu Zun và nó gần nhau thì Abbu bị bệnh đau tim không. Thật là thua con nhỏ này rồi. Nó ngồi được 1 lúc thì vào phòng nằm trằn trọc đến sáng chẳng ngủ được cho tới khi Abbu đến.


Đã 6 giờ sáng …

Tin !! Tin !! Tin !!

_ Quậy ơi, dậy chưa vậy… Con chào seur, cho con hỏi là Ly dậy chưa, tụi con phải đến trường ạ.

_ Hình như tối qua nó không ngủ. Con chờ tí để seur đi gọi nó.

_ Seur à, con tới rồi này khỏi gọi, hey, đi thôi.

Seur đi vào trong khi bàn giao xong “của nợ”.

_ Này Quậy, tối qua, … em không ngủ à ?

_ À, có chứ, sao anh hỏi thế ?

_ Seur nói.

_ Đùa đó mà, em có ngủ mà.

Nói rồi nó vội leo lên xe của Abbu, cười thật tươi trong khi 2 con mắt đen như Panda ấy. Dấu được ai khi cái gương mặt nó bơ phờ hẳn ra. Như nó, chẳng tĩnh táo được mấy ngày mà nó buồn thì giờ vui lên chẳng còn được bình thường nữa, ở đây bình thường là bình thường theo kiểu người thường, còn như nó thì đó chẳng phải là bình thường tí nào.

_ Quậy, lỡ nhóm anh không thắng giải này thì thế nào nhỉ ?

_ Thì có gì đâu, muôn vật vẫn chuyển động cơ mà hehe. Ớ mà nói đùa à, anh mà thua thì nghĩ học là vừa, haha, được học bỗng coi như chuyển nhượng cho mấy thằng thắng giải mất.

_ Thế nếu anh thắng giải thì có quà cho anh không ?

_ Quà ư, tự dưng lại đòi quà, được thôi, anh muốn gì cũng được nhưng nếu em thắng giải bơi lội anh cũng phải tặng quà cho em. Em muốn gì cũng được, thế nhé.

_ Ừm, quyết định vậy nhé, hehe, em đòi cái biệt thự màu hồng đừng hối hận, haha.

_ Cho em luôn đấy, với điều kiện cho anh ở cùng, haha.

Cũng đã lâu, cậu ấy chưa được cười sảng khoái đến thế này, nay có nó bên cạnh, mọi niềm vui như ập đến, mọi nỗi buồn như được xua tan, niềm vui thực sự bên Abbu lúc này, nhưng mong rằng đến cuối ngày và những ngày sau nữa, cậu ấy vẫn có thể vui được như thế. Ngũ Vương … Hội thi hằng năm …

Loa trường đang văng văng inh ỏi tiếng thầy giám thị, cái ông thầy mà làm cả bọn lớp nó bao trận cười nghiêng ngã hôm nó và Boo thi tài với nhau, nay ông ấy chỉ đạo “hiện trường” không biết có điều “tốt đẹp” nào xảy ra không. Đằng xa sau trung tâm được dựng sâu khấu lớn, chuẩn bị cho buổi thi ca hát, các học sinh đang rối rít chuẩn bị đủ thứ cho khuôn khổ nơi lớp mình đóng Đô.

Lúc này, ở khu thể thao, khu bóng rổ lớn của thành phố nếu không tính các trung tâm thi đấu tập thể của nước, thì sân của trường nó đã xếp vào hàng TOP rồi. Trên khán đài đã kín chỗ ngồi gồm học sinh 3 khối. Nó chen vào trong khi tìm thấy chỗ trống bên cạnh có Zu với Mèo đã chờ sẳn, cứ như nó đến trễ như thế thì chẳng còn chỗ mà xem được màn trình diễn của Abbu.

_ Tối qua chị không ngủ hay sao mà mắt chị đen hết rồi kìa.

Zu vừa nói vừa chạm tay vào vùng đen dưới mắt nó. Con bé coi bộ qua tâm nó thay thằng anh của con bé hay sao ấy.

_ À, ùm, giờ chị buồn ngủ quá, hít. Mà tên đấy đâu rồi, bạn thân thi đấu mà không đến à.

_ Anh ấy nói đi đón chị mà, ụa vậy ai chở chị đi.

_ Thì Abbu, anh ấy nói lâu lắm rồi không chở chị đi học nên muốn sang chở, hắn đón chị à. Ai mượn mà đi đón.

_ …

Nói đến đoạn, Zu không nói thêm nữa, cái từ Abbu làm con bé xót, tại sao lại không từng 1 lần sang chở con bé đi học, thậm chí là đề nghị thì Abbu cũng tìm cách từ chối con bé.

Zu quay đi không nhìn nó vì sợ nó phát hiện ra cái vẻ kì lạ khi bị cái gọi là “ghen không lí do” ấy.

_ Mèo, tao ngủ nha, mày cho tao mượn vai đi.

_ Ùm, ngủ đi, không thì Zun đến là mày mệt đấy, hehe.

_ Ai sợ hắn, dám làm gì tao cơ chứ, …lè… - Nó le lưỡi rồi lẩm bẩm 1 mình.

Tiếng la hét cổ động khắp khu bóng rổ, tiếng chạy dồn dập và cả tiếng banh đập xuống sàn. Nó vẫn ngủ như mọi thứ trên trái đất đang đứng im, đôi lúc lại lớ mớ nói gì đó rồi lại ngủ tiếp, chắc nó không biết rằng, cái trái banh ở đấy mà ánh mắt của Abbu thì mãi dõi theo nó, dù biết rằng nó đang ngủ chứ chẳng có hứng thú mà cổ vũ cho cậu ấy.

Lúc này cửa chính thấp thoáng bóng hắn đến, đã sắp đến trận chung kết nên Zun và Kenty không muốn để lỡ thời cơ xem trận đấu hay, nhìn thấy nó, hắn nổi cáu lên vì để hắn leo cây ở nhà thờ.

_ Con nhỏ đó …

_ Suỵt … - Mèo ra hiệu đừng đánh thức nó dậy.

_ Sao mà phải im cho con nhỏ này ngủ hả ?

_ Đêm qua, nó trắng đêm không chợp mắt được.

_ Cái gì, không ngủ á.

Hắn ngớ mặt ra, rồi chau màu bực mình vì nó cứ làm những chuyện không giống người. Ngày người ta thức nó đi ngủ người ta ngủ thì nó lại thức. Chẳng hiểu nổi những đứa để ngược giống nó có như nó không, nếu lỡ cho cả bọn đẻ ngược ở chung nhà thì thế nào, cả trăm câu hỏi đặt ra trong hắn lúc này.

_ Này, dậy đi… nhanh …

_ Quoáp, im coi, tôi buồn ngủ lắm anh đừng có cản cơn.

_ Làm như bệnh dại hay gì mà cản cơn, dậy nhanh lên, đi về nhà ngủ, đừng có làm mất mặt tôi. –Hắn nói cái giọng như là người được giao nhiệm vụ trong nom nó không bằng.

_ Sao cơ, sao lại mất mặt Zun, không lẽ 2 người…

_ Không phải, ờ, ý là … mất mặt lớp ta, lớp trưởng không biết làm gương, Zu à, lôi nhỏ ấy về nhà mình đi, đừng có làm trò cười cho thiên hạ thế chứ.

Nói rồi hắn bảo Zu phụ 1 tay vác nó ra xe, lúc này thì ai không muốn nhìn thì cũng chẳng rãnh che mắt khi thấy anh em nhà thằng Zun đang đi cùng nó. Dù rất nhiều đứa biết nó và Mèo thân thiết với bọn được xét học bỗng, nhưng nếu đứng cạnh những thằng đẹp trai sáng giá như thế không bị ghét thì trường này do trụ chì chùa thiếu lâm làm hiệu trưởng mất. Trước sau gì, thì bọn lớp khác cũng kiếm cớ gì đó gây sự với nó, dù trước đó nó cũng phải chống chọi 1 thời gian với bọn con gái lớp nó rồi. Mong là kì này lớp nó đoàn kết giựt hết giải thưởng và chống lại những thế lực của lớp khác, 1 lớp toàn dân đầu gấu, hổ, cáo thì cũng không dễ bị ăn hiếp đâu nhĩ.

” Cái thằng đó, đưa Quậy đi đâu vậy, đã không ở lại xem mình thi còn đưa nhỏ ấy về, càng lúc càng quá đáng rồi đó”

Bốp !!

Bạn cùng đội với Abbu vừa vỗ lên vai bảo cậu ấy vào trong nghĩ giải lao, đã xong bán kết và hiễn nhiên đội Abbu không thể thua. Chuẩn bị cho vòng chung kết.

_ Sao thế, tao cứ thấy mày nhìn lên đó, thằng Zun vác nhỏ nào đi vậy ?

_ Lớp trưởng lớp tao, thằng đó, sao lại đưa con bé về chứ. – Cậu ấy tỏ vẻ khó chịu.

_ Bộ mày kết nhỏ đó à, đừng bảo 2 tụi bây tranh nhau 1 đứa con gái nhé. Nhỏ đó lớp trưởng, hình như là tuyển thủ bơi lội phải không, chắc là học giỏi, ngoan hiền nên chúng mày tranh nhau chứ gì, haha.

_ Không, ngược lại hoàn toàn mới đúng. – Nói rồi Abbu bỏ vào trong thay áo khác vì đã thi 4 tiếng liền, mồ hôi làm ướt hết áo của cậu ấy.

Trận chung kết sắp diễn ta, không có nó ở đấy, Abbu không tìm được cái động lực mà suốt trận đấu con bé dù ngủ nhưng vẫn khiến cậu ấy hăng hái hơn. Buổi trình diễn tuyệt vời hơn mong đợi liệu có kết thúc đẹp hay không, Abbu sẽ được 1 nguyện vọng tự do từ nó, chắc hẳn sẽ rất mong chờ đây. Kéo …

Dây …

Phập !!!

……………

_ Không dễ dàng như thế đâu Abbu à, con nhỏ ấy không thuộc về mày. Nó và mày là sợi dây và tao sẽ là cây kéo, mãi mãi mày sẽ không có được nó đâu. Vì có 1 người yêu mày thật lòng, nên chắc chắn nhỏ đó không phải là người thứ 2 yêu mày thật lòng. Mong rằng mày sẽ yêu Zu thay vì là con nhỏ đó.

Hắn đang dùng kéo và cắt sợi dây màn trước cửa phòng hắn. Thế nào Zu về nó cũng hỏi và lại mắng anh nó 1 trận như chị 2 giáo huấn em trai của mình vậy. Hắn đi đi lại lại trước cửa phòng mình, suy nghĩ xem coi có nên đem nó vào phòng không, phòng con Zu bình thường có khoá đâu nay lại đi khoá cửa phòng. Nhà kho thì khi nó ngủ dậy thế nào cũng băm hắn ra cho xem. Nếu là phòng khách thì càng không được vì nay ba mẹ hắn đi du lịch về sau cuộc điện thoại hắn vừa nghe hôm trước. Còn nếu là phòng của hắn thì bị phát hiện lại um xùm chuyện. Thế đấy, chỉ là chỗ cho nó ngủ thôi mà làm hắn phải nhức cả đầu.

_ Quyết định, quăng cái mớ phế thải này vào phòng mình cho chắc ăn, khoá cửa phòng xong rồi lên trường, sẽ không ai phát hiện.

So beautiful … you … so beautiful …

Hắn vội lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bài hát mới của BEAST.

_ Gì thế Zu ?

- [ anh 2 đưa chị Quậy đi đâu vậy …]

_ Anh đưa nó về nhà chứ đâu, sao em khoá cửa phòng vậy ?


-[ à thì lúc đi vội em lỡ bấm nút khoá phòng. Anh 2 để chị Quậy ở phòng anh 2 đi, ở nhà canh nhà luôn đi, ba mẹ nói nay về mà, em sẽ quay phim trận chung kết lại cho anh xem, nhé … ]

_ Nhưng mà …

-[ ô kê, bye bye đại ca …]

Tít!! Tít!! Tít!!

_ Lại cái tật cúp máy ngang.

Nói rồi hắn đến chỗ nó đang nằm ở sofa, bế nó là cả 1 vấn đề, người nhỏ nhưng chắc xương to hay sao mà nặng kinh khủng, thế mà hắn cũng không nhớ mình đã rinh nó bao nhiêu lần, nhiều đủ để không đếm được. Đôi lúc khi hắn nghĩ lại, mình đã cố để tách nó ra khỏi Abbu để Zu có thể tiến tới, nhưng cái gọi là tách đấy lại vô tình gắn hắn với nó chặt hơn và giờ thì đã là bạn gái. Dù là thoả thuận nhưng cũng khiến hắn có cảm giác, ở cạnh 1 người con gái thì tâm trạng sẽ không còn trống rỗng nữa, không còn cô đơn như ngày trước nữa. Những ngày tháng sau này sẽ ra sau, khi hắn càng ngày càng lấn sâu vào vòng vây gọi là tình yêu, cái gọi là “cảm giác” của 1 con người.

Những dòng suy nghĩ cứ thế tranh nhau tua thật nhanh trong tâm trí hắn.

Đưa nó về phòng, hắn sợ nó thức giấc nên mọi hành động từng bước đều rất nhẹ nhàng, cảm giác chăm sóc 1 đứa con gái là thế này đây.

_ May mắn cho cô, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên con gái được vào phòng tôi đấy, trừ em tôi ra thôi, hãy cảm ơn vì tên Abbu thích cô, nên cô mới có cơ hội để tôi dòm ngó đến đấy. Khi nào Abbu thật sự buông cô thì lúc ấy tôi cũng sẽ trả tự do cho cô, lúc ấy mặc sức mà tìm bạn trai khác, nhưng tính ra tôi cũng là bạn trai đầu tiên của cô nhỉ, tôi cũng vậy, bạn gái đầu tiên.

Lại lẩm bẩm 1 mình, hắn sẽ bị “tự kỉ” sớm thôi, không còn lâu đâu nếu phải đấu tranh tâm lí mãi như thế.

Ra phòng khách, hắn đi vào giấc ngủ vì tối qua hắn cũng chẳng ngủ được, nay ba mẹ về hắn phải “dưỡng sức” để chống chọi “giông tố” không biết sẽ kéo đến lúc nào, mong là trễ hơn giờ này và sớm đi cho hắn được ơn “cứu rỗi”.

… 1’ …2’ …3’….

-Yaaaaaaaaaa, đứng lại chưa, em sẽ vắt cạn hết chất sống của anh bây giờ… này… trả cho em… khó khăn lắm em mới mua được đó, trả đây … Zun, con trai, bắt chồng của mẹ lại dùm mẹ nào.

-Thật là khổ, chưa được 5 phút thì “tiên nữ” đã về thật rồi.

-Con trai, có nghe mẹ nói không, bắt lại cho mẹ.

-Con biết rồi, ba à, dừng lại đi, cho con con đường sống.

Chuyên gây náo loạn, chuyên bát nháo, chuyên bày đủ trò để cái nhà này không bao giờ được bình yêu, ba mẹ hắn và Zu, ông bà Đinh Gia.

-Con trai, mẹ con thật sự là đã hành ba sống chết ở Mỹ đấy, cuối tuần này ba lại phải đi với nàng ấy sang Hàn, chừng nào thì ba mới được dưỡng già ở Việt Nam đây.

Người đàn ông to cao, có nét như những người thành đạt và thực là ông ta rất thành đạt, Đinh Gia. Người mà bao phụ nữ ngày ấy khao khát, nhưng chẳng rõ sao ông ấy lại khát khao mỗi cái người phụ nữ mà Zun hắn gọi là “tiên nữ” trong khi thăm tâm của hắn lại in hằn 3 chữ “nữ bà bà”.

-Mẹ à, sao lại để cuối tuần mới đi, đi sớm tí được không, con cần được yên tĩnh để thi học kì 1 nữa.

-Thế con hỏi ba con kìa, bảo là muốn dưỡng sức mà, con đã nói thế thì mình với em đi sớm tí nhé, cho chúng con nó còn mặc nhiên tự do học hành. Đi nhé mình.

-Nếu con muốn giết ba thì giết luôn bây giờ đừng để mẹ con hành hạ ba, ở thương trường ba đâu phải khổ như ở tình trường thế này, còn cả khối việc, toàn là giao cho quản lí, chức chủ tịch của tôi chắc sẽ sớm không còn mất đấy mình. _ Có lẽ người như ông Đinh thì khó ai biết cái gọi là thảm hoạ khi ở cùng vợ.

Đó là lí do vì sao mà chẳng bao giờ 2 anh em hắn muốn ở Mỹ. Sự ồn ào náo nhiệt ấy tuy rất vui nhưng đối với anh em hắn thì đây là cái phiền lớn nhất trong cuộc đời từ nhỏ cho đến bây giờ.

-Con trai, lâu rồi mẹ không vào phòng con, để mẹ vào xem con trai của chồng mẹ có ngăn nắp không nào.

-Mình sao cứ cái kiểu nói dài dòng, nào là chồng của mẹ, vợ của ba, con của chồng mẹ, con của vợ ba, em gái của con trai mẹ. Trong khi tất cả cũng từ mình với tôi mà ra.

-Ông sao ý kiến thế hả, để tôi vào xem phòng con nó nào… sao cửa không mở được thế Zun.

Vừa nói mẹ của hắn vừa vặn vẹo cái tay nắm cửa. Hắn hốt hoảng và chạy lại ngăn cản.

-Mẹ à, con để quên chìa khoá phòng mình trong cặp Zu, mà Zu nó đang trên trường, để chiều nó về hẳn mở nhé mẹ.

-Con trai cứ khéo lo, mẹ có chìa khoá mà, hé hé.

-… nhưng, phòng con… mẹ đừng mở . nàyyyyyyy…. Mẹ..ẹ…ẹ…ẹ…..

______ Cánh cửa được mở tung khi chìa khoá phòng của mẹ hắn vừa xoay sang 1 hướng. Bà ấy to mắt nhìn thẳng vào giường ngủ của hắn, há hốc mồm và quay sang nhìn hắn cũng với nét mặt ấy.

- Mẹ à, cái này …

- Ai đây, bạn gái của con, phải không ?

- Không phải, mẹ, đây là …

- Sao con không nói cho mẹ biết vậy hả, con dâu, con dâu ta, ôi nhìn xa trông thật xinh, con bé ngủ tướng cũng lạ nữa.

Mẹ hắn vừa nói vừa đi dần dần vào giường ngủ và ngắm nghía không rời mắt, hắn đi theo sau vò đầu bức tóc, mỗi khi hắn muốn giải thích thì chẳng miệng nào mà nói được khi mẹ hắn chẳng chừa đường cho hắn nói. Chút gì đó lo lắng vì sợ mọi chuyện bại lộ, mà nếu có công khai quan hệ thì sẽ dễ dàng để tách Abbu ra khỏi nó cũng như là gắn Abbu với Zu lại. Hắn nghĩ đơn giản hơn để có thể giải quyết vấn đề bây giờ.

- Quoáp, đây là đâu vậy ?

Nó mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh và chợt nhìn thấy mẹ hắn.

- Con dâu, dậy rồi à, mẹ chồng mà con cũng không biết à ?

- MẸ … MẸ CHỒNG gì cơ ạ ? _ Nó đần mặt ra nói chẳng thành 2 tiếng MẸ CHỒNG.

- Con chẳng phải là bạn gái thằng Zun sao, nó có bao giờ cho con gái ngủ phòng của mình ?

- Sao cơ ạ, đây là phòng ZUN ???

- Chứ con không biết gì à, chẳng lẽ thằng Zun giỡ trò “…” gì với con à, ZUNNNNNNNNN lại đây coi nào.

Mẹ hắn quay phắt lại và hét lớn tên của hắn. Hắn đi từ từ lại và ngồi xuống giường cạnh mẹ hắn, nó thì vẫn còn nửa nằm nửa ngồi chống tay xuống nệm vì chắc nó đang nhức đầu khi ngủ ban ngày.

- Mẹ à, …

- Con giải thích thế nào, con làm gì con bé, sao con bé ngủ ở đây mà lại không biết gì thế hả, đồ con trai hư đốn.

Vừa nói mẹ hắn vừa đánh hắn liên tục trong khi hắn cố đỡ những cái đánh vờ của “nữ bà bà” này.

- Bác à con không phải là bạn gái tên này đâu, bác đừng hiểu lầm …

- Sao cơ, không phải là bạn gái à, vậy mà làm bác … _ Gương mặt rạng ngời của mẹ hắn bụp tắt hẳn khi nó khẳng định hắn chẳng là gì của nó cả. Còn hắn thì lại đỏ mặt lên trông có vẻ như đang tức giận nó vì điều ấy.

- Cái gì, mẹ à, mẹ nói đúng rồi đấy, con dâu mẹ đó, tương lai sẽ như thế, cô ấy ngại nên không nhận đấy, để con xử sau chuyện này, mẹ về phòng nghỉ đi nhé, ba đang đợi mẹ trong phòng để tiếp tục trận chiến, đi nàooo….

Vừa nói hắn vừa đẩy ngay mẹ hắn ra cửa trong khi tiếng gọi í ới từ bà ấy, rồi lại hỏi lại xem điều hắn nói có là sự thật không, nó thì lại đần mặt lần nữa chẳng nói nên lời. Bạn gái đã là quá lắm rồi, nay còn có chuyện là con dâu tương lai, hắn đùa hơi quá trớn rồi chăng.

Đóng cửa phòng, hắn đi lại chỗ nó rồi lại cái giọng cầm quyển mà nạt nó.

- Gì hả, nói hay quá nhĩ, không có chút đắn đo hay do dự luôn nhĩ. “Không là bạn gái tên này đâu”, ừ nếu cô không muốn là bạn gái thì tôi biến nó trở thành con dâu tương lai, rồi cả chuyện ngủ chung 1 phòng cả đêm với nhau. Đầu óc tưởng tượng của bọn con trai con gái trường này chắc không tồi đâu nhĩ, không tồi lắm đâu QUẬY NHĨ ?

- Anh … dám …

- Thế nào, hay là ngay bây giờ, trận bóng đang diễn ra, đông đủ mọi người, tôi sẽ dẫn cô đến đó và nói tất cả, đi thôi.

Hắn nắm lấy tay nó lôi xuống giường và kéo nó ra cửa phòng. Coi bộ hắn luôn nghiêm khắc trong mọi việc, 1 chút gì đó khiến nó sợ, chưa bao giờ trong đời nó lại bị áp lực nặng nề như thế này, chưa bao giờ nó phải chịu nhịn, không phản kháng không đánh đấm như thế này. Và chưa bao giờ nó lại có cái khả năng khuất phục và im lặng bất lực làm theo mọi sự điều khiển của 1 người con trai thế này.

- Này, bỏ tôi ra, nhanh….

- Không thì thế nào.

- Tôi có chuyện muốn nói.

- Chuyện gì, đừng có dài dòng.


- Chuyện có liên quan tới Abbu.

Hắn lặng người không cố gắng kéo nó nữa, buông tay nó ra trong khi nó bực bội khó chịu với cảnh bị áp đặt như thế. Hắn vào ghế ngồi còn nó thì lại giường ngồi xuống, không nói gì trước khi suy nghĩ thật kĩ cái gì nên nói và không nên nói lúc này.

Hắn bây giờ cũng có vẻ lo ngại. Có những lúc con người ta dụng lợi riêng nhưng đâu con người nào lại sắc đá và thẩm độc đến nổi phá hoại tình cảm của người khác. Trong khi đó, hắn làm việc này cũng chỉ vì em hắn, Zu, mà thôi. Những lo ngại đang bắt đầu làm hắn thấy khó xử, hắn có phải là quá ác không. Xoay quanh vòng tròn “NGƯỜI HẮN GHÉT, BẠN THÂN TỪ NHỎ, và EM GÁI”, hắn như phát điên lên. Đôi lúc những suy nghĩ ngày trước ùa về, việc quyết định nhúng tay vào chuyện tình cảm của em gái có khiến cho chuyện tình cảm của hắn bị ảnh hưởng. Và trong lúc này, nó muốn nói với hắn về Abbu, nếu như nó cự tuyệt hắn và khẳng định rằng nó “THÍCH ABBU” thì hắn phải làm thế nào đây. Vẫn dụng lợi và tiếp tục phá banh mọi thứ hay là chấp nhận bỏ cuộc để em hắn- người chỉ chờ đợi anh hai mình thực hiện mọi việc, tự đi tìm kiếm tình yêu.

- Sao không nói đi. – Hắn có vẻ căng thẳng.

- Abbu, sẽ không còn sống lâu đâu. _ Nó buồn thấy rõ.

- Sao cơ, đừng nói điên nhé nhỏ kia, sao mà không còn sống lâu, nói rõ xem nào.

- Thì Abbu bị bệnh tim, anh ấy nói thế. _ Công nhận 1 điều nó có trí tưởng tượng bay cực cao.

- Thật không ? Cô đừng có làm trò bịa đặt đó _ Hắn đứng dậy khi thấy nó có vẻ nghiêm túc.

- Abbu nói là “Anh không biết giữa em và Zun có chuyện gì nhưng anh và em đang có những khoảng cách. Khoảng cách xa dần thì tim anh … nó … thắt lại”. Anh ấy nói thế đấy.

Nó giã lại giọng của Abbu lúc ấy xong thì lại trở về giọng của mình rồi ủ rủ, có lẽ nó thông minh trong chuyện đánh đấm đá đập đạp người khác, còn trong chuyện tình cảm thì không có miếng chất xám nào mang lĩnh vực tình yêu cả. Cái kiểu mà nó còn ngốc hơn cả Mèo. Dù có ngốc trong chuyện gì đi nữa, nhưng Mèo vẫn giỏi trong học tập cũng như hiểu được tình cảm của con bé đang đặt cho ai, nói đúng hơn tuýp người như Mèo phải gọi là … Biết những điều cần biết. Còn nó thì điều cần biết thì chẳng bao giờ hiểu được. Khổ cho ai phải sống cùng nó suốt đời.

Zun nghe được cái câu tường thuật như trời chụp ảnh ấy thì ngồi phắt xuống ghế người kha khá lên.

- Cười gì thế hả ?

- Haha, không … há há,,, không có gì … hahahaha….

- Thế mà bảo không có, anh mà cười nữa tôi điên lên thì không có nể nương nữa đâu, có mỗi cái trò bắt điểm yếu rồi uy hlếp người vô tội. Cả bạn thân có chuyện buồn mà cũng cười được.

- Dám à, trừ khi, cô giết người diệt khẩu tôi, thì được. Haha… cô đúng là không có tí gì não trong sọ, có khi là có sỏi hay đất không chừng. Có nghĩa là … Hắn định nói thì chợt im bặt. Sao lại phải nói cho nó nghe, nếu như nó biết Abbu thích nó thì mọi chuyện khó khăn hơn chăng. Dù gì thì trước sau Abbu chắc cũng sẽ tìm cơ hội nói với nó, nhưng thà giữ im lặng mọi chuyện, tiếp tục kế hoạch chia đôi sẻ lứa sẽ tốt hơn là làm điều tác hợp 2 đứa nó.

Hắn bị suy nghĩ ấy làm trở nên mơ hồ, tự nghĩ lại, hắn thấy mình bị thay đổi hóa, không còn vì bạn bè, không còn bất chấp mọi thứ để làm mọi điều tốt đẹp cho Abbu, Kenty nữa. Hay là vì hắn quá ích kỉ, chỉ muốn rằng Zu hạnh phúc và lấy đi hạnh phúc của người khác, hắn có quá vì em mình mà gây ra nhiều tội lỗi, tuy không quá lớn nhưng làm cho 1 con tim đau khổ chăng ?

- Này, tên kia, bị điên à, tự cười, rồi còn chửl tôi là thế nào hả, nghĩa là nghĩa thế nào. Nếu không tin, thì để tôi đi hỏi anh ấy lại cho chắc vậy.

- Khoan, đừng có đi lên đấy, dù gì thì trận đấu cũng sắp kết thúc rồi. Chuyện Abbu nói, nó chỉ đùa thôi, cô đúng là ngốc mới tin nó đấy, cô không biết tính tình của nó đó giờ à. Đừng có mà suy diễn lung tung, tôi nhắc lần nữa, đừng qua lại nhiều với nó, vì đã là bạn gái thì phải làm tròn trách nhiệm, không được lén phén với 1 ai khác, có biết không hả ? _ Hắn lại cái giọng ấy.

- Anh vừa phải thôi, đâu cần phải như thế. Đã lâu từ khi dính vào anh thì tôi chẳng được tự do, chẳng được tự do ngôn luận, tự do đi lại. Đi chơi cùng ai, ở nhà ai hay làm gì cũng phải nói cho anh biết, anh là cái gì mà đòi quản lí tôi. _ Nó nóng giận cả người, rồi đứng dậy mắng xối xã hắn. _ Được thôi, anh muốn nói chứ gì, được, thì đi nói, tôi cũng chẳng còn gì để mất, vã lại tôi và anh cũng chưa có gì vào đêm ấy thì chẳng cớ gì mọi người phải hiểu lầm, mọi thứ toàn do anh bịa đặt. Tôi đã lầm vì ngỡ rằng, đêm hôm ấy, người con trai đó là do Chúa ban xuống để cứu rỗi tôi, nhưng không ngờ chỉ là “quỹ đội lốp thiên thần mà thôi”. Anh muốn làm gì thì làm, dù gì thì tôi cũng chẳng được ai thích, cũng chẳng ai có thiện cảm tốt cả, ngoài Abbu với Mèo, tôi chẳng cần ai hết, kể cả anh.

Buông ra những lời chua chát, nó rơi những giọt nước mắt căm tức. Dù là người hung hăng, hay đôi lúc bị hắn “xiềng xích” trong những điều luật, nó vẫn không để mình yếu đuối đến độ phải khóc như thế này. Hắn là ai mà lại có cái “hạnh phúc” nhìn nó yếu đuối đến thế này cơ chứ. Nó đỏ cả mặt, nước mắt làm mắt nó trông u buồn hơn.

Hắn đơ cứng người, mặt hắn cũng đỏ lên như nó, hắn lôi tay nó chạy thật nhanh ra cửa.

Rầm!!!

Mẹ và ba hắn té nhào ra phía sau khi bất chợt Zun mở cửa phòng ra. Thì ra là 2 quí vị này nghe lén cuộc cãi cọ giữa 2 đứa nó.

Zun không nói gì, vội né nhanh và kéo nó đi thật nhanh ra xe. Mở cửa xe vội vã, hắn quăng nó vào xe theo kiểu mà mỗi lần đi bắt cóc, người ta thường làm thế. Lúc này hắn không hé răng mà nói tới nó, chỉ hằn hằn gương mặt đầy sát khí mà chạy thật nhanh. Nó thì lau nước mắt của mình, thở gấp gáp và đang rất khó chịu khi hắn đang tạo cho nó 1 áp lực rất lớn. Phải làm sao nếu như Zun thật sự nói điều đó với cả trường. Hắn là người nổi tiếng được mọi người yêu thích, còn nó là người nổi tiếng nhưng toàn bị ghét, phải làm sao khi nếu con gái trong trường sẽ căm phẫn nó đây.

________________________
Cạch … cạch… cạch…

Quả bóng rơi khỏi tay Abbu. Chiến thắng thuộc về lớp 11A1. Cả nhóm ôm nhau ăn mừng, quả thực là Abbu sẽ không bao giờ để đánh mất cơ hội được nó thực hiện 1 điều ước. Vui mừng khôn xiết, cả nhóm chạy khắp vòng sân, Abbu quăng cao trái banh lên khoảng không nhà thi đấu bóng rỗ của trường.

Bụp !!! Hắn chụp trái banh lại ôm vào ngực, trong khi tay còn lại thì đang nắm chặt tay nó.

-Quậy, em đến lúc nào vậy. Còn mày, sao bảo không đến cơ mà.

-Tao cũng không định đến, nhưng tao có chuyện muốn nói với mày.

Hắn trả trái banh lại cho Abbu. Vẫn ánh mắt ra vẻ ngạo mạn, nhìn xung quanh khán đài, tất cả cặp mắt đang nhìn thẳng vào nó cũng như Zun và Abbu. Những tiếng xì xào bắt đầu làm cho bầu không khí thêm nặng nề. Nó vội vung tay ra khỏi bàn tay hắn và xoa cổ tay mình, hắn đã lôi nó từ nhà xe vào đến đây với bàn tay cứng cáp đủ làm nó đau.

-Có gì về nhà nói.

-Tao muốn nói ngay bây giờ. Và tao cũng muốn công bố cho tất cả mọi người biết, nhất là mày.

-Chuyện gì ? _ Abbu bắt đầu gằng giọng và khó chịu khi thấy hắn làm cho nó đau.

-Chuyện này chắc mày cũng phải tự biết từ lâu. Mong mày không đi cùng Quậy nữa. Quậy và tao đã chính thức qua lại với nhau, bởi thế tao không muốn thằng con trai nào đi cùng. Nếu mày muốn biết rõ vì sao hôm ấy, Quậy lại ở nhà mày vào lúc sáng sớm, thì nên hỏi cô ấy tối hôm trước cô ấy ngủ cùng ai.

Những tiếng xì xào lại càng làm nó choáng váng hơn, những lời nói như từng mũi kim đâm vào não bộ nó lúc này. Nó không còn nhìn rõ được gương mặt của Abbu nữa. Mọi thứ nhòa đi trong mắt nó lúc này, quay cuồng và sụp tối…

______

Sao lại thích làm tổn thương nó ?

Sao lại mang cho nó những phiền toái ?

Sao lại khiến nó mất đi bạn bè ?

Sao lại để nó bị ghen ghét ?

Và sao lại muốn nó trở thành bạn gái của mình ?

______

Trời sụp tối, 6 giờ, mọi nơi trong thành phố sáng đèn để thắp sáng 1 phần trái đất này khi mặt trời bị che lấp. Gió chiều làm lòng người cô quạnh, những bước chân lặng lẽ mang những nổi buồn trôi cùng thời gian.

Cuối phố, nơi con hẻm hoang vắng không 1 bóng người, ngồi tựa vào tường nhà ngay góc phố, Abbu hướng mắt về bầu trời đã rượm buồn theo cậu ấy.

“Quậy và tao đã chính thức qua lại với nhau, bởi thế tao không muốn thằng con trai nào đi cùng. Nếu mày muốn biết rõ vì sao hôm ấy, Quậy lại ở nhà mày vào lúc sáng sớm, thì nên hỏi cô ấy tối hôm trước cô ấy ngủ cùng ai.”

Câu nói của thằng bạn thân bao năm qua làm cho cậu ấy ám ảnh mãi. Cũng phải thôi, đùng 1 cái, người mà nó bảo nó ghét nhất lại trở thành bạn trai nó, làm sao có thể mỉm cười và chúc họ hạnh phúc được cơ chứ. Cái tình cảm vừa mới làm cậu ấy có nghị lực nay đã bị dập tắt bởi hắn. Một người như hắn, chẳng bao giờ thích con gái, chẳng bao giờ vì ai mà đối xử tệ với bạn bè, thì nay đã thay đổi hoàn toàn.

Những suy nghĩ trong tâm trí cậu ấy lúc này vô tình đã đánh lạc hướng tuyến nước mắt của cậu ấy. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má và thấm môi, không hay biết gì về những biến đổi thể xác của mình, cậu ấy chỉ biết rằng, trái tim mình đang bị thay đổi trạng thái mà thôi.

Vội ôm mặt, cậu ấy bắt đầu để những giọt nước mắt thật sự rơi xuống. Là sao chứ, khóc vì nó cơ à, có chăng là tình cảm này cậu ấy đã thực sự dành cho nó.

- Dù đó … có là sự thật, nhưng anh sẽ không chấp nhận, thằng đó có đối xử tốt với em không, có lo lắng và luôn bảo vệ em không. Hay là những gì anh làm vì em là chưa đủ để em nhận ra được tình cảm của anh cơ chứ. Anh đã bắt đầu yếu đuối từ lúc nào vậy ? Sao anh lại khóc? Sao anh lại có cảm giác hụt hẫng khi biết em đã quen 1 người con trai khác như thế này. Bạn thân anh, sao lại là bạn thân của anh mới được cơ chứ.

Có nhiều điều là lần đầu tiên. Có nhiều điều làm con người đau đớn. Nhưng trong giây phút này, lần đầu tiên điều làm cho cậu ấy đau đớn nhất là để 1 người khác bước trước 1 bước giành lấy tình yêu của mình. Nước mắt không phải vì nó, mà là vì tình cảm của cậu ấy bị chính bạn thân cậu ấy tóm gọn trong tay. Cảm giác phải đối diện với nó và hắn, có lẽ sẽ khó khăn cho Abbu lúc này.

Góc tối 1 mình, nơi ngã 3 đường vắng tanh, gió khẽ rít từng cơn và những tán lá cây ven đường làm lòng người tê tái. Những bước chân chậm dần, chậm dần rồi dừng lại. Đầu gối của ai đó đặt xuống đất, trước mặt Abbu, nắm lấy bàn tay cậu ấy và xiết thật chặt.

- Em có thể ngồi cùng không ?

Còn ai khác, người bao năm thầm thương Abbu nhưng bao lần đều bị khước từ bởi hành động vô tâm, lạnh nhạt. Năm nay, con bé cũng đã gần 17 tuổi rồi, cũng đã lớn rồi, đủ biết mình nghĩ gì và đặt tình cảm cho ai. Zu – người con gái nhắm mắt cho qua mọi thứ để cố gắng mỉm cười nhìn theo từng bước đi của cậu ấy.

-Anh, thật sự … thích chị ấy phải không ?

-…

-…

-Anh cũng không biết, nhưng bây giờ, anh thấy, trống rỗng và mọi thứ dường như biến mất khỏi tâm trí anh.

-… Anh, có giận anh 2 em không ?

-Anh không đủ tư cách giận nó. Vì người lạnh lùng và chẳng biết gì về con gái lại có thể có được người mà anh … thích… Anh không đủ tư cách để trách móc nó. Chỉ trách rằng, anh đã không nói điều mà anh muốn nói sớm hơn thôi.

-Em nghĩ là mọi chuyện chưa kết thúc mà, chị Quậy vẫn chưa chính miệng nói là chị ấy thích anh 2 em, nên anh còn cơ hội mà. Hihi

-… Em …

-Có lẽ em may mắn được thấy anh rơi nước mắt nhỉ. Trông anh chẳng ra dáng đàn ông gì cả, làm sao mà chị Quậy có thể thích được cơ chứ. Cố lên, anh không phải là người dễ bỏ cuộc đúng không “tuyển thủ bóng rổ”. Hihi

Con bé nở nụ cười thật tươi, tươi đến mức làm cho trái tim con bé như đang bị 100 mũi kim đâm vào, như đang bị ai đó xé nát và như đang không còn cảm giác gì để cảm nhận tình yêu nữa.

Abbu nở nụ cười đáp trả, có lẽ cậu ấy đã nhẹ lòng hơn khi có ai đó giải bày cùng. Kéo con bé lại ngồi cạnh mình, 2 đứa ấy cùng nhau trò chuyện. Nhưng chủ đề bây giờ không phải là nó và hắn nữa, cuộc đấu bóng rổ toàn trường cậu ấy đã chiến thắng cùng đồng đội, Zu vẫn cười và chúc mừng người con trai mà nó sẳn sàng hi sinh niềm vui của mình để không gây ra sự đau khổ cho người cậu ấy. Tình yêu đi cùng sự hi sinh…

Đi cùng nụ cười …

Cùng nước mắt …

Nhưng điểm cuối cùng của tình yêu sẽ có nước mắt hay nụ cười không ?

_______

Mưa bắt đầu rơi lất phất, ô cửa sổ nhòe đi, hơi lạnh bắt đầu xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Chiếc chăn được kéo lên và che kín toàn bộ cơ thể nó. Nó cựa quậy trở mình, mơ màng trong giấc ngủ, nó hồi tưởng lại những gì đã nghe thấy trước khi bóng tối sụp xuống.

___ come back ___

-Quậy … quậy à … quậy …

Nó nghe được tiếng ồn ào xung quanh mình, tiếng cãi nhau giữa Abbu và hắn khi Abbu đi lại và đỡ nó dậy.

-Mày buông ra, tao đã nói như thế mày vẫn chưa hiểu à. Dù thế nào thì mày và Quậy cũng không thể đến với nhau đâu.

-Mày im đi, lúc này mà mày còn nghĩ đến chuyện đó nữa à. Quậy à,… em sao vậy… tỉnh lại đi.


___ continue ____

Rồi mọi thứ lắng xuống cho đến khi tiếng mưa khiến ý thức của nó hoạt động trở lại. Quá mệt mỏi để có thể mở mắt ra, nó cố gắng nhớ lại mãi những câu nói văng vẳng bên tai trước khi ngất đi.

“ Hắn đã nói gì, không thể đến với nhau là thế nào. Chẳng lẽ hắn hiểu lầm mình và Abbu yêu nhau sao. Cái tên vớ vẩn, Abbu sẽ thế nào nếu nghe cái tin tự hắn bịa đặt như thế cơ chứ. Nhưng mà … mọi chuyện… mình … là … bạn gái … của hắn, hắn đã nói ra tất cả thật sao. A !!! bắt đầu từ ngày mai đi học chắc có lẽ phải mang theo vũ khí để phòng thân, dù biết hắn ngạo mạn, hiểm độc nhưng với cái lũ con gái đuôi mù trong trường này thì ác quỷ cũng trở thành thiên thần cả thôi “.

-Alo, seur ạ, con là Mèo, tối nay Quậy ngủ ở nhà con nhé seur… sao ạ, các seur đi xuống vùng sâu vùng xa 1 tuần cơ ạ. À, vậy Quậy sẽ ở nhà con hết tuần này ạ, các dì cứ yên tâm đi công tác đi ạ, dạ, con chào dì…

-Thế nào rồi, 1 tuần là thế nào.

-Quậy sẽ ở nhà Mèo tuần này vì các seur có công việc phải đi xa.

-Ừ, con nhỏ đấy chắc còn ngủ lâu lắm, nên thôi cô về đi, sáng mai tôi sẽ đưa nhỏ ấy đi học.

-Nhưng …

-Tôi chẳng có đụng đến cọng tóc nào đâu mà cô lo, về đi, cũng tối rồi. Tôi có nhờ Kenty đưa cô về, nó đang chờ ngoài cửa đấy.

Nó mơ màng và nghe được cuộc đối thoại ngoài phòng khách của nhà hắn, tiếng hắn trông có vẻ trầm đi, không còn cáu gắt mà la nạt như bao lần hâm dọa nó. Không nghe tiếng Zu, nó thầm nghĩ chỉ còn hắn và Mèo ở đây. Cảm nhận được độ êm từ nệm của hắn, nó thừa biết mình đang nằm phòng của ai, 1 chút khó chịu vì ghét cay ghét đắng hắn, nhưng cũng có 1 chút an tâm vì nó không phải nằm dài ngoài đường như hôm chiều mưa ngày đấy.

Tiếng mở cửa phòng nhẹ sợ đánh thức nó, hắn nhẹ nhàng đi lại giường ngủ của nó, ngồi bên chiếc ghế gỗ sáng bóng. Lấy tay đặt lên trán nó xem xem nó có trở cơn mà sốt không, cũng biết quan tâm lắm đấy chứ, học đâu ra lúc nào cũng không biết. Tiếng mưa càng lúc càng lớn, hắn đi lại kéo rèm cửa sổ vì ánh sáng ngoài đường hắt vào làm chói mắt nó khiến nó mất giấc không chừng. Lại đi lại ghế và ngồi xuống nhìn nó mãi.

-Cô đã bảo sẽ không để mình yếu đuối lần nào trước mặt tôi nữa mà, sao lại nói dối vậy hả. Có biết rằng, lúc cô ngất đi, bao nhiêu người lo lắng cho cô lắm không ?

“ Thế anh không lo lắng cho tôi à ?”

-Cái thằng Abbu đấy chắc là đã thích cô lắm lắm rồi đấy, vui rồi chứ gì ?

“ Thích ư, anh điên à, toàn tự nghĩ tự suy diễn rồi làm mọi chuyện um xùm còn bảo nữa “

-Cô ngốc nghếch đến nổi mà những gì hắn làm vì cô không đủ để cô hiểu hắn yêu cô rồi sao, quả là nói cô thiếu chất xám không sai chỗ nào cả.

“ Yêu ư ? Anh đi chết đi “

-Chẳng hiểu 1 người không có gì để người ta thích như cô lại làm cho bọn tôi rối đủ điều. Chắc cô coi phim “BOF” rồi chứ gì, tính ra con nhỏ trong phim nó còn ngoan hiền, chẳng như cô, ngoài cái trò đánh đấm chẳng biết gì, nấu ăn mà heo nhìn còn buồn nôn nữa là ai, lại chẳng có tí nghị lực thế mà cứ bảo ta đây không sợ ai cả … Hết nói nổi.

“ Có cần xỉ nhục đến vậy không hả cái tên trời đánh này”.

-Suy đi tính lại, xin lỗi cô, nếu tôi không lôi cô vào chuyện này thì chắc sẽ không đến nổi này. Có lẽ tôi chỉ có Zu là em gái, nên tôi thương nó hơn ai hết, tôi muốn nó hạnh phúc nên vô tình đi phá vỡ hạnh phúc của người khác.

“ Là sao ? Nói rõ xem nào ?


Cái trò người nói, người độc tấu trong tư tưởng này sao mà chán thế không biết. Nó cứ ở đó mà vờ nhắm mắt ngủ, hắn thì chẳng đánh mà khai từ đầu đến cuối, thế nào cũng tuốt luốt mọi chuyện được biết hết cho xem.

-Tôi đã nghĩ nếu Zu và Abbu có thể bên nhau, thì lúc ấy tôi sẽ buông tha cô, để cô đi tìm hạnh phúc khác là ai đó chứ không phải tôi và Abbu. Tôi chỉ dành cho tôi, Abbu chỉ dành cho em tôi và cô thì dành cho 1 người con trai khác. Nhưng có lẽ cô chẳng biết điều này nên lúc nào cũng muốn chống đối tôi.

“ Thì ra anh lợi dụng tôi vì điều này ư. Zu …. Con bé thích … Abbu ư ? “

-Nếu cô biết được sự thật thế này thì sẽ ra sao nhĩ, cô có giúp tôi không ?

“ Tên điên, phải nói là giúp Zu chứ, anh được gì mà giúp, chậm phát triển cách tàn nhẫn”
.

-Tôi đang lo lắng rằng nếu khi chuyện giữa tôi và cô cả trường đều biết thì cô có tiếp tục làm bạn gái tôi không, có tiếp tục đi hết hợp đồng dù tôi là người vi phạm cái hợp đồng yêu đương điên khùng này. Đối với mỗi người đều có 1 mục đích sống và Zu, mục đích sống của nó là cạnh Abbu. Còn với tôi, mục đích sống lúc này là làm cho gia đình tôi được hạnh phúc dù tôi có thế nào cũng được.

“ Cao cả quá, có biết mục đích sống của tôi là gì không mà lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình vậy ?


Bỗng chợt có tiếng hét trên lầu. Thì ra mẹ và ba hắn vẫn chưa tiếp tục ngao du sơn thủy. Hỏi sao hắn lại ăn khẽ nói kín với Mèo, sợ mọi chuyện lại ồn ào nếu có sự góp sức của mẹ hắn.

Hắn nhẹ nhàng rời ghế và đi ra phòng khách, để lại nó bên giường lúc này 1 mình với những suy nghĩ mông lung. Một lần nữa nó lại không thể vững lòng tin của mình vào người con trai này, lúc thì luôn áp bức nó, lúc thì lại săn sóc ân cần đem lại cảm giác an toàn cho nó dù trong hoàn cảnh nào đi nữa. Liệu rằng nó có thể chấp nhận được câu chuyện mà hắn vô tình kể ra không ? Mọi chuyện lại bị hắn đưa vào thế khó xử.

Hắn giải quyết xong chuyện mẹ hắn lại làm trò um xùm trên lầu rồi lại quay về phòng. Lúc này trên chiếc giường, hắn không thấy nó đâu. Hoảng loạn, hắn chạy lòng vòng trong phòng hắn để tìm kiếm nó, rồi chợt nó từ bếp nhà hắn đi lên với cốc nước lạnh.

-Anh tập thể dục buổi tối à, chạy chi mà tứ tung vậy ?

-Cô đi đâu thế, làm tôi tưởng …

-Tưởng gì mà tưởng, bây giờ đầu óc tôi đủ minh mẫn sáng suốt để bắt đầu về việc cái hợp đồng quái quỷ của anh rồi đây. Thế nào, hại tôi đủ rồi đấy, bây giờ thì anh muốn sao ?

-Thì tùy cô thôi, tôi làm vỡ hợp đồng nên giờ cô muốn thế nào thì tùy cô.

-Cái mục đích anh muốn thực hiện… đã thực hiện được chưa.

-… sao lại hỏi thế, có liên quan đến cô đâu mà hỏi.

Hắn bắt đầu thắc mắc, sao nó lại do dự mà hỏi lại hắn nhỉ, chẳng phải là nó đang cầu mong thoát khỏi hắn sao.

-Thế tiếp tục đi, nếu không thì tôi sẽ bị bầm dập trước khi ra khỏi cái trường quái quỹ này đấy.

-Sao cơ ?

-Điếc à, thì tiếp tục, nhưng luật lệ, tôi sẽ đặt lại, thế nào, được thì bắt đầu.

______

Tại sao nó lại quyết định như thế. Nó không phải là muốn cùng hắn giúp Zu đấy chứ. Chuyện này chẳng liên quan đến nó, thì cớ gì nó phải làm thế. Chính miệng nó còn bảo ngoài Mèo và Abbu ra nó chẳng cần ai cả mà. Có chăng nó thật lòng muốn Zu và Abbu thành đôi không.

-Tại sao, cô làm vậy, chẳng phải cô thích Abbu sao ?

-Anh đi uống thuốc chưa, chưa uống thì uống lẹ dùm tui.

Nó vừa cắm cúi viết viết, vừa nói móc méo hắn làm hắn bực bội khó chịu vì chẳng biết lí do vì sao nó lại làm vậy. … các quy tắc để trở thành bạn trai tốt …

-Phải đưa đón tui hằng ngày, bất cứ khi nào tui cần đều phải có mặt.
-Không được bắt nạt tui vô cớ cũng như cấm đoán tui giao du với mọi người.
-Cùng tui dạy Zu học bơi, cũng như giúp con bé có thể bên cạnh Abbu.
-Không được đối xử tệ với Abbu nếu không thì kết thúc tại đây.
-Không được kể về những gì giữa 2 đứa trong thời gian sắp tới cho 1 ai biết.
-Đính chính lại việc chúng ta ngủ chung trong đêm ấy với Abbu.
-Cuối cùng là không được nảy sinh tình cảm, nếu có lỡ thì phải thong báo trước. Chia tay sớm bớt đau khổ.

Nó nói 1 lèo, xong quăng cái quyển nhật kí của hắn lên giường. Cái trang hợp đồng của hắn vẫn vô tình mở ra. Hắn ngượng ngùng vì không hiểu sao nó lại cao cả hơn hắn đến thế.

-Này, lúc nảy, cô nghe hết tất cả những gì tôi nói à.

-Ừ, sao biết hay vậy._ Nó vừa uống ngụm nước ực 1 cái rồi trả lời gọn ơ.

-Ặc, … tôi … này … cô nghe hết tất cả luôn chứ.

-Ừ, từ đoạn nói tôi không được yếu đuối trước mặt anh cho đến hết. Haha, anh làm như tôi là yếu bóng láng hay sao mà bày đặt dạy với dỗ thế hả. Haha, chẳng qua là thiếu ngủ nên tôi mới xĩu ngang vậy thôi.

-Vậy… vậy là chuyện Abbu, cô cũng biết. Thế sao cô lại muốn giúp Zu, cô chẳng phải thích Abbu sao ?

-Không biết, nhưng trước hết phải giúp Zu thoát khỏi tình trạng này. Có thể vì việc tôi gần gũi Abbu khiến Zu buồn và hụt hẫng. Anh cũng cao cả quá nhỉ, nếu đã cao cả thì nói với tôi để còn hợp tác tác chiến, anh cứ lẳng lặng 1 mình rồi bây giờ mang vạ vào thân tôi đây này. Sống thế nào nếu cái trường này biết cái tên đội lốp thiên thần như anh lại là bạn trai tôi chứ.

-…

“ Sao cô lại không hận tôi ? Sao lại chấp nhận giúp đỡ Zu cùng tôi ? Sao lại bỏ qua chuyện tình cảm của mình với Abbu ? Sao lại cam chịu làm bạn gái tôi dù chưa biết trước mắt sẽ bị gì từ những đứa con gái khác cơ chứ ?”

Hắn chau mày và suy nghĩ về nó. Có chăng lần đầu hắn thấy có người con gái chịu hy sinh như nó, chấp nhận bỏ qua hạnh phúc của mình mà vun đắp cho hạnh phúc của người khác cơ chứ.

-Cô nói không biết. Vậy nếu Abbu vẫn không chấp nhận Zu, cô sẽ chấp nhận Abbu nếu hắn chính thức nói thích cô sao ?

-Ừ, đơn nhiên rồi, làm gì kiếm được người nào tốt với tôi như Abbu chứ. Anh nhìn còn thấy thế cơ mà. _ Lại uống thêm ngụm nước, nó nằm xuống giường và đắp chăn lại.- Ở đây làm gì nữa, đi ngủ đi, chẳng phải nói với Mèo là tôi ngủ ở đây cơ mà, ra phòng khách ngủ đi.

Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ đang cố gắng suy nghĩ, suy nghĩ về nó, mong rằng có thể hiểu được tí gì đó về lòng dạ con gái hơn. Có lẽ hắn nhận ra rằng không phải ai cũng như ai, và cũng không ai như nó cả, dù ngoài mặt nó có hơi hung dữ, nhưng so với mọi người con gái khác, nó tốt hơn gấp trăm lần. Hắn bước ra đến cửa phòng, quay lại ..

-Ngủ ngon.

-Ngủ ngon.

“Thủ tục xong”, hắn đóng cửa phòng và ra phòng khách ngủ. Dù gì ngày mai vẫn chưa đến buổi diễn văn nghệ, nên hắn vẫn còn thời gian nghĩ ngơi, cả nó cũng đến thứ 6 mới bắt đầu môn thi bơi lội. Nay lại không đi làm ở Housestar, chẳng hiểu sao nó và Mèo lại chẳng bị đuổi việc nữa.

_____

Một ngày dài, xảy ra biết bao nhiêu chuyện vui buồn, hắn cảm nhận được cuộc sống không còn bình lặng nữa. Mỉm cười vì điều gì đó từ ai đó, hắn đang vui sao ?

Zu về tận nửa khuya cùng Abbu, tạm biệt nhau Abbu quay xe và vể nhà. Con bé đứng mãi chờ đến khi không còn thấy đèn xe mô tô của cậu ấy sáng trên con đường nữa.

Mèo được đưa về nhà, tên Kenty lại cũng chẳng thay đổi gì, lại quay về với con người lạnh nhạt. Chào tạm biệt nhau. Nay sao lại có nhiều cặp tạm biệt nhau nửa đêm thế không biết.

Còn về phần nó, có lẽ, sẽ là chặn đường gian nan, nó chấp nhận mọi lời đàm tếu để giúp Zu và cũng như giải thoát bản thân mình giữa ABbu- người nó luôn yêu quý và Zu- người luôn giúp đỡ nó dù là hoàn cảnh nào.

Mọi chuyện sẽ thế nào khi chuyện công khai tình cảm giữa nó và Zun được cả trường quan tâm đến ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận