Lễ Cưới Trên Thiên Đàng

" Khi sóng gió kéo đến..."

Trên 1 con đường quê vắng lặng, chiều tà, khung cảnh thật dịu êm, mang tí gì đó lãng mạn theo kiểu thôn quê. Chiếc xe đạp cũ cùng nó dạo chiều, tận hưởng cái không gian thoáng đãng mà ở thành thị, nơi xe cộ tấp nập sẽ chẳng bao giờ có được. Mọi thứ cứ bình lặng, bình lặng như chính tâm hồn nó lúc này, trống trải và không mong rằng sẽ phải đón nhận những điều đau đớn nào cả. Rồi cho đến khi nắng tắt, con đường tối dần đi. Không phải mặt trời lặn, không phải trời đang trở tối khi đồng hồ điểm 18 giờ hay chăng 19 giờ, đó là do mây đen kéo đến mù mịt. Mưa như trút nước. Cái gọi là “bình yên” đã không còn nữa, mưa đến bất chợt, dập tắt cái ánh nắng chiều ấm áp, mọi hình ảnh tươi đẹp nhất đã bị mây đen che khuất. Nó đứng dưới cơn mưa và tự hỏi rằng “nên vui hay buồn” vì nó thích cả nắng và … mưa.

Đó có lẽ là 1 đoạn văn tả cảnh chăng ?

Không phải thế đâu !!

Nó vẫn là nó.

Abbu là nắng và hắn chính là mưa.

__________

Những giọt mưa bên cửa sổ, đồng hồ điểm 0 giờ.

Nó không ngủ được, dùng ngón tay, nó viết tên Abbu lên mặt kính cửa sổ và cả tên của hắn nữa. Cứ viết, rồi 2 cái tên ấy lại mờ đi, viết rồi lại mờ đi. Nó cười và thầm nghĩ rằng “cuộc đời nó sao lại có lúc lại phải vướng phải 2 người con trai thế này cơ chứ ?”. Abbu thích nó, cũng như nắng luôn làm cho nó ấm áp, tạo cảm giác bình yên cho nó, nó biết điều đó và nó khẳng định rằng nó thích Abbu, người con trai tốt nhất đối với nó lúc này.

Thế còn hắn ? Hắn bảo ghét nó. Hắn cũng như mưa, luôn làm nó cảm thấy lạnh lẽo, giông tố kéo đến cũng là lúc hắn hiện diện, nó biết điều đó và nó khẳng định rằng mình từng ghét hắn rất nhiều, người con trai đối xử tệ với nó ngay lần gặp đầu tiên. Nhưng bây giờ, nó phải phủ định là cái mà nó từng khẳng định, vì hắn đã thay đổi bản thân hắn lúc nào ấy, có khi chính hắn cũng chẳng biết sự thay đổi ấy, hắn cũng đã từng đối xử tốt với nó đó.

Giữa người thích nó và người đang là bạn trai trên danh nghĩa giấy tờ của nó, nó sẽ chọn ai để bắt đầu tìm hiểu tình cảm của mình, nói đúng hơn là để khám phá cái mà người ta gọi là tình yêu, điều mà nó chưa từng nghĩ tới, nhiều nhất nó nghĩ tới đó là ngay lúc này. Abbu và Zun, họ là bạn thân và nó là người đứng giữa. Nó phải chọn ai đây, có quá vội vàng với nó không ? Tình cảm thật sự và sự lợi dụng. Nó đã chọn cái sự lợi dụng ấy để “yêu” chăng?

Hihi, nó cười và nghĩ rằng “chắc do mình đẻ ngược thôi”.

____________

Hắn lúc này cũng chẳng ngủ được, lại nghĩ về nó. Đêm nay có lẽ là đêm tất cả tụi nó không ngủ được và hắn là người phải thức để suy nghĩ về những gì mình đã làm với nó. Có chăng nó quá tốt trong chuyện hi sinh tình cảm của mình. Hắn không thể nào nghĩ được mọi chuyện có thể lại trở thành thế này.

Hắn cười thầm mãi…

“Bạn gái ư, cái này là con nhỏ ấy muốn thế, không phải do mình ép buộc. Vậy có coi là mình đã có bạn gái không nhĩ. Coi bộ con gái không đến nổi tệ, nhỏ ấy không phải người con gái xấu. Chắc có lẽ đó là lí do khiến Abbu nó rung động và cũng là lí do mà Zu nó lại thích Quậy đến thế. Dù thế nào đi nữa thì về sau, tôi sẽ bảo vệ cô, dù là trong hoàn cảnh nào tôi cũng sẽ tin cô và bảo vệ cô”.

Cười nhẹ, hắn đi vào giấc ngủ và mong rằng sáng mai sẽ là một ngày đẹp trời… Có nó, người con gái đầu tiên trong cuộc đời hắn.

______________

- Mèo đi cùng Kenty rồi, không đến đón đâu, để tôi chở đi học.

Sáng sớm là đã cãi nhau, hắn đứng ở cổng với nó. Bực mình khi nó chẳng chịu lên xe hắn mà lại đứng chờ Mèo đến chở đi học.

- Đã bảo là Mèo đến mà, lúc anh chưa ngủ dậy tôi đã gọi cho Mèo và nó tới giờ đó … a, Mèo, tới rồi … thấy chưa, tôi nói rồi mà. Anh đi học vui vẻ, hẹn gặp lại ở lớp.

Nói rồi nó chẳng thèm ngó tới hắn nữa, chạy thẳng một mạch đến chiếc xe đạp của Mèo vừa thắng gấp khi nó lao đầu vào.

- Đi thôiii..

Vậy là buổi sáng không cùng hắn đến trường. Nay lớp nó sẽ tập trung tại lớp học để chuẩn bị cho buổi thi hát cuối tuần, nay không có môn thi của tụi nó. Có lẽ sẽ có nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra sau khi buổi bóng rổ hôm qua kết thúc.

_____________

Dù có bị ép buộc …

Nhưng tự hào một câu “Bạn gái của tay piano toàn trường” hãnh diện lắm đấy chứ…

_____________

Những tiếng xì xào từ nhà gửi xe, nó dắt chiếc xe đạp vào và bị chặn đầu lại …

-Từ xe đạp lên mô tô, từ mô tô lên ô tô… sao nay lại hứng thú đi xe đạp thế nhỉ. Có vẻ bọn 11A1 mang danh có số của trường cũng để yên nhìn nó vớ lấy hết con trai trường này ấy nhỉ.

-Mày nói gì thế con kia, lớp tao thế nào, tao ra sao, liên quan đến mày à.

-Ơ hay, tao không biết mày tài giỏi gì trong cái môn bơi lội, nhưng cái thứ học sinh được học bổng thể thao toàn là đầu đường xó chợ mà thôi. Thế mày ở xó nào thế ?

-Hơ, muốn biết thì ra về theo đuôi tao sẽ biết tao ở đâu ấy mà. Mà mày nói thế cũng coi mày nói cả Abbu và Zun đấy à, phải không ?

-Con này láo toét, còn việc mày ngủ với Zun, đó có là sự thật không hả ?

Con nhỏ tiến thẳng đến chỗ nó, cao hàm la lớn.

Bãi giữ xe của trường bỗng ồn ào hơn khi mọi người xung quanh bắt đầu xì xào lại cái chuyện “nó ngủ chung với hắn”.

Nó đỏ mặt lên vì tức giận.

-Tao chẳng cần gì phải nói cho mày biết … tao …

-Ừ đấy, thế nào, cô muốn ngủ chung với tôi hay sao mà điều tra kĩ vậy hả ?

Hắn từ đằng xa đi lại, phía sau, Zu chạy theo và đến ngay kế Quậy xô mạnh con nhỏ đang đứng đối diện với nó.

-Mấy người nghỉ ngủ chung với nhau thì làm gì hả ? Đơn giản là 2 người cùng nằm 1 giường nhắm mắt lại ngủ thôi. Đơn giản thế cũng không biết à, có cần hỏi mấy đứa lớp 1 rằng nó ngủ với mẹ nó thì thế nào không ?

Bằng cái giọng đanh thép, Zu như tạt nước lạnh vào mặt tụi con gái lớp nào đấy trong trường mà dám đụng đến nó. Có lẽ bây giờ nó chẳng động tay động chân cũng có nhiều người bảo vệ nó rồi, có chút gì đó vui, nhưng cũng có 1 chút lo sợ vì mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.

Zun kéo tay nó đi thẳng vào trong trường, để lại sự bất động cho toàn khu giữ xe. Có lẽ chuyện chúng nó quen nhau là sự thật và cả em gái hắn cũng bênh vực nó, kì này thì nó mệt thật rồi đây.

Zu không nói gí thêm, nắm tay Mèo cùng đi vào trường. Đang có hội thi trò chơi vận động tại sân lớn, lớp 11A1 của nó lực lượng đông hơn hẳn những lớp khác.

Nắng bắt đầu tràn ngập khắp sân trường. Tiếng ồn ào, những bài hát dạo piano từ phòng hiệu trưởng phát ra hòa vào nhau tạo nên 1 âm thanh lạ kì, chút gì đó êm ả, chút gì đó cuồng nhiệt. Sân trường đông dần hơn khi các cuộc thi đang rất sôi nổi ở vòng tứ kết. Các học sinh lớp 10 và 11 rất năng nổ và hoạt náo. Lớp 12 thì 1 số tham gia, 1 số về lớp để chuẩn bị cho tiết mục thi hát vào cuối tuần này.

Trong các môn thi thể thao, tất cả các lớp đều có người mạnh môn này người mạnh môn khác. Nhưng đối với âm nhạc, thì ít nhất trong lớp cũng phải có 1 giọng hát ngất trời để tham gia tranh giành giải thưởng lớn. Và đơn nhiên, lớp sáng giá nhận danh hiệu “Sóng nhạc” không lớp nào khác ngoài 11A1, lớp của nó. Với Abbu có giọng hát làm bay bổng những vật không thể bay, có thể gây nghiện những thứ không có chứa kích thích, cũng như có thể làm say đắm lòng người dù bất cứ ai. Đơn giản vì cậu ấy là con nhà nòi về phần âm nhạc mà, mẹ cậu ấy là 1 người nổi tiếng trong giới âm nhạc Việt ngày trước nên ít nhiều thì người ta cũng biết đến đôi chút về cậu ấy. Ngoài Abbu không cần bàn đến, Zun chơi Piano, Kenty chơi ghita và 1 biệt tài riêng của Kenty mà có lẽ chẳng ai biết nói đúng hơn là không được biết ngoài Zun và Abbu. Cả Mèo, con nhỏ đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi hát năm còn học cấp 2, năm lớp 10 vừa rồi con nhỏ chẳng dám tham gia vì quá đổi nhút nhát với cái trường toàn là kẻ ngó người nhìn. Cả Quậy cũng không ủng hộ Mèo vì điều này sẽ dễ dàng khiến Mèo bị nhiều người dòm ngó hơn, chẳng an toàn chút nào vì thường với giải thưởng âm nhạc trong thành phố, bất chấp thủ đoạn, bọn học sinh quỷ quái đều muốn dành được.

Đấy thì chỉ là sơ lược về tụi nó. Thế mạnh không ít, nhưng thế “yếu” thì rất nhiều. Tính từ đầu ngày thứ 2 đến nay, lớp nó chỉ thắng được giải bóng rổ, thua cầu lông, bóng đá, bóng chuyền và cả môn điền kinh. Còn lại 4 ngày thi nữa thôi mà đã thảm hại đến thế này rồi, mong rằng phần cao điểm nhất, vòng thi âm nhạc, tụi nó sẽ có giải thưởng.

______________

Không hẳn mạnh mẽ là không cần được che chở …

Không chắc rằng ghét có thể không giúp nhau …

Không phải chỉ xứng đôi thì mới có thể bên nhau được … -Buông ra đi !!

Nó cáu lên và vung mạnh tay ra, tụi nó đang đứng giữa hành lang trên tầng học lớp nó. Lúc này trông vắng vẻ, chỉ mỗi lớp nó là mở cửa, có lẽ bọn nhỏ Boo đã tới.

-Đã bảo thế nào, tôi đưa đến trường thì không chịu, đi với Mèo làm gì để rồi mấy con nhỏ đó kiếm chuyện vậy hả ?

Hắn cũng quát lại nó, chẳng chịu nhịn.

-Anh im đi, tôi thừa sức cho cả bọn đó đo ván, chẳng cần anh xen vào, tụi nó lại nghĩ tôi núp bóng anh, rồi còn núp bóng cái lớp này nữa, cũng phải đánh cho chúng nó 1 trận để biết chứ. Chẳng cần anh bảo vệ tôi, tránh xa ra 1 chút thì may ra tôi sống nổi trong cái trường này hết năm 12. Hiểu chửa ???

-Côôôôô ….

-Cô với chả chú, anh nên đi gặp Abbu càng sớm càng tốt hộ tôi, không thì tôi chẳng biết phải nhìn mặt anh ấy thế nào nữa. Biết không hả ? Cái đồ chết bầmmm …

Nói rồi nó đi thẳng 1 mạch đến cửa lớp, cả bọn lớp nó đổ nhào ra khỏi lớp vì lén nghe cuộc nói chuyện giữa nó và hắn. Nó hoảng hốt và vội lục lại trí nhớ là mình có nói gì làm lộ bí mật giữa nó và hắn không, có thế thôi mà nó lúng túng chẳng bước vào lớp được.

-Quậy, chuyện gì thế ? _ Con Boo đi lại ngồi kế nó hỏi.

-Cải nhau tôi, không có gì đâu, cái tên đó, làm tao bẻ mặt ngày hôm qua, nay còn lại …

-Tao không nói Zun, tao hỏi là bọn nào chặn đường mày kìa, tao vừa nghe bọn nó kể lại khi tụi nó thấy mày dưới bãi giữ xe.

-À, bọn vớ vẩn đấy mà, mày bận tâm làm gì, kế hoạch tới đâu rồi, đưa tao coi coi, phải thắng giải vào những ngày tiếp theo mới mong có hy vọng đoạt giải toàn trường đấy.

-Ờ… ùm, mày xem đi, tao đi đây có công chuyện. Có gì gọi điện thoại cho tao, cặp tao còn 1 cái, bấm số 3 rồi okê là được.

-Ờ, có ổn không, cặp của mày sao tao xớ rớ được.

-Yên tâm, nhà tao nếu bán ra cũng mua được mấy tỉ cái cặp đó mà.

Con Boo nói nhanh gọn lẹ rồi 1 mạch đi ra cửa nói nhỏ với con Tiểu Quân gì đó, 2 đứa nó đi ra khỏi lớp và không gọi theo bọn cùng lớp.

Trong khi nó lục lại và xem mấy kế hoạch tụi nó lập ra trong chuyến đi pic-nic, thì hắn đang ngồi ở căn-tin hằn hộc bực nhọc nó. Chẳng bao giờ nó có 1 cử chỉ nào dịu dàng với hắn cả, cả khi là chúng nó không có chuyện gì để gây gỗ nhau.

-Abbu hả, ra căn-tin đi, tao có chuyện muốn nói với mày.



-Vài chuyện, nhưng muốn làm rõ, vì hôm qua tao hơi quá đáng. Nhanh đấy, tao không chờ lâu được đâu.

< chờ tí tao ra>tix…tix…tix…

Để thực hiện yêu cầu đầu tiên, hắn phải giải quyết xong chuyện mà nó bảo hắn làm là phải giải thích mọi thứ với Abbu.

…o.O.o…

Mọi thứ xoay chuyển nhanh quá. Mới đó nó đã phải tự thân mình mà sống. Cha mất, mẹ không còn bên cạnh nó, còn gì là gia đình nữa. Nhưng chắc Chúa không lấy đi hết mọi thứ của nó, Chúa ban cho nó Mèo, con bé luôn bên cạnh và lắng nghe nó chia sẽ. Ban cho nó 1 chàng trai hết mực chăm sóc nó, bảo vệ nó. Ban cho nó 1 tên chuyên gây chuyện với nó nhưng cũng là người che chở nó khi nó không thể tự mình đứng dậy được.

Có chắc rằng mọi người sẽ có thể giúp nó sống đến khi chính đôi bàn tay nó làm ra tiền để nuôi sống bản thân nó không. Abbu hay Mèo hay Zun … Nó phải làm thế nào để nhận mà lại không thể trả lại cơ chứ. Có lẽ nó sẽ không dễ dàng để cuộc sống của mình phụ thuộc vào người khác. Mong rằng nó có thể vượt qua mọi thứ để có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn. Gặp lại mẹ, đó là những gì nó cần vào lúc này.

…o.O.o…

Buổi diễn tập ở lớp nó đang diễn ra sôi nổi sau khi Abbu và Zun cùng nhau về lớp. hai cậu ấy có vẻ đã không cải nhau, Zun rạng rỡ hơn còn Abbu vẫn còn chút ánh buồn trong đôi mắt sâu và to ấy.

Nó lúc này cũng không kém phần hào hứng, Mèo có vẻ bắt được tông rất nhanh trong bài hát. Tụi nó trình bày lại bài hát “Don’t stop the movin”. Những bài có âm điệu nhanh và sôi nổi, đây là sở trường của Abbu nhưng hơi khó với Mèo 1 chút về cách trình diễn. Hắn thì trông hăng say hơn khi đụng đến những phím đàn, cái vật mà nó muốn sở hữu từ lúc nhỏ đến nay. Những lần nó đi dự thánh lễ, mọi nơi nó có thể quậy phá nhưng riêng khu vực ca đoàn, nó chỉ chăm chăm vào cây đàn piano mà không có hành động nào phá phách cả. Nó từng xin ba mua, nhưng nhà nó thì lại không có số tiền lớn để mua. Có lẽ khi biết hắn biết đánh đàn piano, 1 phần nào đó nó có chút ganh tị với hắn ở khoảng này.

Riêng Kenty, cậu ta ôm cái ghita điện của mình và ra 1 góc lớp ngồi đàn 1 mình, phá vỡ bầu không khí sôi nổi lúc này của lớp. Những ánh mắt nhìn Kenty khó hiểu, riêng Mèo, con bé dường như biết rằng Kenty đang nhớ 1 người mà chính con bé đã từng thay thế người đấy trong vài phút ngắn ngủi ở bệnh viện. Mèo cố gắng mỉm cười thật tươi và đi lại chỗ cậu ấy.

-Không tập cùng bọn mình à ?

-Ừ…


-Thế thì làm sao cuối tuần chúng ta có thể thi ?

-Miễn sao hôm ấy, có người đàn cho cô và Abbu hát là được chứ gì.

Mèo đỏ mặt lên, không phải tức giận mà là ngại ngùng. Lại vượt mức tối đa rồi. Coi bộ chỉ có con bé mới làm Kenty phải bận tâm đến. Mèo cười nhẹ rồi đi lại chỗ Abbu đứng, không nói thêm gì nữa, thậm chí hát lại vào chậm cả nhịp. Chẳng hiểu sao 2 đứa ấy lại ảnh hưởng nhau đến vậy.

Nếu đứa nào cũng như Kenty và Mèo thì thế giới này chắc trật tự an ninh lắm đấy nhĩ. Còn thế giới này mà có hắn với nó thì chiến tranh vũ trang sẽ xảy ra triền mien cho xem.

-Này, có biết đánh đàn không đó, phải đợi Mèo vào rồi bắt tông, đâu ra có chuyện chọn tông sẳn vậy. Không hợp cung thì thế nào hả, chẳng hiểu sao anh lại được vào cái trường này nhờ cái biệt tài đánh đàn nữa.

-Này, giỏi thì lên đây đàn đi, ở đó mà la ó người khác như thế chứ. Tui ném cô xuống lầu bây giờ, nói nhiều à.

-Ơ hay, có đủ sức chống không mà nói ngoan thế hả tên kia, chém chết kẻ đáng bị trời đánhhhhhh……..

Nói rồi nó đập bàn đứng dậy và xông thẳng đến chỗ hắn, hắn thì cong chân bỏ chạy xuống cầu thang. Nó đuổi theo để tóm lấy hắn mà trừng trị.

Đấy thì lại chiến tranh đấy, chẳng hiếm khi Chúa ban cho 1 khoảng thời gian bình yêu giữa nó và hắn. Tụi nó đã chạy xuống được 3 tầng. Thang máy không trốn, lại thích chạy bộ cầu thang thoát hiểm. xuống được tới mặt đất chắc đứt hơi mất thôi. Trốn tìm kiểu này thì chẳng ham.

-Đứng lạiiiiiiiiii…… tên kia, không thì anh phải hối hận đấy.

-Không đấy, giỏi thì bắt được đi hẳn tính, mà đứng gần tui thì coi chừng cũng bị trời đánh ké đấy, haha.

-Yaaaaaaaaaaa, đứng lại,…….. áá áá…. Ây daaaaaaaa…….

Cái kiểu chạy nhắm mắt nhắm mũi hướng thẳng 1 tiêu trong tâm trí để vận hết tốc độ như nó thì có là đường thẳng cũng té nói gì cầu thang thế này.

Hắn dừng lại và gãy đầu, bực bội. Đi đứng còn không nổi thì làm gì mà sống không biết nữa.

-Giời ạ, lúc 1 tuổi chắc cô chưa biết đi hả ?

- Yaaaaaa, đau quá nè cái tên trời đánh, 1 tuổi rưỡi mới biết đi.

Đấy là khi bị thế mà cũng cố trả lời cho đúng sự thật, sợ bị hiểu lầm hay sao ấy.

-Có sao không, đưa chân xem coi ?

-Này, không cần, anh thích làm tôi nổi điển lắm à, đã thỏa thuận thế nào hả ? Nghe lời ai ? Ai phải nghe lời ? Ai cai trị và ai bị trị hả ?.

-Nếu không tuân thủ thì thế nào, trở về với Abbu và chấp nhận quen hắn khi hắn nói yêu cô à.

-Đơn nhiên…

-Nàyyyyyyy…. Hắn quát lớn rồi bỏ nó ngồi đó đi xuống lầu. Có lẽ hắn không bực mình vì nó nhắc đến Abbu, mà rằng là nó đem cái bản thảo thuận ra nói chuyện với hắn. Hắn không muốn tình cảm của Abbu thay đổi qua lại vì nó, hắn muốn Abbu sẽ quan tâm em gái hắn hơn, Zu cần Abbu hơn ai hết. Từ nhò, khi Abbu ghé nhà hắn mỗi ngày thì con bé đều núp ở cửa phòng nhìn ra, đôi khi lại mỉm cười, rồi lại núp sau bụi cây nhà mình nhìn Abbu rời cổng ra về. Và cho đến bây giờ, khi chính Abbu đau vì tình yêu của cậu với người con gái khác, Zu vẫn cố gắng mỉm cười làm chổ dựa cho cậu ấy. Tình cảm ấy đã đủ để cho người ta biết con bé nghĩ gì chưa ? Về phần nó thì thế nào, không thể biết được tình cảm của mình với Abbu thế nào, cũng không biết được Abbu đang thích mình thì làm sao có thể mang hạnh phúc đến cho Abbu và cho mình cơ chứ.

Suy đi nghĩ lại, trong truyện này, hắn không hẳn có lỗi, hắn không hẳn ép buộc nó, mà chính nó đang cố gắng ép buộc nó sống theo lí trí của nó chứ không phải trái tim của nó. Nó đáng bị trừng phạt vào lúc này vì đã vô tình cướp đi Abbu của Zu ngày nào, vô tình cướp đi Zun – người mà bao nhiêu người ước được bên cạnh, cướp đi tình cảm của mọi người xung quanh hay là đây là cách nó lấy lại mất mác từ cha và mẹ nó cơ chứ ?.

Nắng dịu đi, chiều đến ! Nó vẫn ngồi đó bên cầu thang, không một ai tìm thấy nó lúc này vì có lẽ nó bị lãng quên chăng. Không phải thế. Những tiếng bước chân đi đến… không phải hắn nữa, không phải Mèo, Zu hay ai khác, mà đó là Abbu.

-Quậy à, em đi đâu nảy giờ vậy, anh đi tìm em khắp trường.

Abbu chạy lại ngồi cạnh nó, trong khi nó ngồi vẽ viết 1 mình lên các bậc thang. Nhưng thực chất nhìn kĩ thì nó đang đi giết kiến, haha. Từ lúc Zun bỏ đi tới giờ nó giết cũng bộn rồi, được thành 1 cụm rồi, có lẽ chỉ có đứa điên như nó, khi suy nghĩ gì mới làm việc này.

-Em á, em đuổi tên trời đánh xuống tới đây, mệt quá em ngồi đây luôn, thấy trường mình nhiều kiến quá nên ngồi giết cho chết bớt, tránh ảnh hưởng các học sinh khác khi lỡ bị kiến cắn đó mà.

-Hả, saoo cơ … em giết kiến nảy giờ à, đưa anh xem coi coi.

Nó né sang 1 bên cho Abbu thấy được đống kiến mà nó kiên trì giết nảy giờ. Abbu ôm trán rồi lắc đầu, không chịu nổi con nhỏ này nữa rồi.

-Anh không tập tiếp đi kiếm em làm gì ? _ Lại ngơ cái mặt như vô tội lắm ấy, tiếp tục công cuộc thay trời hành đạo.

-Xong rồi, Mèo cũng đang đi tìm em, anh bảo là chắc em rong chơi đâu đó nên bảo Mèo về trước. Kenty đưa Mèo về rồi, em có thấy là Kenty và Mèo có gì lạ lắm không ?

-Không ạ, nhưng em thấy hình như Kenty chỉ chấp nhận đưa đón mỗi Mèo thì phải, sao anh ấy lại im lặng thế nhỉ.

-Chuyện đó khá phức tạp, khi nào rãnh anh kể cho em nghe. Mà … chuyện hôm qua, Zun nói là. … thật chứ …

-Yaaa, tên khùng ấy chưa nói với anh nữa à. Em với hắn không có ngủ chung với nhau mà.

-Không, Zun nói với anh rồi, nhưng về chuyện em và Zun … có thật là em đồng ý không ?

-…

Nó im lặng, tiếp tục giết lũ kiến vô tình bước qua đời nó và phải hy sinh thân mình. Nó ngại ngùng không biết trả lời thế nào.

-Ùm, em không biết nữa nhưng …

-Em thích Zun, chẳng phải em đã từng bảo không thích Zun, em … bị ép buộc gì chăng ?

-Không phải đâu ạ. Là do … à,… là ngày trước, mẹ em bảo, người càng khiến em ghét sẽ là người bảo vệ em tránh khỏi nguy hiểm nhất. Cho nên …

-… Em, em nói sao, người em ghét nhất sẽ là người bảo vệ em an toàn nhất à, thế anh thì thế nào hả ? _ Abbu bức xúc kéo vai nó lại đối diện thẳng với cậu ấy.

-… dạ, anh … chắc là … tốt với em nhất… nhưng nếu suy theo nguyên lí thì chắc không bảo vệ em an toàn nhất, hihi. Chắc là vậy. _ Nó vội quay mặt sang hướng khác để tránh ánh mắt của Abbu, đôi mắt khiến nó phải ngừng thở phút chốc vì có nét gì đó sâu thẳm còn in gương mặt nó trong đó.

-Zun, nó từng cứu em, hay là từng giúp em chuyện gì to lớn, hay là nó…

-Không đâu, anh là người, giúp em nhiều nhất, bảo vệ em mọi lúc, mọi nơi. Lại còn rất tốt với em nữa. Nhưng chắc, đó chỉ là tình cảm anh em, em coi anh như anh trai của mình vậy ấy ^^ hihi _ Nó cười gượng.

-Quậy à .

-Sao ạ ?

-Thứ 7 này, em thi bơi lội, sau bữa thi ấy chúng ta cùng đi đâu đó để giải quyết vụ cá cược nhé. Được không ?

-À, dạ được.

Nó cười ngượng ngịu hơn khi Abbu bỗng dưng nghiêm túc hơn. Phải nói thế nào nhĩ, chắc là hụt hẫng lắm 2 từ anh trai bật ra từ miệng nó. Cứ ngỡ như đây là 1 bộ phim truyền hình, chỉ coi người ấy là anh trai thôi sao, mọi chuyện không quá dễ dàng với nó khi lí trí nó chưa chắc sẽ thắng trái tim nó. Nó chưa dám khẳng định mình thích Zun, cũng không chắc chắn mình không thích Abbu thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc với Abbu lúc này. Cả Zu, con bé vẫn chưa có những bước tiến lớn với Abbu, mà ngược lại còn cỗ vũ cho chuyện tình cảm giữa nó và Abbu.

1 vòng vây lớn cần được giải, Chuyện tình cả của tụi nó đang đi đến thời kì căng thẳng nhất, khi phe phái tấn công bắt đầu chuẩn bị tinh thần và lực lưỡng, phe liên minh cộng tác lại dững dưng trước tình hình nước bạn. Và chính phe cần chống đỡ lúc này lại lưỡng lự phải làm thế nào để lựa chọn 1 trong 2.

___________ Thời gian vẫn trôi …

Tụi nó vẫn còn thời gian để tìm hiểu nhau …

Nó vẫn còn mọi người bên cạnh …

Zun vẫn nắm giữ được nó để đẩy tiến độ cho đứa em gái mình …

Abbu vẫn không bỏ cuộc với chuyện tình cảm của mình …

Zu lại cố gắng đẩy Abbu xa mình hơn …

Mọi thứ như nam châm, cứ khi 1 đầu đứng yên, 1 đầu còn lại xoay thì đôi lúc hút và đôi lúc lại đẩy. Nó phải làm thế nào để phần còn lại của nam châm chịu đứng yên tại chỗ, chịu chấp nhận 1 bên và rời xa bên kia ? Đó vẫn chưa có câu trả lời … Buổi thi thứ 2 kết thúc thầm lặng. Đã 6 giờ chiều, tại trường mọi người vẫn còn ở lại rất đông, đang có chuyện gì đó xảy ra khi loa trường gọi tất cả học sinh 11A1 xuống sân lớn. Nó và Abbu từ cầu thang vội chạy xuống sân trường, Zun từ căn-tin chạy ra, Kenty từ bãi giữ xe trường đến, cả lớp nó từ khu vực tham gia trò chơi vận động cũng vội đến sân lớn khuôn viên trường. Mọi nơi trong trường đều dồn về 1 điểm chính.

-Boo ??

-Tiểu Quân ??

-Chuyện gì đã xảy ra ??

Tụi nó dừng lại tại cụm mà tụi nó thường đóng quân ở sân lớn của trường. Boo và Tiểu Quân đang ngồi trong hàng ghế dài ở phòng hiệu trưởng và cả bọn lúc sáng chặn đường nó. Hình như mọi chuyện đã rõ hơn, những vết bầm trên gương mặt con nhỏ đã quát nó.

-Không lẽ ?

Lúc này Zu cũng chạy xuống khi nghe đến 11A1.

-Mấy con nhỏ đó, không phải lúc sáng …

Zu chưa kịp hỏi gì thì hiệu trưởng lại vang loa 1 lần nữa.

-Mời lớp trưởng 11A1 đến phòng hiệu trưởng gấp.

Nó biết là có chuyện chẳng lành khi Boo hỏi nó chuyện lúc sáng. Nó nhìn xung quanh khi tất cả ánh mắt đang đỗ dồn về nó. Bước những bước e ngại, xong để tránh lẹ nhựng cặp mắt dò hỏi đó, nó chạy vội vào phòng hiệu trưởng.

___________

Trời lúc này đang tối dần, lạnh dần đi khi nắng đã tắt. Lớp nó vẫn còn ở lại trường, trong khi lớp khác đã về hết. Vì là tuần hội thao toàn trường nên trường mở cửa 24/24 cho học sinh được quyền tự do sinh hoạt trong trường.

Không khí nơi lớp nó đang khá căng thẳng, không có lấy 1 tiếng ồn, cả nhịp thở cũng chậm đi để tránh gây ra 1 tiếng động nhẹ. Phải nói là chuyện này rất rất ảnh hưởng nên không khí lớp mới ra thế này. Cuối cùng thì nó bắt đầu mở lời.

-Mày sai rồi Boo.

Cả lớp vẫn im lặng để nó và Boo đối thoại với nhau. Kenty lúc này nằm thẳng cẳng ra ghế mà ngủ chẳng màn đến chuyện này, cả Mèo cũng quay lại trường khi nghe thông tin này. Zun và Abbu thì ngồi đánh carô để bớt căng thẳng. Quả là không khí ngột ngạt hết mức có thể. Chuyện gì đã xảy ra ?

-Tính tao đó giờ như thế dù là mày hay ai tao cũng làm thế.

-Nhưng tao không cần, mày làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng cả lớp, mày biết điều đó sao còn đi đánh tụi nó. Tụi nó cũng chẳng đụng tới tao cơ mà, nếu muốn giải quyết thì tao sẽ là người giải quyết, không phải là mày, vì mày cũng không còn là lớp trưởng nữa, hiểu chứ.

Nó quát lớn khiến Tiểu Quân bực mình vỗ bàn đứng dậy.

-Thôi đi, mày vừa phải thôi Quậy, con Boo đó giờ không bao giờ bỏ qua cho ai ức hiếp bạn cùng lớp nó trừ nó ra. Mày cũng đừng có quá đáng như thế, cũng đừng mang danh lớp trưởng ra mà nói chuyện.

-Tao không mang danh lớp trưởng, tao mang danh là thành viên lớp để nói, làm gì cũng nên nghĩ cho tập thể chứ._ Nó nổi giận và cũng đập bàn đứng lên._ Tụi bây không hỏi ý kiến ai mà cùng nhau đi đánh con nhỏ đó để bây giờ lớp bị đình chỉ hội thao về tất cả các môn như thế đó, vừa lòng rồi chứ gì. Mọi người bỏ công tập luyện để vì chuyện này mà dẹp hết, đáng không hả ?

-Mày im đi, ừ thì sao, lớp ai phản đối, nói tao, tao chuyển lớp là được chứ gì.

Nó với Boo cương nhau làm cả lớp hoảng lên, cuộc đụng độ lần 2 lại xảy ra nữa thì không cần chuyển lớp, hiệu trường cho tụi nó chuyển trường nốt.

-Thế … “sóng nhạc” …

Giọng nói từ cuối lớp, ngoài cái tên nói chẳng quá 3 từ ra thì còn ai khác cơ chứ.


-Đơn nhiên cũng bị dẹp luôn chứ còn gì nữa.

Nó ngồi xuống bàn khi lớp đã can ngăn 2 đứa nó xong. Bực nhọc nó chẳng biết làm gì khác ngoài ngồi đó mà cứ lẩm bẩm thầm rủa con Boo.

Không khí lại trở nên im lặng kèm căng thẳng, kể cả gió cũng né cửa sổ lớp nó ra. Sự khó chịu của cả lớp làm cho Boo cảm thấy lần này mình thật sự có lỗi. Mỗi ngày qua có xảy ra trăm chuyện thì chẳng ai nói, đằng này là hội thao lớn hằng năm, bị đình chỉ thi như thế thì làm thế nào, danh lớp đứng đầu phong trào năm qua chắc sẽ bị đổ sụp trong năm nay rồi.

-Hi, không sao mà, hôm ấy dù không thi nhưng chúng ta hãy xin góp vui bài hát của lớp mình được mà.

Giọng nói nhỏ nhẹ, 1 nữa như muốn trấn an nhưng nữa còn lại mang sự sợ hãi. Sợ hãi vì sợ bị bác bỏ. Im lặng, mọi người vẫn im lặng và Mèo tiếp lời.

-Nếu hôm ấy cũng không cho thì ta tổng tấn công ngay phút chót vậy, sẽ lên và biểu diễn dù là không thắng giải.

Nói rồi lại vẫn nhận được sự im lặng của tập thể, Mèo thầm nghĩ mình chẳng tác động được gì vào lúc này đâu. Nhưng rồi …

Duyệt !! Được !! Không phải nói !! Vậy đi !! Ok !! Được đó !! Diễn dù không được gì !!...

-Cả lớp

-SAO CƠ_ Mọi người đồng thanh hỏi nó khi nó bung 2 từ hết đổi đơn giản nhưng mang đầy ẩn ý.

-Cả lớp cùng tham gia chứ sao, đã bị hủy mọi hoạt động còn gì. Quậy vẫn thi được môn bơi lội vì là học sinh tuyền, nếu không thi trong hội thao thì làm gì đi thi cho trường được. Hiệu trưởng chỉ đặc cách cho mỗi môn Bơi Lội. Bởi thế nếu chúng ta đại tấn công “Sóng Nhạc” thì lại càng hay. Bắt đầu từ ngày mai, sẽ tập trung lại và tập nhé. Có ai tình nguyện chia sẻ nơi tập luyện không ?

-Còn phải hỏi, đây sẳn sàng.

Giọng nói của Abbu vừa thốt lên thì cả lớp đã vội nhảy mừng.

Ya !! Hay !! Tuyệt, chúng ta cùng tập luyện !! Đại tấn công đêm thi cuối cùng.

Không khí căng thẳng đã bị phá vỡ. Đôi lúc 1 giọng nói nhẹ nhàng nào đó có thể xoa dịu mọi sự bực nhọc, đôi khi những ý kiến thoáng qua đơn giản thôi nhưng mang lại những thành tích đáng kể đó.

Lớp nó giải tán tại đây và ai về nhà nấy. Kenty lại mang trọng trách phải chở Mèo về theo lời Abbu, còn nó thì phải đứng giữa 2 người, lại chẳng biết theo xe của ai cả. Và lẽ đơn nhiên cái người không biết trời cao đất rộng như hắn sẽ bằng mọi cách lôi kéo nó phải lên xe hắn cho bằng được. Đường đi hôm nay sao dài quá, có lẽ cả 2 thằng này đều đi đường khác cho quãng đường về nhà xa hơn. -Sao lại đi đường này ? _ Giọng con bé trông cũng chẳng mạnh mẽ hơn. Lại sợ cái tên này ăn thịt hay sao ấy.

-Mới 7 giờ thôi mà, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ cô và nói là sẽ về trễ vì nay tập hát về muộn. _ Kenty với giọng nói nhỏ nhẹ, mang chút gì đó “quản thúc”, mang chút gì đó của người con trai muốn người con gái nghe theo lời mình.

-Thế đi đâu và mấy giờ về ?

-Cô không còn câu nào hay hơn à. Đi hẳn biết, còn giờ về thì chắc chắn sớm hơn 9 giờ khỏi phải lo ai mà bắt cóc cô.

Lại cái giọng lạnh tanh, Kenty tăng tốc, chiếc M1 của Abbu coi bộ nay làm việc hiệu quả hơn. Mấy hôm nay Kenty về lại nhà Abbu ở, có lẽ không đâu thoải mái hơn nhà bạn thân mình. Lạc lõng chạy bôn ba tìm nơi ở cũng chẳng tìm được nơi thích hợp, chờ đợi người cậu về nước có lẽ đã quá lâu rồi.

__________

-Này là bảo tôi được đi lại tự do mà.

-Nhưng đã mang danh quen nhau thì phải đưa đi đón về cho bàn dân thiên hạ thấy chứ, hay là muốn đi bộ hay đi xe đạp để rồi lại bị chặn đường.

-Đó là chuyện của tôi, anh quan tâm làm gì, đi đâu đây hả ?

-Miễn sao trước 10 giờ tôi đưa cô về nhà là được chứ gì ?

- Không được, trước 9 giờ, nay tôi ngủ nhà Mèo mà, về trễ không được. Đi đâu thì nói mau đi cái con giun này.

-Ơ hay, thế thì đi hết đêm nay.

-Nàyyyyyyyyyy ….

Đấy là lại đại chiến, không nhịn nhau được câu nào cả. Không biết 2 thằng này có mưu mô gì mà lại chẳng cho 2 đứa nó biết, lại còn trước 9 giờ về, coi bộ nắm rõ giờ mà bậc phụ huynh đưa ra đó chứ.

_____________

Kenty dừng xe bên bờ sông lớn của thành phố, nơi mà người ta không thể từ chối ngồi ở đấy đến tận sáng. Có lẽ chỗ này Zun chỉ cho Kenty, nên cậu ấy mới biết mà đến. Lúc còn nhỏ khi ba mẹ hắn đi du lịch, hắn và Zu thường rủ nhau ra đây mà ngắm cảnh. Nơi mà mọi ánh đèn rực rỡ của thành phố có thể chiếu sáng nhất dưới mặt nước sông, bên cạnh bờ sông, cỏ xanh tươi, không khí lại trong lành. Mỗi đêm nếu ngắm cảnh ở đây thì không còn gì bằng. Nhạc du dương từ phía xa xa các chiếc tàu nhỏ cứu hộ trực thuộc ở con sông này, nó khá rộng lớn và đông người đến.

-Wow, đẹp quá, sao cậu biết chỗ này thế.

-Hỏi làm gì.

-Thế chỉ ngồi ngắm thế này thôi sao?

-Muốn gì nữa…

-Ừm, không có gì …

2 đứa ngồi cạnh nhau, nay là ngày thứ bao nhiêu tính từ ngày 2 đứa nó gặp nhau nhỉ. Nhớ khoảnh khắc ấy, hoàng hôn đưa 2 đứa gần nhau hơn, nhớ tiếng đàn ấy, nhớ sóng vỗ, nhớ mặt trời lặn dần và nhớ cả cái lần đầu tiên Mèo vấp ngã khi nhìn thấy Kenty. Cũng không gọi là ngắn đâu bởi vì nay tụi nó ngồi cạnh nhau nơi này, đã có thể tự nhiên hơn mà không ngại ngùng, đã không còn ngượng khi bắt gặp ánh mắt của nhau. Thế tụi nó có nên tự hỏi mình rằng, tụi nó đã là gì của nhau chưa nhỉ, tình bạn hay đại loại là tình yêu.
Trời bắt đầu se lạnh, cậu ấy vẫn 2 tay chống ra đằng sau, mắt hướng về những ngọn đèn in bóng xuống mặt nước. Con bé bắt đầu co ro, ôm 2 bờ vai, trời se lạnh như thầm nói với ai đó rằng “con trai là hơi ấm của con gái” đấy. Vậy mà từng giây từng phút cứ trôi, cậu ấy vẫn cứ ngồi lặng nhìn cái ánh sáng lòe loẹt ấy, không để ý đến con bé.

-Lạnh à ?

-Ờ, không có.

-…

Đã lạnh run cả người, môi tím tái lại như thế mà vẫn bảo là không được cơ đấy. Kenty chẳng nói gì, cũng chẳng phải hỏi ý kiến. Rời tay khỏi nền cỏ xanh lúc này và cởi cái áo khoát của mình ra khoát lên vai của Mèo.

-Đúng là chẳng thú vị gì khi đi chơi cùng cô cả.

-Đi chơi, thế chúng ta đang đi chơi sao ?

-Chứ thế nào ?

-…

-Tẻ nhạt à ?

-À không, chỉ hơi lạnh thôi, không tẻ nhạt đâu.

Kenty phì cười rồi ngồi gần lại với con bé hơn. Có lẽ như ôm không là biện pháp hữu hiệu lúc này, vì dù gì cũng đã ôm 1 lần và cũng để lại bao nhiêu thãm hại cho Mèo, phải in sâu và nhớ mãi hình ảnh của Kenty còn gì. Cậu ấy bắt đầu mở lời để không gian nơi đây trở nên ấm áp hơn.

-Nói gì đi chứ ? _ Kenty bắt chuyện, có lẻ con bé còn ngại hơn cả cậu ấy.

-Nói gì bây giờ, mình không biết nói gì nữa.

-Nghĩ gì về tôi ?

-Sao cơ ?

-Cô không thể hiểu ngay hay sao mà phải hỏi lại thế ?

-À, cậu thì. Mình … thật sự là … mình không biết.

-Ôi, chán thật rồi đấy.

-Mình nói, mình nói mà.

-Nói đi …

2 đứa này nếu chỉ nghe âm thanh mà không xem hình ảnh thì chắc nghĩ cả 2 đang ở phòng tra khảo đồn công an chứ chẳng phải ở nơi lãng mạn thế này đâu. Thật là … trong khi đó thì 2 đứa kia đang đi đâu đây ?

________________

-Nàyyyyyyy, dừng xeeeeeeee……..

-Không đấy, làm gì nhau ?

-Tôi ,… tôi. … buồn … n…ô…. Ô …n…

-Hảảảả ?????

Không đợi thắng xe, cũng chẳng đợi tìm vị trí thích hợp, nó xã hết mọi thứ trong bao tử ra xe của hắn.

Kéttt !!!

Tiếng thắng xe làm không gian đêm tối nơi này bỗng ồn ào hơn. Nó toang chạy ra khỏi xe và ra lề đường xử lí phần còn lại trong bao tử của mình. Hắn thì cũng vội chạy ra với lề đường bên kia vì thi với nó coi đứa nào xã xong hết. Khi 2 người kia bình yên mà ngắm cảnh đêm, thì bên đây lại làm cho cái khu này ồn ào hẳn ra.

_________

-Này, cô có muốn nôn thì phải thông báo cho tôi dừng xe chứ ?

-Tôi đã chẳng phải bảo anh dừng hay sao tại anh cứng đầu không chịu dừng giờ còn nói, .. hít… cay cả sóng mũi.

-Mạnh mẽ cái nổi gì mà xe chạy nhanh tí là lại nôn ói cả ra, cái xe tôi bốc mùi rồi kìa, cô xử sao thì xử đi.

-Giờ mà bảo tôi vào xe đó ngồi là cái xe đó lại còn bốc mùi hơn nữa đấy. Cả anh cũng nôn lây đấy thôi, nói gì tôi.

-Ai mà chịu nổi mùi đấy chứ, bây giờ mà vào thì tôi chắc sẽ xã đầy xe hơn cả cô đấy.

-Thế bây giờ làm gì ?

-Ai mà biết.

-…

Cải được 1 lúc cũng chán, thế là chia nhau ra mỗi đứa 1 bên.

-1 … 2… 3… chạy yy yyy yyy…….


Chỉ có việc mở cửa xe để cái mùi nôn mửa của nó bay đi bớt thôi mà cũng phải cong cẳng chạy như thế. Không hiểu nổi 2 đứa này rồi. Cả 2 cùng nhau đi bộ ra xa chiếc xe và ngồi bên lề đường chờ đợi cho đến khi cái mùi kinh khủng ấy bay bớt đi rồi mới hẳn tính tiếp. Ôi chỉ có khi 2 đứa này gặp nhau thì bình an thế giới mới bắt đầu gặp nguy hiểm.

__________

Chẳng nói lời nào với nhau. Nó và hắn cứ thế mà nhìn thẳng, đôi mắt trông vô hồn. Cả 2 đều biết chắc chắn nếu bây giờ mà mở lời là lại cải nhau, nên thôi im lặng là biện pháp tốt nhất lúc này.

…o.O.o… Bầu trời đêm lấp lánh sao, cũng không hiểu sao trời lạnh thế này mà vẫn thấy được sao trên bầu trời. Mặt nước lúc này vẫn không mất đi cái đẹp so với bầu trời. Nơi mà Kenty và Mèo vẫn chưa có thể nói chuyện 1 cách dễ dàng hơn.

-Mình không biết thế nào nhưng cậu là người ít nói.

-Cái này thì ai cũng biết rồi.

-Ờ, cũng phải. Ừm thì … cậu là người ích kỉ.

-Sao lại nghĩ thế ? _ Kenty vẫn không thấy đó là chuyện bất ngờ, vẫn bình thản mà hỏi lại con bé.

-Cảm thấy thế thôi. Nhưng mà, bây giờ, mình không cảm thấy thế nữa.

-Sao lại thế ?

-Có lẽ cậu nói chuyện với mình nhiều hơn khi mình mới gặp cậu.

-Ừm, đây cũng là lần tôi nói nhiều nhất từ đó đến giờ.

-Sao lại thế ? _ Mèo lại dùng câu hỏi mà nảy giờ Kenty hỏi mình.

-Cũng không biết nữa. Nhưng chắc có lẽ tụi nó muốn ghép tôi và cô.

-Sao cơ ?

-Cô không nhận ra là mỗi khi tan trường tụi nó đều bảo tôi phải đưa cô về sao ? Tính xem đã bao nhiêu lần, không ít để tôi phải nghĩ như thế.

-Nhưng sao cậu lại đồng ý.

-Có lẽ cô không nguy hiểm.

-Là sao ?

-Nói chuyện với cô thật phí lời nói đấy.

-Là thế nào ?

-Chậm hiểu đấy.

-Hả ? _ Con bé mặt lại xị xuống.

- …

-…

Mèo kéo áo khoát lên cao qua cổ để ấm hơn. Cả 2 lại tiếp tục im lặng. Cứ tưởng cuộc nói chuyện này sẽ kéo dài hơn những lần trước. Cái câu trả lời “Có lẽ cô không nguy hiểm” khi nghe thì ai cũng chẳng hiểu cậu ấy muốn nói gì, thực chất thì cậu ấy cũng chẳng hiểu được mình đang nói gì cơ mà. Đơn giản là “phản xạ” từ cửa miệng thôi.

-Lạnh lắm không ?

-Ừm, không lạnh lắm, cậu lạnh không, mặc áo khoát vào nhé.

Mèo vội cởi áo khoát của Kenty và trả lại cho cậu ấy.

-Mặc đi.

-Cậu mặc đi.

-Tôi bảo cô mặc đi.

-Không, mình không lạnh lắm đâu, cậu mặc vào đi.

-…

Với ánh mắt sắc lẻm, Kenty chẳng bàn nói thêm lời nào, chỉ nhìn Mèo với ánh mắt, cái ánh mắt ấy đủ làm đóng băng cả thể xác và tâm hồn của Mèo lúc này. Mèo đơ cứng người rồi chợt lúng túng, vội trả áo lại và nhìn ra xa xăm để không phải bắt gặp ánh mắt ấy nữa.

-Có phải ? …

-À không có .

-Có nói gì đâu mà bảo không có ?

-Ờ thì …

-Sợ tôi lắm à ?

-Không có.

-Vậy là có.

-Ờ thế thì có.

-Ừm, vậy là có.

-Gì kì vậy ?

Kenty phì cười và đẩy nhẹ đầu con bé về trước, làn gió vô tình làm tóc con bé rối tung lên. Mèo vội vội vàng vàng vuốt lại tóc và đỏ mặt ngại ngùng.

Đêm nay, bầu trời tìm thấy được niềm vui từ cả 2 đứa này, những nụ cười dành cho nhau, những câu hỏi tuy có hơi vô nghĩa nhưng cũng phần nào đó đưa 2 đứa xích lại gần nhau hơn. Mặt nước êm đềm, không như biển kia luôn ồn ào bởi sóng.

Tình hình chốn này có vẻ vẫn bình yên, nhưng tình hình thế giới bên kia đang biến động.

________________

-Vào ngửi xem còn mùi không ?

-Anh đi mà ngửi, tôi mệt rồi.

-Cô làm ra như thế mà bảo tôi đi ngửi cái mùi hôi nồng nặc đó à.

-Thế thì thôi ở đây tới sáng cũng được.

-Ờ, thì ở tới sáng…

Chẳng nhịn nhau được 1 câu. Tưởng tượng thử xem nếu chúng nó cưới nhau về sinh ra một thằng con trai hay đại loại là 1 đứa con gái. ÔI, THẾ GIỚI NÀY SẼ GẶP ĐẠI HỌA MẤT.

Hơi lạnh đã bắt đầu tràn ngập thành phố …

9:00 PM…

Đã điểm đúng giờ chuẩn, con gái phải về nhà rồi.

Nó ngồi co ro bên lề đường cùng hắn, chiếc xe vẫn mở toang cửa và hắn vẫn ngồi nghịch phá đám cỏ xanh ven đường. Đôi lúc lại nhìn sang coi nó đang làm gì, rồi cũng có chút lo lắng vì biết trời đang se lạnh mà.

-Lạnh lắm không ?

-Không cần quan tâm.

-Này, tôi không muốn cứ nói chuyện là cãi nhau nhé.

-Ai mà thèm cãi, có đưa tôi về không vậy hả ?

-Kế hoạch đi chơi đổ vỡ thế này, mà giờ còn đòi về sớm à.

-Thế ngồi đây đến bao giờ ?

-Chờ chút …

Nói đoạn, hắn đứng dậy và đi bộ lại nơi chiếc xe SSC của mình. Rồi quay lại nhìn nó và hét to dưới màn đêm không còn bóng người qua lại lúc này.

-SẼ CHẾT NGẤT NẾU VỀ BẰNG XE ĐẤY !!!

-THẾ ĐI BỘ ĐI !!!

Nói rồi nó đứng dậy và đi lại gần chỗ hắn. Quả là mùi nôn mửa khó chịu thật.

-Hay là để xe ở đây, khóa xe và sáng mai kêu người đến rửa xe và lái về. Tôi gọi Kenty đến đón nhé.

-Sao cũng được.

Nói rồi Zun cầm điện thoại và gọi cho Kenty.

-Mày đang ở đâu thế.

< Nhà Abbu >

-Về rồi sao, sớm vậy ?

< nói nhanh đi >

-Cái thằng này, xe có vấn đề, đến khu Hàn Hương đón tao và Quậy được không ?

< đi bộ đi > tix…tix…tix…

-Alo… alo… Kent, đâu rồi, cái thằng này,..

-Sao ?

-Cúp máy rồi, nơi này xa quá, còn lâu hắn mới biết đường mà tới.

-Thế sao anh biết mà tới đây ?

-Chạy điên, nhờ thế mà cô mới xã hết đồ ăn thức uống trong bao tử ra đấy.

-Thế gọi cho Abbu đi, chắc anh ấy biết.

-KHÔNG !

-Sao nữa, lại vì thể diện à, tôi mà về trễ thì mẹ của Mèo chẳng cho tôi vào nhà đâu.

-Ngủ với Zu, có gì phải lo ?

-Nhưng tôi là con gái, không đi chơi qua đêm được biết không hả ?

-Ngù với con gái, chứ không phải ngủ với tôi đâu mà lại nghĩ là mình ăn chơi sa đọa. Về thôi, hay là muốn ở đây luôn, mai mới về.

-MỆT, VỀ !

Lại cũng chẳng bình yên được bao lâu. Nó đành phải chạy theo sau hắn. Đường từ đây về đến nhà chắc còn xa lắm, tốc độ của hắn mà chạy như thế thì thời gian có ngắn thì quãng đường so đi tính lại vẫn dài.

-Anh nhớ đường về không ?


-Đường thẳng thôi, nhưng hơi xa, cô đi nổi không ?

-Đơn nhiên rồi, tôi chẳng yếu như anh.

-Để xem.

-Mà sao không gọi taxi về ?

-Oải, không mang tiền.

-Trời ạ, về nhà tôi xin mẹ Mèo trả.

-Điện thoại vừa hết tiền cũng vừa kịp hết pin.

- ... _ Nó liếc xéo hắn rồi quay đi hướng khác để khỏi phải có thêm chuyện mà cãi nhau. Mèo và Kenty đã về nhà, Abbu thì đã ngủ từ lúc nào chẳng hay, có lẽ vì mệt mỏi suốt mấy ngày qua. Zu cũng ngủ mất biết, chỉ còn hắn và nó, 2 đứa điên khùng mới lang thang ngoài đường và lúc này.

_____________________

-Hơ ..i …. Mỏi chân quá.

-Biết là chẳng bao lâu sẽ than van mà. Nghỉ 1 lát rồi đi tiếp nhé.

-Thôi, khuya lắm rồi, chừng nào mới về tới nhà.

-Ừm, có chắc là về đến nhà sẽ không bị mắng không?

-Không biết, hít, mệt ...

- Chỉ giỏi cãi, .... này ... lên đi ...

- ????

- Làm gì mà đứng đờ ra đấy vậy, nhanh còn về nhà nữa ...

- Cõng ư ???

____________________ Con đường đã dài, nay lại trông xa hơn…

12:00 PM …

Đêm đến,trời đã tối om, may chăng trên bầu trời vẫn còn những ngôi sao, còn những ánh sáng le lói để mở đường sáng cho chúng nó tìm đường về nhà. Hắn vẫn cõng nó trên lưng, đâu đó có 1 nụ cười, của nó, … và cả của hắn. Cảm giác lạ, không đứa nào muốn nói ra lời nào để có thể phá vỡ bầu không khí này, hắn thật sự rất khỏe, đã đi được đoạn dài nhưng vẫn đều bước mà để nó yên vị trên lưng mình.

-Thật là không mệt thật đấy à ?

-Cũng không biết nữa, bình thường chắc sẽ mệt nhưng giờ thì …

-Thì sao ??

-…

-…

2 đứa lại im lặng, hắn lại cười mỉm. Nếu như ai mà nhìn vào không bảo 2 đứa này thần kinh mới lạ.

-Đường còn dài, ngủ đi.

-Sao mà ngủ được.

-Tựa vào vai mà ngủ …

-… có … được không ?

-… điều đơn giản nhất mà bạn trai có thể làm cho bạn gái mình thì phải.

-Ai là bạn gái anh ?

-Này là cô đã chấp nhận, mà không, là đề nghị nhé, tôi đâu có ép buộc đâu.

-Ờ thì, mà sao, anh chẳng biết gì về con gái, lại ghét con gái, mà lại học đâu ra mấy kiểu ga-lăng kì lạ này thế. ;))

-Kì lạ à, tôi đọc trong sách ra mà, sao mà kì lạ được.

-CÁI GÌ ??? TRONG SÁCH Á ???

-Chứ làm sao tôi biết được cơ chứ.

-Này, vậy toàn là giả tạo à ?

-Thế cô muốn nó là thật sao ?

-Ờ, không có.

-…

-…

………………

“ Không hẳn là thế, tôi nghĩ nó là giả nhưng sao cảm giác lại như thật thế nào đấy. Có lẻ cô là người đầu tiên của tôi …”

“ Đồ đáng ghét, nếu đã đóng giả, thì cũng phải nói là thật chứ, sao lại phủ phàng thế cái con giun này, … nhưng mà … sao mình lại muốn nó … là … thật … ? Ôi … “

………………

Đường đi trở nên nặng nề hơn với hắn lúc này, vì nó đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Gương mặt nó áp vào bờ vai hắn, mùi hương từ tóc nó tạo cảm giác gì đó để khẳng định với hắn, đây là 1 đứa con gái và lại là bạn gái của hắn. Dù rằng trong mắt hắn, nó có là 1 đứa con gái đáng ghét, 1 đứa con gái bạo lực với con trai, nhưng 100% 1 điều, khi chỉ có 2, khi mọi thứ xung quanh dừng tác động vào cái không gian này thì thật sự nó cần có hắn để nương tựa.

-Đã ngủ rồi sao ? Thế mà bảo không mệt … Tôi đang mệt lắm đây này, ăn chi mà nặng vậy không biết.

-…

-Tuy là, tôi đã bảo tất cả là giả… nhưng sao, khi ở cạnh cô, cảm giác ấy, cảm giác chưa bao giờ tôi được trải qua ấy, ôi. Tôi đã bảo rằng sẽ giúp em tôi có thể hạnh phúc, nhưng thật sự lúc này, tôi cảm thấy … tôi … đang giúp … chính mình … … … … hạnh phúc … thì phải ….

-…

-Ôi đang nói gì thế này. Này Quậy, nếu cô có nghe tôi nói thì đừng hiểu lầm nhé, trời tối nên não hoạt động không tốt đấy. Haziiii…. Sao nặng vậy nè …

…………………..

“ Muốn tôi không nghe thì anh đừng nên nói thành tiếng khi chưa chắc chắn tôi đã ngủ hay chưa chứ ? Anh hạnh phúc gì, anh phải cảm thấy bực mình mới phải chứ ? Nhưng mà … hình như … hình như tôi cũng có … cảm giác … giống anh … “

Dòng suy nghĩ ấy thoáng qua trong khi nó vẫn còn mơ màng, nếu đây là tình yêu thì đó là 1 tình yêu chẳng thích hợp vào lúc căng thẳng này, còn nếu đây là tình bạn thì mong là vậy để cho cả trường này bình yên. Nhưng suy cho cùng, dù là tình yêu hay tình bạn thì nó vẫn không tránh khỏi việc trở thành cái gai trong mắt người khác.

________________ 01:00 AM …

Trời bắt đầu lạnh dần hơn, đông đến mang bao cảm giác tê tái lòng người…

Abbu, cậu ấy không ngủ được, đành thức dậy và đi uống nước.

-Kenty à, chưa ngủ sao ?

-Không ngủ được _ Có lẻ nay Kenty nói nhiều hơn mọi ngày nên chắc mang cảm giác lạ nào đó dẫn đến việc không ngủ được.

-Tao cũng vậy, …

Nói rồi Kenty đi vào phòng …

-Mà này Kenty, nói chuyện với tao chút nhé. Được không, tao mong hôm nay mày không tiết kiệm lời nói với tao, tao thật sự … cần chia sẻ.

-Ờ … cũng được.

Nói rồi, Kenty quay lại với Abbu và vào cùng 1 phòng. Cũng quá khuya, cách cuối là giải toả mọi tâm sự thì mới có thể ngủ được, Abbu đã không thể chịu đựng được lâu, nếu đặt mình vào hoàn cảnh này chắc chắn mình cũng chẳng chịu được về việc yêu đơn phương bạn gái của bạn mình.

-Nói đi chứ ?

-Ừm, mày có biết là tao, thích ai không ?

-Quậy ?

-Ừm, quả là tao không che giấu tình cảm của mình được. Còn Zun, mày nghĩ nó có thích Quậy không ?

-Cái đó thì tao không biết được, nhưng theo suy đoán thì 1 nửa là có, 1 nửa là không.

-Sao lại thế, nói rõ xem nào.

-Zun, nó vẫn hay cải nhau với con nhỏ đó, nhưng mày không thấy rằng, việc 1 đứa con trai và 1 đứa con gái đi chung với nhau hoài như thế cũng sẽ có trường hợp dễ nảy sinh tình cảm sao ?

-Ừm, cũng phải. Nhưng bây giờ, tao không đủ dũng cảm nói ra, vả lại, người kia lại là Zun, tao không thể đối xử với nó như vậy được.

-Tình cảm mà, công bằng thôi, thằng nào có bản lĩnh thì có được người mình yêu.

-Thế mày khuyên tao nên đấu tranh với Zun à ?

-Không hẳn thế, chỉ là mày cứ bình thường như bao ngày, mày nên tôn trọng quyết định của Quậy. Nếu con nhỏ đó nó thích mày thì thằng Zun có làm cách nào đi nữa thì Quậy vẫn thích mày và ngược lại, mày có làm gì thì Quậy vẫn thích nó. Bởi thế, hãy để con nhỏ ấy quyết định đi.

-Ừm, tao không biết từ khi nào mình lại trở thành như vậy, lúc trước đối với những đứa con gái khác, cảm giác này không tồn tại lâu đến vậy.

-Oải, nhảm nhí, cả 2 thằng bây đều như nhau. Muốn làm sao thì cứ làm, nhưng đừng để vì 1 đứa con gái mà đánh mất tình bạn bao năm qua.

-Ờ, tao biết. Mà sao, nay phá lệ mà nói lắm vậy, góp ý chân thành thật, haha. Chắc là lần đầu sau 5 6 năm qua phải không ? Tao là người có diễn phúc ấy sao ?

-Hơ, không hẳn.

-Sao chứ, vậy là đã từng nói chuyện nhiều như vậy với ai rồi à, ai vậy hả ?

-.. Mệt quá, không biết. Tao ngủ đây, ngày gì mà tao lại tốn năng lượng cho việc phát ngôn thế này.

Nói rồi, Kenty trùm chăn kín từ đầu đến chân, mặc cho Abbu có nói thể nào cũng chẳng trả lời 1 câu. Có lẻ 1 chút gì đó sợ chuyện gì đó bại lộ ;)).

_________________

“ Sao cơ, không hẳn, không biết, rồi còn ngày gì mà nói nhiều à, thế trước là ai, không phải tao, không lẻ là …. Mèo …” Abbu không khỏi thắc mắc, nhưng đó không là vấn đề bây giờ của cậu ấy, vấn đề bây giờ là phải giải quyết nhanh chóng mớ hỗn độn trong tâm trí và trong cái nơi đặc biệt dành cho tình yêu ấy. Đắp chăn, Abbu cũng bắt đầu đi vào giấc ngủ. Những gì Kenty nói đáng để Abbu suy nghĩ, đã từng nghe đâu đó câu “người nói ít thì họ thường nghe nhiều, mà nghe nhiều thì họ chắc chắn sẽ có rất nhiều kinh nghiệm trong mọi chuyện”. Đôi lúc, con người trầm tính 1 chút cũng có lợi đấy chứ…

Đêm nay là 1 đêm “phức tạp”, có lẻ đối với tụi nó vào cái tuổi mới lớn, sẽ không tránh khỏi những chuyện thế này. Quậy, Zun, Abbu, Zu… 1 mớ hỗn độn, đặc sệt. Kenty, Mèo, quá khứ … lại là 1 vũng đầm lầy khó lội khác.

Ngày mai sẽ thế nào đây khi nó vẫn vô tư như mọi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng. Từ bọn học sinh trong trường, từ Abbu và Zun kể cả Zu, rồi từ cả khối nhiệm vụ của 1 con nhỏ lớp trưởng … vô số … vô số …

_____________________

Khi ánh sáng đã hằn hặn lộ diện trên bầu trời, tức nghĩa đơn giản “trời sáng rồi “ … Mèo vươn vai uốn người rồi thốt lên 3 từ trong sung sướng. Có lẽ tối qua con bé đã rất hạnh phúc hoặc có lẽ vì sự mệt mỏi 1 ngày dài nên con bé thẳng giấc chẳng để ý đến việc con bạn thân mình đang lưu lạc nơi nào.

-Chếtttt…. Quậy… nó đâu rồi.

Vội tung chăn, Mèo chạy xuống bếp gọi mẹ. Chuyện hiển nhiên là chắc chắn nó chưa về đến nhà rồi, đúng hơn là phải bái phục cái độ phóng xe chẳng suy nghĩ của cái thằng háo thắng kia.

-Quậy nó không ở nhà seur à con ?

-Không ạ, các dì đi cứu trợ, nên bảo là cho nó ngủ nhà mình hết tuần n


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận