Chập 15:
"Nhật kí 3 ngày yêu
" -
"Kết thúc của một khỏi đầu
".
-Dạ, con mới quét sân trước nhà thờ dì ạ.
Mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, nó vừa nói vừa thở hổn hển trước mặt seur. Đã thi xong cũng là lúc các seur về, nó về lại nhà thờ ở cùng và làm việc để phụ giúp mọi người.
Sau khi kết thúc với Zun 1 cách dễ dàng và không 1 chút gì cảm thấy bứt rứt, nó không liên lạc gì nhiều đến cả bọn nữa, kể cả Mèo, có lẽ nó không muốn phiền gia đình Mèo hoài được. Việc của cha Mèo vẫn chưa đi đến đâu, dù mẹ Mèo rất muốn con mình được thoải mái trong việc học hành và vui chơi cùng bạn bè nhưng con bé thì không thể vui chơi mãi mà nhìn sức khoẻ của cha ngày càng xấu đi.
-Dạo này sao con không sang nhà Mèo ?
-Dạ, con không muốn làm phiền nó. Con sang đó tổ làm hư hại thêm thôi. Nên thôi con ở đây phụ các dì sẽ tốt hơn. Ba của Mèo … hình như khó qua khỏi.
Ngồi bó gối, nó cảm thấy buồn và lo sợ thay cho Mèo. Cảm giác mất cha đối với nó rất nặng nề, nếu như là Mèo thì sẽ ra sao. Nó chỉ mới nghĩ tới đó đã không chịu được.
-Khi Chúa gọi … thì có muốn ở lại cũng không được. Tình trạng bệnh của ba con bé không biết sẽ thế nào, chỉ biết cầu xin Chúa ban phúc lành cho họ.
Dì làm dấu thánh giá, cầu nguyện như bao lần dì đã cầu nguyện cho nó có thể mạnh mẽ vượt qua mọi đau khổ trên đường đời. Chẳng mấy lúc nó nghĩ lại, từ nhỏ nó đã không có gì tốt đẹp ngoài vẻ bề ngoài dễ thương cá tính ấy, thế nhưng sao các dì vẫn muốn nó ở lại nhà thờ hơn, dù là biết việc nó bỏ nhà đi không phải là điều tốt. Hay ơn trên nhắn nhũ rằng nó thuộc về nơi này, nhưng dù thế nào, thì việc nó đi tu sẽ chẳng phải là biện pháp tốt, nhà thờ sẽ biến thành gì thì chắc ai cũng biết …
-Con có ý định sẽ đi tu chứ.
-Con cũng không biết nữa. Nhưng con thấy con không được như các dì, về mọi mặt.
-Thế khi lớn lên, con có nghĩ mình sẽ lập gia đình.
-Chuyện đó con lại càng chẳng nghĩ đến, vì chẳng ai thích nổi con đâu dì ạ, haha.
Dì cười và ôm nó vào lòng, từ nhỏ đến lớn, nó rất thích kiểu ôm của dì. Đã quá lâu để có thể cảm nhận được hơi ấm này, hơi ấm của mẹ. Nó đã không gặp mẹ suốt 3 tháng qua, không quá dài nhưng đối với nó thì chắc cũng đã đủ để thấy mình già đi rồi. Không có mẹ bên cạnh, cảm giác cô đơn lạc lõng biết mấy.
Có lẽ thi xong nên đầu óc nó thiếu minh mẫn thì phải. Đã đến lúc chính thức bắt đầu cuộc hẹn hò với Abbu rồi. Tiếng kèn xe mô-tô trước cổng nhà thờ như ra hiệu cuộc hẹn hò chính thức bắt đầu.
-Abbu !!
Nó chợt nhớ ra rằng mình còn nợ cậu ấy 3 ngày như đã hứa. Nó vội chào dì và xin phép đi cùng Abbu. Chuyện này nó đã kể cho dì nghe, dì không cản nó bảo nó hãy hoàn thành tốt 3 ngày yêu đó và phải thật sự làm cho Abbu hạnh phúc. Không biết các seur có tôn sùng chủ nghĩa không tình yêu hay không mà lại khuyên nó như thế. Có lẽ việc chấm dứt nhanh nhất với bọn con trai là phải hoàn thành đáp ứng những yêu cầu đã giao ước thật tốt. Nó tạm biệt seur và hứa sẽ về trước 10 giờ đêm.
-Em quên mất là hôm nay bắt đầu.
-Lên xe đi, 1 giây đối với anh, quan trọng lắm đấy.
-Dạ.
Nó ngoan ngoãn hơn thường ngày, lên xe và bắt đầu đưa mình vào những ngày yêu sắp tới. Không biết sẽ ra sao nhưng đối với nó đây là cách để bù đắp lại những gì Abbu đã chăm sóc nó thời gian qua. Nó yêu bầu không khí trong lành sáng nay và cũng mong rằng ngày hôm nay sẽ đẹp trời, sẽ là ngày hạnh phúc với Abbu hoặc là cả với nó.
---
--
-
Những giấc ngủ chìm sâu trong bóng tối lẫn ánh sáng. Cũng đã 2 ngày rồi, kể từ lúc thi xong, hắn chỉ biết vùi mình vào chăn ấm nệm êm mà ngủ, ăn uống cũng trở nên thất thường. Trong hắn bây giờ chẳng còn gì cả, có lẽ khu vực tình cảm đã bị trống rỗng. Hắn không biết tâm trạng mình thế nào nhưng việc nó xấu đi không phải là vì nó bỏ hắn mà quay lại với Abbu, mà có lẽ đã quen có nó bên cạnh, nay thì lại không gặp nên có cảm giác nhớ nhung thôi.
Cóc ! Cóc !
-…
-Ăn cơm thôi anh 2, đã 10 giờ sáng rồi, anh có thức đêm đâu mà lại ngủ nhiều thế.
-Biết rồi.
Hắn trả lời ngắn gọn rồi đi thẳng vào WC, có lẽ là hình ảnh này quen quá. Ngày nào cũng thế đâm ra hắn cũng chán, tới giờ cơm có người nhắc, tới giờ học có người kêu.
Chút nắng chiếu qua cửa sổ nơi bàn ăn, hắn cảm thấy khó chịu và đi lại kéo rèm để không còn thấy ánh nắng nữa. Những ngày vừa qua hắn quen phải ngắm mưa rồi, không còn hứng thú với ánh nắng mặt trời nữa.
-Anh 2 không cần thấy có lỗi với em đâu, em không sao cả. Em nghĩ việc Abbu và chị Quậy đến với nhau cũng tốt thôi, họ hợp nhau mà. Em có hơi thắc mắc, vì em tưởng chị và anh thật sự thích nhau, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đến mức này.
-Tết cũng sắp đến rồi, 2 anh em mình về Mỹ “relax” nhé. Còn 2 ngày nữa đến Tết Tây, đang trong tuần được nghỉ nên 2 anh em mình đi 1 chuyến. Về đây lại học chừng vài tuần thì đón Tết Ta nữa, coi như xã “tress”. Ok không ?
-Thế còn chị …
-Vậy nhé, anh sẽ gọi cho ba mẹ, sẵn về thăm ngoại luôn.
-… dạ.
Hắn trông không thấy buồn mấy trước mặt Zu vì hắn biết Zu rất tò mò về chuyện giữa nó và mình. Có lẽ vì vậy việc đi Mỹ để đón năm mới với ba mẹ sẽ làm con bé thôi nghĩ đến chuyện này.
Ngồi được 1 lúc thì hắn gọi điện thoại cho Abbu. _____
-Có Quậy đó không ?
< ừm có ..>
-Cho tao nói chuyện chút, sẽ không làm phiền mày với Quậy đâu.
< ờ… Quậy à, nghe đi >…
Nó cầm điện thoại và nghe một cách bình thường, nó còn ung dung thoải mái lắm, chưa nghĩ nhiều đến chuyện tình cảm nên đây đối với nó cũng như bao cuộc đi chơi với Abbu và Zun thường ngày.
< Alo …>
-Hai ngày nữa, tôi về lại Mỹ, sáng thứ 4 đến tiễn nhé. 06:00 tôi bay.
< Ờ, ùm, tôi sẽ đến.>
-Tôi chờ đó. Đừng nói cho Abbu biết.
< Ùm, biết rồi.>
Gương mặt nó mất ngay nụ cười mới đây, nó trả máy cho Abbu.
-Có chuyện gì sao ?
-À không có gì. Đến công viên làm gì thế.
-Vào đi đã.
Abbu nắm tay nó và kéo vào trong. Nay là thứ 2 nên trông công viên có vẻ vắng. Nó chạy theo không kịp, cái tên ấy vừa tay dài chân cũng dài nên cái gì cũng nhanh, nó thì cái gì cũng ngắn nên bị kéo như xe ngựa.
-Từ … từ thôi… chân em không được dài mà.
-Haha, anh xin lỗi, tại lâu lắm anh không được đi tàu lượn siêu tốc, nên bị ghiện.
-Thế ạ, em cực thích trò đó đó, đi thôi.
Nó lại quên đi mọi chuyện, cười vui như mọi lúc, nó quên đi rằng những nụ cười của nó lúc này như đang nhấn chìm nụ cười của hắn. Hắn không còn vui vẻ và hay là cà rong chơi nữa, mà bây giờ chỉ biết vùi mình vào chăn ấm, thả hồn mình vào những giấc ngủ êm đềm. Hắn phủ nhận tất cả tình cảm này, nhưng sự thật thì hắn vẫn chưa động lòng trước nó, chỉ là cảm thấy tiếc cho Zu và uổng cho những công sức của hắn, phần còn lại có lẽ là thấy có lỗi vì làm tổn thương nó mà thôi.
Nắng lên, Zu đang phơi quần áo trên sân thượng, vì không thích có người lạ trong nhà nên nhà 2 anh em nó không có người giúp việc. Lúc trước, vài người làm được 1 thời gian thì cũng bị đuổi hết, nên bây giờ việc nhà có mỗi Zu làm thôi, tuy con bé là chúa làm biếng.
Loanh quanh trong nhà 1 lúc thì đã chán, Zu gọi anh 2 dậy và đòi chở đi chơi nhưng có lẽ Zun bác bỏ liên tục vì hắn đang say ngủ mà.
-Dậy đi, ở nhà chán quá đi nè, anh haii iiii …..
-Mệt quá, chìa khoá xe kìa, tự lấy mà đi.
-Hít … hức.. hức … hít …
-Được rồi, chờ chút.
Cũng chẳng từ chối được, chẳng hiểu sao người như hắn lại bị dưới cơ của con em chẳng có gì gọi là võ nghệ tài cao cả.
Cuối cùng thì 2 anh em hắn cũng ra khỏi nhà và lái xe đi theo hướng Zu chỉ.
-Trời nắng thế này đến công viên, ngồi câu cá thì còn gì bằng, ô kê nhé đại ca.
-…
Bây giờ đâm ra hắn trở thành Kenty thì phải. Chẳng nói chẳng rằng cứ hành động mà thôi.
__________________
Niềm vui đơn giản xen lẫn trong sự đối nghịch…
Nổi buồn dù có đi cạnh 1 niềm vui khác thì cũng sẽ bằng nổi buồn …
Nếu cuộc đời đẹp như ta mơ … thì …
Nó và hắn sẽ có một kết thúc đẹp chứ …
…
…
… Bệnh viện ồn ào ở hành lang, người qua kẻ lại không ngừng, Mèo đang ngồi thẩn thờ bên ghế đá, nhìn ra xa bên dãy kia của tầng lầu bệnh viện. Cũng đã thi xong và không gặp bạn bè nữa, hình ảnh của Kenty trong buổi diễn sóng nhạc cứ quanh quẩn trong tâm trí con bé. Càng ngày Mèo càng in sâu hình ảnh ấy, dù biết rằng nếu không dừng lại, thì 1 lúc nào đó khi tình cảm này vượt quá giới hạn, sẽ là lúc niềm đau sẽ tìm đến mình.
-Mẹ à, để không phải nghĩ đến một người thì phải làm thế nào đây ạ ?
Mẹ con bé đang đứng ở cửa sổ nhìn ra khi con bé hỏi. Cha Mèo vẫn nằm đó, nhắm mắt và nghe mọi việc, sức khoẻ yếu dần nên cha Mèo cả trong việc nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
-Con đừng bảo với mẹ là đang nhớ đến thằng nào đấy nhé ?
-Có lẽ vậy đó mẹ, làm thế nào đây, aaa….
-Chú tâm vào mà học, không đơn giản là quên đi, mà là cố in sâu hình bóng ấy vào lòng, nghĩ đến những chuyện tốt đẹp giữa cả hai và lấy đó làm động lực để học thật tốt.
-Mẹ đang nói đến việc ảo tưởng ạ ?
-Gần như là vậy, nếu con không đi quá đà thì đó là biện pháp tốt.
-…
-Ngồi đó làm gì, vào đây trông chừng ba dùm mẹ, mẹ về nhà dọn dẹp nhà. Nhớ trưa đến nhớ lấy cháo cho ba ăn rồi gọi bác sĩ đến khám cho ba biết không ?
-Dạ …
Mèo buồn bã và đi chậm rãi vào phòng. Cha Mèo vẫn nằm đó với những hơi thở yếu và nhẹ, dường như nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được sự cử động của nhịp thở trên cơ thể.
Ngủ được 1 lúc thì …
-Cậu …
-…. ?
-Cậu sao lại ở đây ?
-Nói nhỏ thôi, cha cô đang ngủ đấy.
Nói rồi không ai khác, Kenty kéo tay Mèo đi ra ngoài hành lang ngồi bên chiếc ghế đá. Nếu đây là Quậy thì nó sẽ chẳng đơ ra như Mèo, chắc chắn thế nào cũng sẽ có câu “thằng này mai mốt chết linh lắm đây” =]].
-Sao cậu lại ở đây ?
-Đến đây chăm sóc ba ?
-Ba ai ?
-Thì ba cô.
-Mà sao lại như vậy ?
-Nói nhiều quá…
-…
-Abbu nhờ. Chắc nó sợ Quậy lại không có thời gian bên nó.
-Nhưng minh đâu có cho Quậy đến đây. Sao lại phải nhờ cậu làm gì ?
-Đi mà hỏi nó.
Nói rồi Kenty lấy trong túi áo ra cho Mèo hộp sữa. Khi nảy sẳn tay cậu ấy mua cho Mèo, có lẽ là quan tâm, nhưng chắc Mèo không nghĩ đến.
-Tớ ăn sáng rồi.
-Cái này để uống, không phải ăn.
-Ừ biết rồi. Nhưng mà tại sao lại mua ình.
-Uống đi.
Mèo không khỏi thắc mắc, con bé hỏi tới tấp nhưng chẳng nhận lại câu trả lời nào thoả đáng. Cậu ấy lại chẳng nói lời nào trong khi Mèo đang ngôi rang “nuốt” trọn cái hộp sữa ấy.
____________
“AA, không biết sao nữa, cảm thấy vui hơn hẳn. Sao cậu ấy lại đến đây, có phải là lo ình. AAA, hay là cậu ấy muốn giúp mình chăm sóc ba thật vậy, ôi hỗn độn quá.”
____________
“ Coi bộ cũng ngoan thật, bảo uống là uống. Chẳng biết sao mẹ cô lại để đứa chẳng giết nổi con kiến như cô chăm sóc người bệnh nữa. Cái thằng Abbu ấy phiền hết sức, nếu không ở nhờ nhà nó thì mình cũng chẳng phải xuống nước mà nhận lời đi giúp con nhỏ này.”
____________ -Uống xong rồi, thì làm gì tiếp đây.
-Đang chờ chỉ đạo à.?
-À không, không phải vậy … mà là …
-Sao ?
-À không sao, mình vẫn bình thường.
-Thật là, lúc nảy, mẹ dặn cô gì nhớ không ?
-À, mẹ dặn là lấy cháo cho ba và gọi bác sĩ đến khám.
-Đã gọi chưa ?
-A, ngủ quên, cho nên.
-Lấy cháo cho ba đi, tôi đi gọi bác sĩ.
Thế là hôm nay, cậu ấy thật sự phải ở đây cùng Mèo để chăm sóc ba con bé.
Thật thì người như Kenty không phải mẫu người chỉ im lặng, chẳng qua là chưa ai lại dám hỏi cậu ấy nhiều đến vậy như Mèo. Có lẽ gương mặt lạnh tanh ấy khiến bao đứa nhìn vào phải cảm thấy sờ sợ thì nói chi đến chuyện sẽ bắt chuyện. Nhưng rồi thì cũng có Mèo, chẳng hiểu người như con bé lại đủ dũng cảm mà nói liên hồi với cậu ta, dù sao thì bây giờ, trông 2 đứa ấy đã không còn nhiều khoảng cách, Kenty không giữ khẽ và chỉ biết im như tượng trước mặt Mèo.
__________________ Trong khi đó, Abbu và Quậy thì muốn đi mòn cái tàu lượn siêu tốc rồi.
-Đã quá, đi nữa nha anh.
-Thôi, anh chóng mặt lắm rồi.
-Aaa, chỉ mới đi có 8 vòng thôi mà, tiếp đi, đi mà.
-Này, chúng ta đi hẹn hò chứ không phải đi xã stress, em cứ đòi đi thế này thì chắc anh sẽ bệnh sớm đấy.
-Oải, chán, thế bây giờ làm gì đây.
-…
Abbu không nói gì kéo tay nó chạy đến nơi mà cậu ấy nghĩ sẽ tốt cho cậu ấy lúc này.
-Anh thật là …, tự dưng lại lên đây ngồi, cái này cho con nít cơ mà, ai đời lại đi đu quay.
-Này, em thôi đi nha, em đang là bạn gái thì phải nghe lời bạn trai chứ.
Abbu bùng nổ, lên giọng với nó. Nó xụ mặt xuống và im lặng không nói gì nữa. Có lẽ đó giờ đi cùng Abbu, nó quen được cưng chiều và muốn chi được nấy, đâm ra bây giờ nó xem Abbu cứ như cha nó ngày trước hơn là anh, hay bạn hay thậm chí là bạn trai của nó.
-Này…
-…
-Này… giận à ?
-…
Nó chẳng thèm trả lời, môi dưới thì cứ trề ra như đang giận Abbu. Cậu ấy phì cười và đi qua bên ghế nó, kéo nó lại gần và ôm vai nó.
Hoảng hốt, nó không định nói thì cũng không nói được lúc này. “Đông Cứng”, nó không biết làm gì cả chỉ biết quay mặt lại và in hai con mắt và hai con mắt còn lại đang ngồi cùng chỗ trên chiếc đu quay với nó.
-Này, em phải đặt mình vào vị trí là bạn gái anh chứ, sao lại hoảng hốt như vậy.
-À, ờ, em đang là bạn gái của anh.
-…
-…
-Nếu em thấy khó khăn, thì tưởng tượng anh là người em đang thích và đối xử với anh cho đúng chất là bạn gái xem nào.
Nói rồi Abbu nở nụ cười với nó.
Mội chút xao xuyến, ôi nụ cười đó bao lần làm nó phải suy nghĩ xem mình đã có phải là bị Abbu làm cho lung lay. Nhưng rồi khi nụ cười ấy tắt đi thì hình bóng của hắn lại quanh quẩn trong tâm trí của nó.
…………..
1 vòng … 2 vòng … Abbu vẫn muốn đi tiếp và không muốn đu quay dừng lại.
Nó cũng không ý kiến gì, vì nó là người đang ở thế “bị động”.
3 vòng ………
-Nếu thật sự em thấy khó khăn thì chúng ta đổi “chiến lược” nhé.
-Là sao ạ ?
-Ừm, không cần đợi đến 3 ngày anh cũng biết kết quả là gì rồi. Từ bây giờ cho đến ngày thứ 3, hãy xem anh như bình thường, em xem anh thế nào thì hãy đối xử với anh như thế. Vậy nhé …
-Anh biết em xem anh là gì không mà bảo vậy ?
-Ừm… anh không biết, bạn bè ?
-Không, em xem anh … như … anh trai.
Nụ cười gượng gạo ấy hiện trên môi của Abbu, cậu ấy cố gắng không để cảm xúc vỡ oà lúc này, dù biết trước rằng, vị trí người mà nó yêu không phải dành ình, nhưng để có được cảm giác ấy, Abbu phải chịu đựng mọi thứ lúc này.
-Thế thì để anh làm anh trai của em trong 3 ngày nhé, nhưng phải đối xử tốt với anh thay vì là cứ để anh phải xanh mặt mất máu vì mấy trò cảm giác mạnh của em đấy nhé.
-Tuân lệnh, hehe.
Nó cười tươi hơn, không còn ngượng ngùng và giữ nét như hồi đầu nữa. Tựa đầu vào vai của Abbu, nó nói trong nụ cười tươi nhất trong ngày hôm nay.
-Em đã nghĩ mình cô đơn, nhưng khi gặp anh, em thấy mình không còn cô đơn nữa. Mèo, đứa bạn thân nhất của em, và anh, người anh trai đầu tiên và có lẽ là duy nhất, em đã nghĩ vậy.
-Ừm, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn bảo vệ em, dù anh không thể thay thế chỗ của “người ấy”, nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh em khi em cần 1 người bên cạnh mình.
-…
______________________
Mọi thứ tình cảm trong Abbu với nó đã quá rõ…
Nó không dành cho Abbu 1 tình cảm đặc biệt nào hơn là người anh …
Sự quan tâm của Abbu đối với nó như một người anh trai …
Nó cũng thế, nó xem mình như em gái …
Nhưng có lẽ do vậy, 2 đứa nó gần nhau hơn…
Cái ôm vai không ngại ngùng …
Cái ngã đầu tựa vai không e thẹn …
Điều bao lâu qua nó muốn nói cũng đã nói …
Mong rằng 2 đứa nó mang lại niềm vui cho nhau…
_______________________ -Về chưa anh 2, đã nửa tiếng rồi, đã ngồi dưới trời nắng thế này nửa tiếng rồi đấy.
-Em nghĩ, họ sẽ hôn nhau tiếp theo chứ?
Zun và Zu, 2 anh em hắn đang ngồi ở ghế đá, gần nhất để có thể thấy được nó và Abbu đang cùng ngồi với nhau trên đu quay. Việc ở trên ấy thế nào thì ở dưới đây chưa chắc nghĩ đúng như thế.
-Việc đó đâu còn quan trọng. Em nghĩ mình … sẽ cố quên đi. Còn anh, có phải là anh đang … ghen ?
-Không phải. Mà là do … mấy tháng qua, nhỏ đó luôn ở cạnh anh, nhưng giờ là một người khác nên anh cảm thấy, mình không nắm giữ được … nói chung là … ôi anh không biết nữa.
“ Có đấy chứ, tại hắn không biết thôi” …
-Kì này về đón năm mới với ba mẹ, em dự định là, ở lại … cách để quên tốt nhất. Học thật tốt trước khi em chững chạc ra và quay lại để bắt lấy anh ấy.
-Tốt à, thế mấy năm qua kể từ lúc sang Mỹ cho đến bây giờ, em có quên được thằng ấy đâu.
-Hơn là để em chứng kiến …
-…
-Còn anh thì sao, ở lại hay là quay về đây học tiếp?
-… cũng không biết nữa.
Nói rồi Zun đứng dậy và đi về hướng chiếc SSC. Zu chạy theo, có lẽ việc ngồi nhìn nó cùng người khác, hắn không chịu được.
Sau khi đưa Zu về, hắn không vào nhà mà lái xe đi tiếp. Zu không hỏi hắn thêm gì nữa, có lẽ Zu phần nào hiểu được cảm giác của Zun lúc này. Con bé quyết định sẽ ngủ trọn 3 ngày này để không phải nghĩ ngợi thêm gì về Abbu hay anh của con bé. Cả Quậy, Zu cũng không muốn nghĩ đến, người con bé thần tượng và quý mến nay lại là người yêu của người mình yêu.
Trong chuyện tình yêu thì không có gì rõ rang, mọi thứ mờ ảo, mờ ảo cho đến khi đối phương nhận ra rằng: “người kia là một phần không thể thiếu”.
___________
…
.
Chiều đến, gió biển mang cảm giác cô đơn, nắng hạ màn và nhường lại bầu trời àn đêm thống lĩnh. Biển vắng, xa xa còn vài bóng người, nhưng rồi cũng mất khuất. Sự cô đơn lúc này đang bao trùm cả 1 vùng biển, bao trùm lấy hình ảnh của người con trai. Dù đêm có đến thì sáng hôm sau nắng lại lên và sưởi ấm muôn vật. Thế còn mưa thì sao, mưa mang lại sự lạnh lẽo, cô độc, tiếng ồn ào làm tâm hồn bỗng trống rỗng. Thế tự hỏi trong câu chuyện này hắn là gì ? Có lẽ ai cũng sẽ biết rằng hắn không mang lại ánh nắng cho nó, hắn mang lại mọi điều xui xẻo cho nó. Lợi dụng ? Ép buộc ? Đe doạ ? … Hắn ắt hẳn là mưa rồi.
___ Cuộc hẹn hò ở công viên kết thúc lặng lẽ khi nó bảo mệt và muốn về nhà thờ sớm. Tối nay ở nhà thờ có lễ lớn, nên chắc nó sẽ bận rộn để chuẩn bị cùng các dì.
Phút chốc cuộc hẹn hò đã hoàn thành được 1 ngày. Nó đón nhận được niềm vui từ “ánh nắng” ấy. Vui chơi thoả thích với những trò cảm giác mạnh, ngắm nhìn khung cảnh trên đu quay cùng Abbu, có lẽ nay là ngày nó cảm nhận được sự hạnh phúc mà Chúa đã ban tặng cho nó lúc này.
Mãi lo quét dọn nhà thờ, nó chợt nhớ gì đó và chạy ngay vào nhà trong nhấc máy…
________
_____
__
-Zu hả, Zun có nhà không ? …. Không à… em có về lại Mỹ cùng Zun không ?
< dạ có ạ, em về lại bên ấy và học tiếp >
-Hả ? Sao cơ ? Về lại bên ấy và học tiếp. Không phải là chỉ về để đón năm mới cùng ba mẹ em sao. Sao em lại không học ở đây nữa, hay là do … là do chị … chị …
< .. không đâu ạ, chị đừng lo, là do ba mẹ bảo em phải về bên đó để tiện việc quản lí em thôi. Không phải do ai cả …>
-Thế còn … ZUN.
< … Em không biết, có lẽ sau khi đón năm mới cùng ba mẹ xong anh ấy mới quyết định là ở lại hay là quay về Việt Nam … >
-Ùm, khi Zun về, thì bảo hắn gọi cho chị nhé… Ùm… bye em.
Nó cúp máy và ngồi xuống sàn, dù Zu có bảo không phải do nó, nhưng sâu trong đáy lòng, nó cũng thừa biết, việc nó đang hẹn hò với Abbu đang là 1 trở ngại lớn cho Zu.
Cả 2 anh em hắn đều không biết đây là buổi hẹn hò có sự cá cược. Và chính nó thì lại không nói rõ, nó đang cố để gạt bỏ hắn trong tâm trí mình bằng cách này, nhưng nó không biết rằng đang làm cho 1 người hy vọng và … 2 người phải đau khổ.
Đầu óc nó lúc này rối bời, phải làm sao đây, nó muốn nói sự thật về buổi hẹn hò này nhưng đâu đó lý trí nó bảo rằng không nên nói ra mọi chuyện. Có lẽ với Zun, hắn quá giàu có và gia đình hắn có địa vị xã hội, nó không thể nào với tới được, cũng như với Abbu, đó không là tình cảm. Cả 2 đều không thuộc về nó, nó nghĩ vậy và cuối cùng … nó đưa đến quyết định là sẽ nói rõ lần cuối với Zun. Nhưng liệu có chắc, khi nghe thấy giọng nói của hắn, nó có thể giữ được quyết định và mạnh miệng chúc hắn ra đi thật vui vẻ không ?
___________________
-… .
-Gì thế ạ ?
< … cậu đã rút được tiền, khoảng nay mai cậu sẽ chuyển khoản cho con. Giữ đấy mà xài, đợi cậu về sẽ bàn tính về việc xây nhà cho con… >
-Dạ …
< … nếu cậu không về được thì cậu sẽ nhờ người sang và giúp con về việc xây nhà ở bên ấy, thôi nhé cậu phải đi họp. Tạm biệt con …>
-…
Kenty ngồi ở ngoài hành lang và nghe điện thoại. Cậu ấy sắp có nhà riêng, không phải ở nhờ nhà Abbu nữa. Tin này có vẻ là tin vui nhưng nét mặt của cậu ấy thì chẳng tươi lên được tí nào. Cũng đã xế chiều nhưng Kenty vẫn chưa có ý định sẽ về. Vẫn ngồi đấy ở hành lang. Trong khi Mèo vẫn còn đang nằm ngủ bên cạnh giường của cha mình.
-… … … … … ba … ba… ba… ba ơi, ba sao vậy…
Mèo giật mình hoảng hốt khi nghe những tiếng ho liên tục từ cha. Kenty cũng bật dậy và chạy vào, kéo Mèo qua 1 bên, cậu ấy đỡ cha con bé ngồi dậy.
-Bác có sao không ạ ?
Cha Mèo cũng không nói nổi, Mèo hốt hoảng chẳng biết phải làm gì, chỉ đứng đờ ra đấy cho đến khi Kenty bảo là mau gọi bác sĩ.
-Bác, … bác ho ra máu …
Kenty hốt hoảng và cố ngăn những cơn ho đấy nhưng càng cố vuốt thì lại càng ho. Tay của cậu ấy đầy máu khi cha Mèo vô tình đụng trúng cậu ấy.
Bác sĩ đến …
________
_____
__
_ 08:00 PM…
Lễ lớn ở nhà thờ kết thúc muộn. Dòng người đi dự thánh lễ ra về dần và nó phụ các gì dọn dẹp nhà thờ. Chút nữa có tiệc mừng, chào đón cha xứ mới về nhà thờ, cũng quá lâu các seur không tổ chức tiệc lớn thế này. Có lẽ sau đợt đi xa giúp đỡ người dân ở đó, đây cũng là bữa tiệc để đánh dấu chuyến đi xa đầu tiên, giúp đỡ được rất nhiều người.
Nó loay hoay tuy không giúp được gì nhiều nhưng cũng “không” gây nên thiệt hại gì nặng nề, chỉ mới làm vỡ chồng chén khi nhắm mắt nhắm mũi không nhìn thấy sợi dây xích dưới nền. Cũng nhờ vậy mà các dì bảo nó là nên đi lau dọn bàn thờ. Không vỡ chén thì bây giờ lại làm vỡ bình hoa. Cho đến khi tiệc sắp bắt đầu, nó không còn được giao nhiệm vụ gì ngoài việc chờ cha xứ mới đến và mở cổng đóng cổng. May là cánh cổng không bị rớt ra, haha.
Buổi tiệc diễn ra nhanh chóng, các dì và cha vừa ăn tiệc vừa bàn về việc sẽ chuẩn bị đi 1 chuyến sang những nước lân cận. Thứ nhất là để xin viện trợ từ các nhà thờ mà cha xứ mới đến có quen biết, thứ 2 là để các dì có dịp được dự thánh lễ bên những nước ấy để xem và hoàn thiện hơn về việc tổ chức những buổi lễ lớn.
Nó không hiểu gì mấy về những chuyện này nên xin phép về phòng để ngủ sớm, sáng mai lại là một buổi hẹn hò mới, bù đắp cho hơn nữa ngày hôm nay, nó phải dậy sớm để tiếp tục ngày mới tươi đẹp hơn.
Nằm được 1 lúc, nó qua phòng seur lớn và gọi nhờ điện thoại, seur vẫn chưa dùng tiệc xong nên vẫn chưa lên phòng.
…tix … tix… tix…
Bấm được vài số thì nó vội cúp máy, nó không thể hạ mình mà gọi cho hắn được. Đành quay về giường nhưng được 1 lúc thì lại quay lại. Nó phải gọi điện thoại cho hắn để hỏi rõ về việc hắn có chuyển trường không. Cũng chẳng hiểu sao lại như vậy nữa.
-… alo … Zun vẫn chưa về hả Zu.
< anh ấy về rồi, mới vừa về nhưng vào phòng không nói năn gì >
-Em đọc số điện thoại của Zun dùm chị nhé, chị có chuyện muốn nói gấp.
< Dạ …09**0**0*1, chuyện này em không thể nghe được sao, phải nói chuyện riêng ạ chị >
-À không có gì, chị sợ hắn lại càu nhàu khi phải chạy ra nghe điện thoại, cảm ơn em nhé.
< Vâng ạ… chị gọi cho ảnh đi, em cúp máy…>
__________________________
Có những biểu hiện lo lắng …
Nó còn tiếc nuối gì ở hắn nữa,…
Mọi chuyện kết thúc, chia tay cuộc tình giã…
Nó không còn phải sợ mọi điều đe doạ xung quanh nữa …
Nhưng bây giờ nó lại sợ hãi 1 điều gì đó …
Điều mà chính nó cũng không thể hiểu rõ …
Hắn …
Một dấu chấm hỏi lớn với nó.
___________________________
Mèo đang loay hoay trước cửa phòng cấp cứu, Kenty cũng không ngồi yên, đứng tựa lưng vào tường cạnh cửa. Được vài giây thì lại nhìn vào chờ đợi. Có lẽ Kenty cũng lo lắng về chuyện này không kém gì Mèo.
-Đừng lo, sẽ không sao đâu.
-Sao mà lại không sao, là ho ra máu đó, cậu thấy mà. Làm sao, làm sao mà… hít …. mà tớ … hít … không lo cho được hả… hít …
Con bé ngồi xuống và ôm mặt khóc, có lẽ do sợ hãi khi thấy máu từ tay cha nó và cả Kenty.
Kenty lo lắng vì cậu ấy cũng thừa biết tính tình con nhỏ này rồi. Có lẽ gan Mèo là của thỏ và tinh thần lí trí của nai. Cậu ấy đi lại ngồi xuống và đỡ con bé ra ghế ngồi.
-Giờ này không phải để khóc.
-Mình sợ, sợ là …
-Đừng nói nữa.
Kenty khoát tay qua ôm vai và vỗ nhẹ như an ủi con bé. Sự ấm áp, sự che chở của đâu đó trong quá khứ hiện lại, Mèo chợt ngừng khóc và lau những giọt nước mắt còn vương trên đôi gò má đỏ bừng. Con bé quay qua và ôm chặt Kenty, xiết thật chặt bờ lưng rắn chắc của cậu ấy, cố gắng nín thở để không phải rơi thêm giọt nước mắt nào.
Cái ôm “chính thức”, cái ôm do chính con bé tự nguyện vì có lẽ đã quá lâu cho cái tình yêu đơn phương này. Thích cậu ấy không phải là 1 cái tội, dù không biết cậu ấy có thật sự thích mình hay không nhưng việc xiết chặt cậu ấy lúc này là cách để con bé cố gắng gạt bỏ đi những suy nghĩ điên khùng về việc mình cha mình sắp trải qua.
Kenty ôm vai còn lại của Mèo, cậu ấy cũng xiết thật chặt để con bé cảm thấy bớt sợ hãi hơn. Có lẽ ở giữa cái ôm này không phải là tình yêu, mà là sự che chở, an ủi và bảo vệ tâm hồn và lí trí của con bé lúc này. Mong là sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra hơn để con bé phải khủng hoảng.
…
… … …
…
Chúa không mang đến niềm đau cho con người.
Mà chính con người tạo ra niềm đau ấy cho chính bản thân họ…
Để xoa dịu mọi thứ thì bên cạnh, ắt hẳn phải có người biết làm gì đó để giúp họ… Cuộc gọi cuối cùng trước khi bác sĩ bước ra khỏi phòng, Mèo gọi điện thoại cho nhà seur nhưng máy bận, có lẽ nó đang gọi cho hắn.
Cánh cửa mở ra, những lời nói nhanh chóng đưa con bé vào không gian trống, tâm thái hoang lạc. Màn đêm bao trùm nhưng quanh đó có những đám mây trắng, muốn mở lối để con bé tiến về nơi có ánh sáng.
Đó ắt hẳn là một cú sốc. Và quả thật là như vậy,…
______________
-Cậu là gì của bệnh nhân. Chúng tôi cần phải mổ gấp trước khi ông ấy không còn đủ hơi sức để ho ra thêm nhiều máu. Nếu cậu là người nhà thì kết quả của ca mổ thế nào thì sẽ không do các bác sĩ chịu trách nhiệm.
-Tôi … là … . Vì ở đây không còn ai thân thiết, tôi không thể …
-Nếu cậu không phải người nhà, thì buộc chúng tôi phải đợi người nhà đến thì mới có thể tiến hành ca mổ, con gái của ông ấy đã ngất cho nên cậu có thể kí đơn không ?
-Tôi …
Trong lúc cấp bách thế này, Kenty không còn cách lựa chọn nào khác, đây là lúc mọi thứ trên thế gian này đưa cậu ấy về với thực tại. Đối mặt với những hoàn cảnh, cậu ấy không thể làm ngơ được. Vấn đề về phổi của cha Mèo đã đến mức không thể để thời gian giải quyết được nữa.
Cơn gió lạnh khiến cậu ấy rợn người, ngồi bên cạnh giường của Mèo, cậu ấy đang chờ đợi ca phẫu thuật kia sẽ thành công. Con bé chưa tĩnh lại, đôi mắt vẫn còn ướt bởi nước mắt nhưng bây giờ đã nhắm nghiền. Kenty tự nghĩ, phải làm thế nào nếu không có cậu ấy bên cạnh Mèo, có phải chỉ đối với cậu ấy thì con bé mới có vẻ vụng về và yếu đuối đến thế. Hay là đối với ai cũng thế, Kenty nắm chặt tay Mèo, như đang cầu nguyện gì đó, mọi hình ảnh với đôi mắt vô hồn của cậu ấy phút chốc đã tan biến. Trở thành 1 người con trai biết quan tâm hơn và cảm nhận được sự sống của thế giới này, Kenty … mong rằng sẽ mang đến bình yên cho cuộc sống của Mèo.
Đôi mắt mở trong sự vô hồn, con bé ngồi dậy và nắm chặt tay của Kenty. Đôi mắt của cậu ấy cũng từ đó bỗng trông hoảng hốt. Con bé đã tĩnh lại và có vẻ vẫn còn sự sợ hãi. Nước mắt không kịp rơi vì tay của cậu ấy đã vội lau đi. Kenty đứng và nắm chặt tay Mèo.
-Ca phẫu thuật sẽ thành công thôi, đừng lo nhé.
Mèo vỡ oà và đứng dậy ôm thật chặt qua eo Kenty. Tiếng nấc khiến đôi mắt của cậu ấy như cũng muốn đỏ lên dần và ướt.
-Mình sợ sẽ… mình sợ lắm.
-Sẽ không sao cả, em đừng khóc, có anh ở đây mà.
Con bé chợt thở dài. Nhẹ nhàng, đó là cảm giác nhẹ nhàng khi khoảng cách ấy đã rất gần, cậu ấy đã không coi con bé là người xa lạ nữa. “Anh”. Từ ngữ khẳng định chủ quyền của một con trai, sẽ luôn bảo vệ con bé. Dù là cảm giác sợ hãi đang vây lấy con bé, nhưng vòng tay ấy đã không để mọi sự khủng khiếp nhất đến với đứa con gái đang phải đối mặt với cảnh chờ đợi sự sống từ cha mình thế này.
-Kenty, nếu ba của… ba của em … không qua được thì phải làm thế nào đây.
-Sẽ qua thôi, đừng lo, dù thế nào, cùng nhau đối mặt và vượt qua. Thế nhé ?
-… hít …
Cái ôm mang đi mọi lo lắng lúc này cho con bé. Cánh cửa ấy lại một lần nữa mở ra… buông nhau ra, 2 đứa như ngừng thở để nghe kết quả từ bác sĩ.
__________________________
-Cậu sẽ về Mỹ, cậu sẽ về đó để đón năm mới hay là ở lại luôn vậy.
< Sao hôm nay lại đổi cách xưng hô với tôi vậy. Tôi ở lại hay đi, có ảnh hưởng tới cô sao ? Quan tâm tôi à, quan tâm người mà cô đã chia tay >…
-Sao lại như vậy, tớ không muốn cãi nhau với cậu lúc này, nói đi, cậu về Mỹ luôn à.
< … việc cô nên quan tâm lúc này là Abbu. Hẹn hò rất tình tứ, thân mật lắm. Vui vẻ quá đúng không ? Khi với tôi thì cô lại cáu gắt và nổi giận… không cần cô phải bận tâm. Cô xưng hô với Abbu thân mật biết mấy, tôi thì cô lại xưng hô 1 cách xa lạ.. Tôi không cần cô phải gượng ép mà gọi tôi là “cậu” và xưng là “tớ” như thế . Dù tôi đã viết gì thì cô hãy nghĩ đơn giản rằng tôi đang đùa giỡn nhé, đừng bao giờ tin, tôi chẳng phải là người tốt như cô nghĩ đâu. Vậy nhé..>…
-… …
< … .. … >…
-Anh sẽ học ở Mỹ sao,… ?
…
-Dù là thế nào … em vẫn mong anh ở lại.
…
-Hôm ấy, em sẽ đến, nhưng mong rằng sẽ không quá lâu để đón anh trở về …
… tít… tít … tít…
Buông máy điện thoại, nó ngồi xuống trong sự trống rỗng, đôi mắt bỗng ướt dần và nước mắt lăn trên đôi gò má của nó. Những suy nghĩ bắt đầu đưa nó đến những suy nghĩ tồi tệ.
“ Hắn ghét mình, dù mình có xưng hô thân mật với hắn hơn thì hắn vẫn không cần đến điều đó nữa. Hắn nghĩ mình đối xử tệ với hắn, hắn thật sự ghét mình.”…
Nó ôm chân và cuối mặt xuống khóc, nó sợ hãi vì điều gì đó trong 2 ngày sắp đến, nó không đủ dũng cảm để đối mặt với hắn đâu. Nó biết chắc như thế mà. Ngày mai chỉ là ngày thứ 2 trong cuộc hẹn hò, nó phải làm sao khi mình đã không thể bình tĩnh được nữa, nó không thể làm Abbu buồn. Có lẽ nó nghĩ rằng Zun xem nó như người lợi dụng, cho dù nó đã nghe chính hắn bảo hắn đang lợi dụng nó. Nhưng sự lợi dụng ấy được gì ?
Được rằng là hắn nhận đủ phiền toái từ nó, nhận được sự cáu giận từ nó, nhận được những giọt nước của Zu khi con bé bất lực trong chuyện tình cảm và nhận được lời chia tay kết thúc mọi chuyện, kết thúc những cố gắng từ hắn.
Mưa lớn, nó về giường và mau chóng nhắm mắt lại, xua tan mọi suy nghĩ về hắn, suy nghĩ về ngày mai sẽ ra sau. Đã 3 tháng trôi qua, đến giờ phút này nó mới nhận ra rằng, nhật kí của nó không phải chỉ riêng 1 nét chữ. Dòng chữ ở trang giữa, …
♥“ Có lẽ, anh đã thích em”♥
Mọi thứ xáo rỗng… “Dù tôi đã viết gì thì cô hãy nghĩ đơn giản rằng tôi đang đùa giỡn nhé, đừng bao giờ tin, tôi chẳng phải là người tốt như cô nghĩ đâu. Vậy nhé”…
Câu nói cuối cùng của hắn như dập tắt mọi hy vọng, tình bạn hay dù là tình yêu. Mưa bên cửa sổ, gió lạnh, tấm chăn rớt dưới giường, nó co ro khi mắt vẫn nhắm nghiền. Ba tháng …
Tình yêu tuổi mới lớn …
Tất cả sẽ trở thành cát bụi …
Mọi thứ xa cách dần …
____________________________
Vậy là ngày thứ 2 trôi qua trong sự tẻ nhạt. Nó không vui vẻ như ngày hôm qua, Abbu cũng vì thế mà lo lắng hơn khi thấy đôi mắt sưng húp của nó. Nó không nói gì nhiều ngoài “ừm” cho qua chuyện. Và cuối cùng, lời hứa về buổi hẹn hò được huỷ bỏ, Abbu không thể nhìn nó ngày càng trông tệ hơn. Nó từ chối nhưng …
Abbu ôm chặt lấy nó gần con đường hướng về nhà các seur…
-Kết thúc thôi Quậy à, anh xin lỗi vì đã làm em khó xử, anh không nắm giữ được gì từ em cả. Hãy làm những gì em em cần làm vào ngày mai. Anh không muốn vì cái buổi hẹn hò không có kết quả này mà làm cho cả Zun và Zu ra đi. Anh biết, nó thích em, đó là sự thật, dù hắn có chối bỏ, em cũng đừng tin nhé.
-Abbu …
-Đừng nói gì nữa, 1 phút thôi, hãy cho anh 1 phút nữa thôi. Buông em ra, anh sẽ mỉm cười và chúc em có thể giữ nó lại. Em thích Zun, hãy để nó biết điều đó trước khi quá muộn nhé, 6 giờ sáng mai.
-…
____________________
Ca phẫu thuật tối hôm qua đã thành công, Mèo như đã đỡ sợ hơn nhưng vẫn lo lắng vì mẹ quá mệt mỏi nên cũng đã phải truyền nước biển. Kenty về nhà thay đồ rồi cũng nhanh chóng quay lại bệnh viện với Mèo. Con bé như kiệt sức khi một mình phải chăm sóc cả cha và mẹ.
-Em gọi bác sĩ vào kiểm tra tình trạng của ba đi.
-Em biết rồi, anh có đói bụng không, em đi mua gì về ăn nhé.
-Anh có gọi Abbu mang thức ăn đến, chắc cũng sắp đến rồi.
-Dạ.
Con bé vội đi tìm bác sĩ còn Kenty thì gọi lại cho Abbu.
…
…
…
Những ngày cuối năm, mọi sự bận rộn đè nặng lên tụi nó, Kenty cố gắng gỡ bỏ mọi gắng nặng từ Mèo. Tiền để xây nhà mới của cậu ấy đã chi trả 1 phần cho ca phẫu thuật của cha Mèo. Nhưng chẳng ai biết ngoài bác sĩ, con bé cứ tin vào điều bác sĩ đã nói, rằng là ca phẫu thuật được miễn phí nhớ trợ cấp trong 20 ca được trợ cấp bởi người ngoại quốc. Mà cũng đúng thôi, xét cho cùng Kenty cũng là người nước ngoài mà, hihi.
Chi trả 1 số tiền lớn như thế, Kenty đã làm hao hụt 1 phần tiền, có lẽ việc xây nhà sẽ dời lại trước khi cậu ấy tìm được công việc làm thêm để đắp vào phần tiền ấy. Chắc cũng là 1 khoảng thời gian dài đây.
_____________________
____________
_______
____
__
Chuyện gì đến cũng phải đến, tiếng gà gáy sáng khiến nó giật mình và vội lấy chiếc đồng hồ để bàn.
05:00 AM…
Trễ mất thôi, nó nhanh chóng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Nó quên mất là sẽ không ai chở mình đi nên vội mở cửa phòng seur lớn và gọi ngay cho Abbu, may là các seur đã đi đọc kinh ở nhà chầu thánh thể.
…
…
…
05:30 AM …
Tiếng còi xe trước cổng nhà thờ, nó chạy nhanh ra với chiếc áo mỏng manh, quên mặc cả áo ấm, co ro chạy thật nhanh lên xe của Abbu.
-Em ngủ quên.
-Anh cũng thế, tối qua phải đến bệnh viện với Mèo và Kenty, anh về muộn.
-Nó không cho em đến và bảo em giải quyết xong mọi chuyện với … Zun… rồi hẳn đến.
-Ừm, Mèo cũng bảo là không được chở em đến. Bởi thế hãy cố gắng giữ Zu và Zun lại nhé, đừng để tất cả phải xa nhau.
-Đáng lẽ anh có thể giúp em. Zu … con bé cần anh hơn ai hết.
-Anh … không thể làm vậy. Con bé sẽ hiểu lầm tình cảm của anh và sẽ …
-Anh thật sự không có 1 chút tình cảm với Zu à ?
-Tình cảm của anh không thể thay đổi trong 1 ngày được.
-…
Abbu tăng tốc để không phải đến trễ, nó cũng im lặng và ôm chặt Abbu. Cậu ấy chạy quá nhanh khiến nó phải nhắm mắt lại để không phải hoa mắt lên.
___________
Có những sự níu kéo vô ích.
Có tình cảm là thật nhưng đối phương không dám tin.
Có sự hy vọng nhưng vội vụt tắt.
Có những nổi thất vọng làm nổi đau trở nên dai dẳng.
____________ 05:45 AM …
“ Chuyến bay thứ … … … hành khách chuẩn bị … “…
Nó hoang mang, chạy thật nhanh về từng phía. Nó chưa từng đến sân bay và cũng chưa từng phải chạy trong nơi có đông người thế này. Abbu không vào cùng nó vì sợ rằng mọi chuyện sẽ phức tạp hơn, đứng trước cổng và chờ nó mang hắn và Zu trở về.
-Em đã chuẩn bị đủ cả chưa, ba mẹ bảo là sẽ có người giúp việc đến giữ nhà cho nên phải mang những thứ quan trọng đi hết đấy.
-Xong cả rồi, chỉ còn một người em không mang đi được thôi.
-Ai, Abbu à ?
-Không, người làm anh hai em trở nên mất bình tĩnh thế này.
- … Vào thôi… còn 10 phút nữa là máy bay cất cánh rồi.
Hắn không đáp trả gì, chỉ nhanh chóng kéo chiếc vali vào nơi soát vé.
-Anh đi thật à ?
Nó đứng từ đằng sau và nhẹ giọng nói.
-…
-Chị ấy gọi anh kìa. – Zu nhìn Zun trong khi Zun vẫn không quay lại.
-Cả việc chờ em đến, anh cũng không thể làm ?
-…
-Chị ấy đang nói với anh đó – Zu lại nhấn mạnh.
Nó chạy thật nhanh lại và ôm eo hắn từ phía sau, nó khóc và không đủ can đảm nói thêm lời nào nữa.
-Hãy về khi tết dương lịch kết thúc nhé. Em sẽ chờ anh về.
-…
Vẫn im lặng, chiếc vali vẫn còn trong tay hắn, hắn trở nên vô cảm và không muốn nói gì với nó.
-Hãy để em nói. Dù là em có thân thiết với Abbu nhưng đó không phải khẳng định tình cảm em dành cho anh ấy. Dù em có cáu gắt với anh nhưng đó chỉ là những lúc em cảm thấy anh tồn tại. Dù quyển nhật kí đó có những câu anh bảo em không nên tin, nhưng em vẫn sẽ tin, chờ ngày anh quay lại.
Nó chấm dứt câu nói trong nước mắt rồi thì hắn gạt tay nó ra khỏi hắn. Kéo chiếc vali về phía trước, hắn cố gắng mạnh mẽ để không phải nghĩ rằng mình sẽ bị nó lừa.
Zu chạy theo với ánh mắt hướng về phía nó, con bé nuối tiếc rồi bỗng quay ngược lại, ôm thật chặt Quậy.
-Em sẽ cố gắng lôi anh ấy về với chị. Hãy tin em, anh ấy thật sự rất thích chị. Em đi nhé, nhắn với Abbu rằng anh ấy hãy giữ gìn sức khoẻ trước khi thấy em trưởng thành.
Nó gật đầu và tạm biệt Zu trong nước mắt. Không quá khó để nhận ra, nước mắt của nó từ lần thứ 2 rơi xuống đều được hắn nhìn thấy, nhưng lần này, hắn không nhìn nó nữa, hắn không hướng về nó và che chở nó. Bỏ lại sau lưng tất cả, những ngày tháng cùng nó đùa giỡn và cả cãi nhau, những cảm giác kì lạ khi ở gần 1 đứa con gái và bỏ lại cả nó.
06:00 AM …
“Chuyến bay đến Hoa Kỳ bắt đầu cất cánh … “…
Khoảng cách xa dần … nó quỵ xuống và ngất đi lúc nào không hay…
Mọi thứ chấm dứt, nhưng hy vọng rằng khi năm mới đến hắn sẽ trở về…
__________________
-Sao anh hai lại như thế. Chị Quậy thích ….
-Đừng nhắc nữa, anh không thể tranh giành với Abbu. Cũng như anh chưa đủ kiến thức để bắt đầu một tình yêu.
-Vậy anh sẽ về chứ ? Đừng ở lại cùng em ở Mỹ nhé.
-Kiến thức không thể đầy đủ trong 1 một vài ngày đầu năm mới. Nhưng để bình thường lại, có lẽ anh nên tìm một người con gái khác, Quậy không dành cho anh. Ngủ thôi, sẽ còn lâu lắm chúng ta mới đến nơi. Ngủ ngon em gái.
Hắn đẩy mình vào giấc ngủ nhanh chóng, chuyến bay không dừng lại cũng như quyết định của hắn cũng sẽ không thay đổi.
Mọi chuyện sắp kết thúc trong bình an. Quay về điểm khởi đầu, điềm khởi đầu trước ngày nó đặt môi mình lên môi của hắn, ngày mà khi chưa từng nói chuyện với nhau, chưa có tình cảm với nhau nó đã đánh mất cái “hôn” đầu đời dù đó không hẳn là một nụ hôn.
__________________
_______________
____________
_________
_______
Thời gian trôi qua mau, thoáng chốc đã qua tết âm lịch. Tụi nó bắt đầu một năm mới với học kì 2 đầy khó khăn. Mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ có nó là không còn được bình thường nữa. Học bạ của 2 anh em hắn đã được rút.
Bên hành lang lớp học lúc này vắng lặng cuối giờ học, nó và Abbu ngồi bên cạnh nhau…
- Zun đã không về …
...
...
...
...
...
...
Hết chập 15.