Kenty, Zun, Abbu, 3 người bạn thân chí cốt từ thuở mới lọt lòng.
Kenty, 1 tay trống thực thụ khi vừa tròn 5 tuổi. Một cậu bé hoà nhã, vui vẻ và luôn mang một nụ cười xao xuyến lòng người nhưng lại không thấy được “mặt trời”,hihi, nét đáng yêu nhất của cậu ấy. Mười ba tuổi, mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu ấy, người mẹ ra đi sau khi li hôn với người cha ruột nhưng đã không được coi là ruột. Cậu ấy bị cho là con hoang, bị cho là con thiên hạ và không thể chịu đựng được cái đau quá lớn đối với 1 cậu nhóc 13 tuổi đầu, mang theo nổi hận, mang theo sự đau đớn nhất của 1 người con, cậu nhóc ấy đã không còn là chính mình, mất đi mọi thứ, kể cả nụ cười như ban mai nay thì như chiều tà khi hoàng hôn đến.
Zun, 1 tay piano sành sỏi khi vừa tròn 4 tuổi. Một cậu bé rất vui tính và hay trêu chọc mọi người, ai cũng yêu mến cậu nhóc này bởi cái tài, cái tính và cả cái sắc. Nhưng điều quan trọng khiến ai cũng rất ngỡ ngàng là cậu ấy rất ghét con gái. Cái lí do khiến Zun như thế là vì vào năm 10 tuổi, cậu ấy bị 1 bọn nữ sinh cấp 3 bắt cóc, đánh đập và hành hạ, lấy hết những thứ quý giá của cậu chủ con 1 đại gia. Sau lần đấy, Zun rất sợ con gái, ngọt ngào dịu dàng hay quậy phá sành điệu, cậu đều khinh bỉ, né tránh và không tin tưởng vào 1 ai, kể cả mẹ hay em gái của mình. Thời gian trôi qua và cái quá khứ 1 cậu con trai bị 1 đám con gái đánh đập cướp bóc vẫn không phai trong tâm trí Zun, cậu ấy trở nên kiêu ngạo trước bọn con gái, trở nên 1 kẻ không dễ tiếp cận và không dễ rung động trước 1 đứa con gái nào cả.
Abbu, cậu bé thổi hồn vào những tiếng trống, vào những điệu nhạc piano, 1 giọng hát làm ấm lòng người. Abbu chia tay Zun và Kenty khi 2 cậu ấy ra đi, đến nơi mà 3 đứa nó không còn có thể tâm sự, chơi đùa đuổi bắt, không còn nắm tay dẫn nhau đến trường vào cái năm bước sang cấp 2 và không còn được chơi nhạc cùng nhau nữa, mỗi đứa 1 nơi. Abbu không lạnh lùng cũng không hoà đồng như mọi người nghĩ, chỉ cần làm mọi việc theo suy nghĩ hiện tại, cậu ấy có thể vượt qua tất cả mọi thứ nhưng trong tình yêu thì … cũng không rõ. Sống cùng cha, chủ 1 quán cafê nổi tiếng, mẹ Abbu đang công tác ở Đức, cậu ấy có vẻ thiếu thốn tình cảm từ mẹ khá nhiều, nhưng an ủi 1 phần là Abbis- cha cậu ấy rất thương yêu và chiều chuộng con trai mình.
Trong 3 cậu nhóc này, người thiếu thốn tình cảm nhất không ai khác ngoài Kenty. Người hạnh phúc nhất là Zun, nhưng điều đó vẫn chưa làm Zun hài lòng khi cái mà trong cuộc đời con người luôn cố gắng tìm kiếm vẫn chưa thực sự lộ diện. Liệu sau khi họp mặt lại, cái ban nhạc “nhí” còn có thể như ngày ấy, sẽ có chuyện gì xảy ra chăng ? Family star…
_ Chào ba.
Cái cậu con trai mặt lạnh vừa thốt lên 2 từ để chào Abbis, có lẽ từ cái ngày mẹ ra đi vĩnh viễn, cậu ấy không nói câu nào quá 3 từ, thậm chí là đối với những chuyện nhỏ thì cậu ấy cũng không buồn mà im lặng.
_ Ố, ba , trời ơi con nhớ ba quá, chà chà, bao năm rồi trông ba vẫn còn bảnh bao quá, haha.
Zun bay lại nhanh chóng ôm chầm lấy Abbis, hắn có vẻ rất phấn khởi sau hơn 5 năm đã không được ôm người cha nuôi vừa béo vừa lùn kia. Abbis vui mừng ôm lấy cái thằng con nuôi nghịch ngợm nhất, cười hớn hở rồi chợt tắt khi nhìn thấy thằng con trai còn lại với vẻ mặt năm nào ra đi đến Hàn Quốc.
_ Kenty, càng lớn con càng bảnh trai, lại đây với ba.
Kenty vẫn giữ khuôn mặt chẳng lấy 1 tí gì gọi là cảm xúc cả, cậu ấy vẫn như thế 4 năm qua, những ngày nước mắt dài, những ngày trông đợi gì đó từ biển kia và những ngày trôi qua dần lấy đi cái nụ cười ấy lúc nào chẳng hay.
_ Quả là nó cao to quá, ta lùn hơn nó mất rồi, vào trong thay quần áo đi, 8 giờ sẽ mở tiệc, tụi con vào trong nghĩ ngơi tới giờ Abbu sẽ gọi.
Abbis buông Kenty ra, rồi dắt 2 cậu ấy vào phòng trong, còn Abbu thì vội vội vàng vàng chạy ra quầy coi tụi nó đến chưa, Abbu chỉ chờ mỗi buổi tối để có dịp gặp được Quậy mà thôi.
_ Vương à, cậu thấy Quậy tới chưa ?
_ À chưa, ơ kìa, đang đi vào kìa.
Abbu hướng mắt ra trước cửa quán, nó đang te te dắt xe đạp vào trong, cứ đứng đấy mà ngắm chiếc xe hơi “quái dị” nhất mà nó từng thấy.
_ Này Quậy, không lo vô làm đi, đứng đó làm gì thế.
Abbu chạy lại gọi nó, nó cứ đi lòng vòng nghía chiếc xe mãi mà chẳng nghe Abbu gọi mình.
_ Nó mà thấy cái gì đẹp đẹp lạ lạ, là cứ như thế đấy, để nó ngắm cho đã đi, chút cũng lết vào à, vào thôi anh.
Abbu cười, rồi cùng Mèo đi vào quầy, con bé bắt đầu cho buổi làm đầu tiên. Bước vào quầy ngồi vào ghế, con bé nắm chặt tay hít thật sâu rồi thở ra thật mạnh thể hiện sự quyết tâm làm việc. Cầm sổ sách lên nhìn lướt qua, con bé bắt đầu hí hoáy viết, chăm chỉ thì trông có vẻ yêu hơn ấy nhĩ.
Trời đang tối dần, đèn đường sáng lên chờ đợi đêm xuống, dòng người qua lại ngày 1 đông không khác gì giờ cao điểm lúc chiều. Khách đến House star mỗi lúc càng đông vì nay là chủ nhật.
_ Dạ, vâng, ……… Mèo, 1 bơ, 1 táo…. Bàn 34.
_ Rồi chờ chút, anh Vương, lấy thực đơn này.
Hai con nhỏ làm việc hăng say, dù gì thì cũng cố gắng cho ngày làm việc đầu tiên và cố gắng chờ đợi bữa tiệc cuối tuần đầu tiên diễn ra tại đây như thế nào.
…………………..o.O.o…………………..
8h’…
Khách đang rời khỏi quán dần, hầu như ai cũng đã quen với giờ giấc mở cửa hay đóng cửa của quán rồi, các nhân viên phục vụ đang dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ lại, cùng nhau sang phòng Family star.
_ Abbu à, con gọi Quậy với Mèo vào đi, sao 2 đứa nó chưa vô nữa, mọi người tập trung đầy đủ cả rồi.
_ Dạ, 2 đứa đi thay đồ rồi, vào ngay đấy ba.
Lúc này Zun bước ra trong tâm trạng khá tươi tỉnh, đã bao nhiêu năm rồi mới về lại House star, cái nơi mà ngày ấy nhóm 3 thằng nhóc này cứ ngỡ là “thiên đường sao”. Ngồi xuống bên bàn ăn, Zun tấy mấy dùng đũa gắp vài sợi mì Ý ăn, thì bị Abbu bốp đầu.
_ Cái thằng này, chưa đầy đủ người mà dám ăn vậy đấy hã, ngồi yên đó, thằng Kenty đâu.
_ Nó nói là không đói, với lại nó không quen không khí như thế này nên đi dạo trong vườn rồi.
Abbu lắc đầu, Ken đã như thế 5 6 năm rồi, vẫn không thay đổi, hắn ít nói hẳn đi và không còn vui vẻ như ngày còn chơi nhạc cùng nhau.
W.C nữ…
_ Quậy à, xong chưa, nhanh lên, 8 giờ rồi.
_ Ya ya, xong rồi xong rồi, … đi nào.
Nó lon ton mở cửa rồi chạy theo Mèo, lại khoát vai kiểu con trai rồi hướng thẳng về Family star.
…o.O.o…
Bên bờ hồ, những hàng cây xanh, những ánh đèn sáng lấp lánh, bóng dáng người con trai ngồi 1 mình bên bãi cỏ, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Những bước chân đi qua, thoáng nhìn thấy “ai đó” thân quen, từ cái “gò đá”, từ bờ vai trong đêm mưa lạnh giá trên núi cát, từ đôi mắt ai đang nhìn mình khi ăn cháo, từ cửa sổ sau cơn mưa, hoàng hôn ở đây trong phút chốc… _ Quậy, mày vào trước đi, tao để quên đồ ở quầy.
_ Ờ, vậy đi lấy đi, tao vào trước đây.
Buông vai Mèo, nó tung tăng đi vào Family star mà vu vơ câu hát “ Mèo con không chịu rửa mặt, vì sợ đau mắt, chỉ Quậy muốn đến gần Mèo, Meooo, Ngaooo, Méooo, Meo….”, khổ thân con nhỏ hát hay mà bị khùng.
Những bước chân chậm chạp, Mèo đi lại gần bờ hồ, nơi mà ta có thể thấy sao sáng như chưa từng được sáng. Mặt hồ in bóng dáng quen thuộc bên biển hôm nào, nhớ cảm giác đứng đằng sau và nay cũng thế, vẫn đứng đằng sau, sau cái lạnh mà con bé đã bao lần ngây ngất, bao lần lầm tưởng đây là “người con gái”, nhưng “người con gái” lại mang cho Mèo cảm giác chưa từng có, cảm giác chỉ có 1 trên đời.
Và chắc chắn lần này, Mèo đã nhận ra đây là ai rồi, cái hoàng hôn lại đâu đó quanh đây tuy giờ đã là 8 giờ tối. Không còn đủ can đảm như lần trước nữa, không dám hỏi, không dám ngồi gần và thậm chí là không dám nhìn thẳng vào cái khuôn mặt ấy, cái khuôn mặt làm cho 1 con Mèo đôi lúc bị ngã nghiêng, xao xuyến lúc nào chẳng hay.
Trong khi đó…
Quậy đang tung tăng, huýt sáo đi vào Family star.
_ Hế lô bà con cô bác, Quậy dễ thương đã có mặt.
Nó vẫy tay chào chào xong chạy lon ton vào bàn, chuẩn bị công cuộc ăn vụn đã dự tính sẳn thì…
_ Này, con bé này, khoan đã, chưa tuyên bố lí do mà.
Abbu chạy lại lôi nó ra khỏi cái bàn ăn, trong khi nó đã nhai được vài miếng thịt. Nó la hét um xùm vì cả ông Abbis cũng phụ Abbu 1 tay kéo nó ra ghế ngồi, không thì chút nữa không còn gì để mở tiệc.
_ Cái con nhỏ này, trừ lương bây giờ, ngồi yên đấy, chờ Mèo nữa sẽ vào tiệc.
_ Mèo nó vào quầy lấy đồ, vào liền ấy mà, cho con ăn trước đi, đi học về chưa ăn uống gì cơ này, huhu.
Lại giả vờ nhõng nhẽo, nó nhăn nhó dụi dụi con mắt rồi nhìn kĩ mọi người xung quanh hơn. Ánh mắt quen thuộc mang 1 vẻ ngạo mạn, nó chợt la toáng lên.
_ Áááááááááá, hết chỗ vô, vô ngay xào huyệt cho chị giết hã.
Nó đứng dậy và đi lại chỗ của tên con trai mà nó vừa kịp thấy mặt.
_ Này này, định làm gì đó, này…
_ Yaaaaaaaaaaaaaaa………………
[ bum…binh…chaz…bốp…]
Abbu hoảng loạn nhìn nó đang nhào vô đè thằng bạn thân cậu ấy xuống, ngồi trên bụng hắn, nó tán, rồi đánh, rồi nhéo mũi, rồi vò đầu, bức tóc cho đến khi không còn ai nhận ra tên ấy là Zun nữa.
_ Quậy, leo xuống, nhanh lên, em làm gì vậy, đó là bạn anh mà, em leo xuống nhanh lên coiiiiiiiii
_ Bạn anh à, anh chơi với cái thằng khùng này à, nghỉ chơi với nó đi, chơi với em nà, nó xấu xa lắm á.
Zun lúc này đang hoang mang, choáng váng, đẩy nó ra khỏi người mình, làm nó té xuống sàn rồi ôm mông mà nhăn nhó tập hai.
_ Cái tên trời đánh, dám xô chị té hã, kì này chị i chết, yaaaaaaaaa…. aaa, buông em ra, anh bênh thằng đó đó hã, bỏ em ra nhanh lên.
_ Ba à, lấy dây dùm con, nhanh lên, trói con nhỏ này lại nhanh đi ba, không nó làm loạn Family mất.
Cứ tưởng Abbu nói đùa, ai ngờ, ông chủ Abbis vội vào trong lấy ra 1 sợi dây thừng. Nó la toáng lên khi bị Abbu trói vào ghế rồi kéo nó lại gần bàn ăn, mọi người cười khúc khích rồi cũng kéo ghế ngồi vào bàn.
_ Như thế thì sẽ bớt náo loạn hơn, Zun, mày có sao không ?
_ Tao không sao, hơi đau tí thôi, mày lấy đâu ra con điên này thế, mày có biết nó đã… nó đã…
_ Im đi, đã gì mà đã, chị mày mà không bị trói thế này, là nảy giờ đưa cưng đi bệnh viện rồi nhé. Abbis, ông có thả con ra không vậy hãããã………
Abbu kéo ghế lại ngồi cạnh nó, còn Zun thì phủi áo xong cũng kéo ghế ngồi đối diện với nó dùng đũa gắp đồ ăn rồi nhai nhóp nhép chọc tức nó.
_ Á, Abbu, anh đối xử với em vậy đấy hã,…
_ Anh xin lỗi, em muốn ăn gì, anh đút cho nhé.
_ Không thèm, anh cho cái thằng ấy biến khỏi mắt em đi là được rồi, anh để hắn ở đó tí nữa là em giết hắn đấy.
Zun lại cười kha khá lên, tiếp tục nhâm nhi vài sợi mì, nó điên máu mà chẳng làm gì được khi tay chân nó bị trói vào ghế rồi.
_ Em ăn gì, anh đút cho, không ăn mì là được rồi.
Nó làm mặt giận, không thèm trả lời, quay mặt đi chỗ khác, rồi lãm nhãm 1 mình chắc đang nguyền rủa trên đầu trên cổ tên Zun kia và có lẽ cả cái thằng quan tâm chăm sóc nó lâu nay cũng đã bênh vực kẻ thù không đội trời chung với nó. Lúc này ngoài bờ hồ…
Mèo vẫn đứng đó, lại cứ như hình ảnh buổi chiều ấy, rồi cho đến khi…
_ Ngồi đi.
Mèo hoảng hồn, giật bắn cả mình, lại không nghe rõ được câu nói ấy.
_ Cậu ấy bảo mình ngồi ư ?
Con nhỏ lại ngơ mặt ra đấy 1 hồi rồi bước từng bước thật chậm đến, ngồi cạnh tên con trai ấy. Hắn tên là Kenty.
_ Tại sao cậu lại ngồi ở đây. Cậu không phải đang ở Nha Trang sao ?
Con bé cố gắng kiềm chế cơn run xuất phát từ đâu đó dưới bờ vai bên trái để bắt chuyện với “hoàng hôn”.
_...
_...
_...
Mọi thứ tĩnh lặng, rồi lâu lâu lại nghe tiếng la hét của con Quậy trong Family star, cả tiếng của Zun khi hắn đang đôi co với nó.
Mèo không thể hiểu được tên này, bảo con bé lại ngồi cạnh, vậy mà hỏi có 1 câu cũng chẳng thèm mở miệng trả lời hay cười 1 cái đáp trả nữa, may mà hôm nay không có cây đàn để hắn có cớ không trả lời.
… lại im lặng…
Sao sáng để làm gì, mặt nước trong veo để làm chi, khung cảnh lãng mạn để cho sự im lặng bao trùm như thế này sao ? _ Cậu… cậu có vẻ không muốn nói chuyện với 1 ai.
Lại im lặng, tên này có vẻ thật sự bị trầm cảm. Con Quậy mà tiếp xúc chắc sẽ bảo “ tội cái thằng đẹp trai xinh gái buồn mỗi cái điếc với câm”, haha.
_...
_...
_...
_...
_ Ừ.
Mèo lại hoảng hốt lần nữa, tên này cứ trả lời 1 cách độ ngột và ngắn gọn thế sao, có lẽ nói chuyện với thằng này rồi sẽ bị nhồi máu cơ tim cả thôi.
_ Ờ, vậy, mình vào trong nhé, không phiền cậu nữa, tạm biệt.
Lấy chân lên khỏi mặt nước, con bé đứng dậy rồi…
_ Ááááá… “ tủmmm”…
Con Mèo vừa run vừa đứng dậy thế là bị 1 quả rớt xuống nước, điều mà rất thích hợp trong hoàn cảnh này, con bé không biết bơi. Cái tên này sẽ như thế nào đây.
_…
_…
_…
_ Tôi, tôi… không… không biết bơi… ặc…
Và thế là…
…o.O.o…
…o.O.o…
…o.O.o…
Lại y như con Quậy hôm nào ấy, Kenty có phần chuyên nghiệp hơn nên không cần phải hô hấp nhân tạo như nó.
_ … sặc… hur…hựr… c…ca…cảm… ơn.
Chưa kịp nghe hết những gì Mèo nói, tên này đứng dậy và đi thẳng 1 mạch về phía Family star.
_ Có lẽ, cậu ấy cần sự yên tĩnh, còn mình thì lại trở thành kẻ phá vở bầu không khí yên tĩnh ấy, hơiiii.
Người ngợm ướt nhem, Mèo ngồi dậy và thẩn thờ ra đấy luyến tiếc gì đó chẳng rõ, còn Kenty thì đã …
Family star…
_ Đi đâu nảy giờ thế Kenty, mày làm gì mà ướt nhem thế ?
Abbu hỏi mà tên này cứ ngây lưng đi 1 nước vào phòng trong, để lại mọi sự khó hiểu nhất lúc này ọi người.
_ Ớ, tên giống con gái.
Buộc miệng, Quậy vừa nói câu gì vậy trời.
_ Này, cô nói gì thế, con gái gì hã, con trai chính hiệu đấy, có cô mới là trai không ra trai, gái không ra gái đấy, Abbu này, chút nữa con này có về trói nó vào xe luôn nha, thả rong nó cắn người chết nữa đấy.
Zun chau mày xỉa xói nó, khi nó dám bảo thằng em út trong bọn là con gái.
_ Cái tên trời đánh thánh đâm, mặt mâm, *** khỉ kia, dám xúc phạm con này nữa là sống không nổi trên thế giới này đâu nhá.
_ Thôi nào, không cãi nhau nữa, Zun mày vào xem coi thằng Ken nó sao thế, còn em nữa, anh thả em ra là không được làm loạn á, không là anh trói em lên xe về nhà luôn đấy nhá.
_ Hứ…
Nó lại cái mặt giận dỗi, được Abbu cỡi trói, nó nhãy múa kiểu con lăng quăng rồi lè lưỡi đá mông chọc tức Abbu, xong thì chạy ngay ra ngoài quầy xem Mèo mất tăm phương trời nào đây.
…o.O.o…
_ Á, sao mày ướt nhẹp thế, à tao hiểu rồi, cái thằng xinh gái kia nó đẩy mày xuống nước đúng không, xong rồi nhảy xuống nhấn nước mày phải không, thằng ác ôn, để tao xử nó cho.
_ Này, mày khùng hã, tao té xuống và cậu ấy cứu tao, sao mày không nghĩ người ta tốt được lần nào vậy.
_ Ờ ra thế, hìhì, so-ri anh đẹp gái, chị đẹp gái đứng dậy và vào trong thay đồ phục vụ vào đi, tiệc mở lâu rồi đấy còn ở đây.
Nói rồi nó đưa Mèo vào to-let lần nữa, đứng bên ngoài đợi cho tới khi Mèo thay đồ xong thì 2 đứa vào Family star.
…………………………..
Mở cửa vào và Quậy lại chau mày nổi điên khi thấy tên Zun vẫn đang hiện diện trước cái bàn ăn, buông vai Mèo ra nó xông vào rồi lại bị lôi ra.
_ Em làm gì vậy Quậy, đã hứa rồi mà, ngồi xuống đi, buổi tiệc cuối tuần đầu tiên đấy.
_ Hức, nể tình đây là nơi công cộng, tui tha cho cái tên trời đánh này đấy, ra đường nhớ ngó trước sau nhé, có tui với ông trời đang nhòm ngó đó biết không hã ?
_ Cô không canh chừng tôi sẽ làm gì cô thì thôi chớ, dám “…” với bổn thiếu gia còn chưa con nào dám đụng. Cô nên canh chừng khi đi ngoài đường đấy, chứ đừng có bảo tôi canh ngược lại cô, y chang cái đồ đẻ ngược.
_ Háhá, mày vừa nói cái gì, Quậy đẻ ngược á, sao mày biết hay vậy.
_ Hã, con khùng này đẻ ngược á, ôi mẹ ơi con gặp phải ác quỷ.
Zun rớt cả đũa khi biết nó thực sự đẻ ngược, Quậy thì sôi máu đang cố thoát khỏi sự cản ngăn của Mèo, Abbu để sang bên kia đánh cho hắn 1 trận nữa hã tức.
Buổi tiệc diễn ra trong không khí “nóng bỏng” nhờ sự náo loạn của nó, dằn được cơn tức nó vào ghế ngồi và quăng mãi con mắt căm hờn tên Zun, Zun thì không chịu nhịn nó, cũng trả cho nó cả ngàn cái liếc xéo đầy lửa và xác khí.
Mọi người ca hát um xùm, nó cũng đăng kí một bài mang hơi hướng trẻ con.
_ Xin hát tặng mọi người bài này và chủ yếu tặng cho 1 thằng mặt dày, nhằm khuyên nó học lại mẫu giáo để cô giáo dạy nó lễ phép, chăm ngoan và bớt ngạo mạn đi, nghe cho kĩ đó biết không hãããã
Nó nghiến răng nhìn thẳng vào mắt Zun, còn Zun thì cười nhạt khinh bỉ nó. Xong thì bài hát vang lên, bài “cả tuần đều ngoan” được ruỳ-mít cay đắng bởi nó, Abbis phải đứng dậy múa loạn xạ lên làm mọi người cười đau cả bụng suốt buổi tiệc hôm ấy.
…o.O.o…
Ai ai cũng đang vui vẻ, đang hoà vào những giai điệu bài hát và cả Abbu nay cũng đã ọi người nghe được giọng hát mà lâu nay cậu ấy đã không hát vào mỗi tuần. Quậy khoái chí cười suốt buổi và quên dần cái tên làm nó phẫn nộ như chưa từng được phẫn nộ. Riêng Mèo thì, ánh mắt con bé đang tìm kiếm, tìm kiếm 1 người bước vào đây nhưng lại chẳng thấy hiện diện ở đây.
Đèn ở mọi nơi trong thành phố đang tắt dần, riêng Family star, vẫn đang trong giai đoạn “nóng hổi” của buổi tiệc cuối tuần còn được coi là tiệc chào đón 2 quý cậu từ 2 nơi xa mới trở về.
Hơi lạnh về đêm bao quanh quán cafê bên trung tâm thành phố, những hơi ấm cuối cùng đang tắt dần, mọi người ra về vì giờ đã 11 giờ đêm rồi. Cả nó và Mèo, tạm biệt mọi người và không quên quăng thêm mấy câu đe doạ tên trời đánh mà nó nói. Hơi lạnh về đêm bao quanh quán cafê bên trung tâm thành phố, những hơi ấm cuối cùng đang tắt dần, mọi người ra về vì giờ đã 11 giờ đêm rồi. Cả nó và Mèo, tạm biệt mọi người và không quên quăng thêm mấy câu đe doạ tên trời đánh mà nó nói.
_ Này con nhỏ kia, nể tình cô là bạn Abbu tôi không tính chuyện hôm ở biển với cả việc cô đánh tôi ra thế này đâu nhé. Lần sau thì tôi không buồn tay mà nhẹ nhàng với cô đâu.
Thằng Zun chỉ tay vào cái gò má rồi liếc nó 1 cái cay đắng. Nó trơ người ra rồi tỉnh lại nhanh chóng chạy lại phía cái chiếc xe trong gara mà tên ấy đang ngồi vào, cái mò nó đã ngắm mòn cả mắt trước khi vào làm việc lúc nảy.
_ Quậy, gì vậy, dừng lại đi, kệ hắn đi, về thôi.
Mèo cản nó lại trong khi tay chân và cả cái võ mồm của nó đang bắt đầu hoạt động sau buổi sáng với con nhỏ Boo.
Chiếc SSC nhả ga phóng thẳng ra đầy vẻ kiêu ngạo vốn có của chủ chiếc xe, Quậy nó nổi điên không làm được gì đá cửa đá tường Housestar làm cho Abbu chạy ra xem có chuyện gì.
_ Sao vậy, 2 đứa không về à ?
_ Anh á, bênh hắn mà dám ăn hiếp em, bo xì, đừng hòng nói chuyện với em nữa, bo xì xì xì xì xì…
[ Bốp ]… “Áááá”…
_ Cái đồ con nít, em giận anh vậy đó hã, nó là bạn thân của anh từ Mỹ mới về, bênh vực em mà không bênh nó, nó tủi thân bay về Mỹ thì sao, hìhì, đừng giận anh, hết ngày hôm nay là em với nó bình đẳng, anh sẽ bênh người nào đúng, được không nhóc.
Abbu nắm tay nó cầu hoà, rồi nó như đang trong tình trạng tương tác điện, vội kéo tay Abbu ra khỏi cổ tay mình, im lặng leo lên xe đạp, đạp thật nhanh ra khỏi quán. Abbu cười thầm tạm biệt nó trong sự luyến tiếc, đêm nay lại là 1 đêm nhớ nhung về nó, cậu ấy thật là đã bị nó mê hoặc rồi.
……………
“Ngày tháng trôi … lá lá là la la….
Lặng lẽ trôi… là la la lá….” [ Lời không nói- Khởi My]
…………….
Nó vu vơ câu hát trên đường về, màn đêm mang vẻ u buồn, tuy trời lại đầy sao, kể cả đèn đường vẫn đang tranh đua sự toả sáng với trăng và các vì sao ấy. Chiếc xe đạp đưa 2 cô bé qua các con phố, các con hẻm nhỏ, cho đến khi, dừng lại tại căn nhà quen thuộc.
Đèn trong nhà vẫn sáng, tiếng cha nó nay sao không mang theo hơi men, cố gắng ngước nhìn, bóng mẹ nó đang ngồi bên bàn và viết gì đó ? Chuyện gì đang xảy ra thế ?. Mọi thứ quanh nhà không thay đổi gì, chỉ có không gian nay sao u uất quá, nhìn lên cái cửa sổ trên gác, phòng nó sáng đèn. Nó tự hỏi :
_ Ai ở phòng mình vậy, sao nay ba lại không say xỉn, mẹ tại sao lại khóc cơ chứ, chuyện gì vậy Chúa ơi, con muốn biết.
_ Hay là mày vào trong đi Quậy, có khi có chuyện gì quan trọng đấy.
Mèo vỗ vai nó để tiếp thêm động lực, Quậy gật đầu quyết đi vào trong, xong thì….. “lách…cách…l.ách…cách…”…
_ Gì vậy Quậy, mày bảo vào mà, đi đâu vậy ? Con khùng này.
_ Thôi tao không vào đâu, về nhà mày thôiiiiiiii…… hehe….
_ Trời ạ, thế mà nó cũng gật đầu, đồ đẻ ngược.
Quậy lại vu vơ câu hát, nó nở nụ cười tươi để cố quên hết muộn phiền về cha, về khuôn mặt buồn bã của mẹ, nhưng rồi không hiểu sao… nước mắt nó lại đọng trên khoé mắt, tuy nó chưng thực sự khócNó không đủ dũng cảm để vào nhà trong hoàn cảnh này. Nó bị đuổi đi và vẫn chưa đến ngày để quay về.
Mèo an ủi nó, lại đạp về nhà, 2 đứa nó đóng cửa vào phòng, mỗi đứa ôm 1 quyển nhật kí mà viết, mà viết gì thì cũng chẳng rõ.
Màn đêm bao trùm bầu trời, gió rít từng cơn rợn cả người, mưa bắt đầu rơi những hạt đầu tiên. Lại bên cái chăn, bên nhau, 2 đứa nó trải qua đêm dài, với mưa đêm lạnh giá trong tình bạn ấm áp.
_/
_ Những phút cuối trong ngày _/
_
Gửi đến Chúa lòng lành.
Chúa à, con thật là xui xẻo khi gặp lại cái tên trời đánh thánh đâm đấy ấy ạ, hắn từ đâu lù lù trong buổi tiệc cuối tuần, con phát hoả và đánh cho hắn 1 trận không cần ăn năn tội trước, Chúa bỏ qua lần này cho con nữa nhé. Với lại hồi chiều con đi trực vệ sinh trường nên lỡ bỏ lễ ngày Chủ Nhật, xin Chúa xoá tội này cho con luôn nhe, hìhì, Chúa thật là tốt bụng.
Cái tên mà con nói á, hắn tên Zun, đúng là côn trùng, hắn đúng là ngạo mạn Chúa ạ. Con hy sinh thân mình cứu hắn, không cảm ơn con mà hắn còn bảo con “bẩn” nữa, nghĩ lại tức thật. Lúc con đánh hắn thì Abbu lại lôi con ra, còn lại trói con nữa Chúa ạ, huhu họ ăn hiếp con. Hình như có vẻ cái thằng côn trùng đấy là bạn thân của Abbu, huhu, từ giờ con phải tự lực cánh sinh mà trả thù rồi. Rồi lạ kì thay cái tên hôm con gặp ở biển mà y chang con gái cũng ở đấy luôn ạ, nghe cái thằng côn trùng nó bênh vực “tên xinh gái” chắc có lẽ cũng là bạn thân của nhau. Ôi Chúa ơi, sao mà giống đực xuất hiện nhiều thế. Con làm sao mà chống nổi để trả thù cái thằng Zun Zun giun đất kia đây ?
Xin Chúa ban cho con sức mạnh để đối đầu với ngày mới, với cái danh lớp trưởng, với cái xác bọn giun đĩa kia nữa. Con hứa sẽ cố gắng sống thật tốt và không gây phiền toái cho ai nữa đâu ạ [lần hứa thứ 3842].
2 ngày nữa con được về nhà rồi, Chúa hãy luôn dõi theo bước con đi nhé, để khi con vấp ngã Chúa sẽ là người đỡ con đứng dậy và đi tiếp đến “thiên đàng” nhé Chúa. Love God !!!
…
_/
_
1 tuần trôi qua vội vã mang theo biết bao phiền phức ọi người xung quanh nó. Cả nó cũng thế, cũng tự gieo ình quá nhiều phiền phức, để rồi ngày mai, ngày thứ 2 đầu tuần sẽ tốt đẹp chứ, nó được phong chức lớp trưởng và có thể đảm nhiệm được “tốt” như con Boo từng làm không ?
Cuộc điện thoại vào buổi sáng hôm sau…
_ Alo, chị Thu hả, dạ, chị gọi có gì không ? Quậy nó vẫn đi học đều chị ạ. Sao ạ ?... Chị nói sao… vâng, vậy để em kêu nó về gấp.
[ clốp…] tiếng cúp máy vừa dứt là thấy bóng dáng nó loi nhoi từ trên gác chạy xuống, có vẻ nay ngày đầu tiên nó mang danh trùm lớp học nên nôn nao đi sớm.
_ Quậy con, mẹ con bảo con về nhà gấp, có chuyện gì quan trọng lắm đấy.
_ Dạ, vậy con nghĩ học sao ?
_ Ừ, để cô kí đơn xin phép cho con, Mèo nó mang lên trường, con về đi, thấy mẹ con có vẻ đang gấp lắm.
_ Dạ.
Nó quăng cái cặp xuống đất, rồi co chân lấy xe đạp đạp về nhà. Lòng thì thầm vui mừng, mẹ cho nó về sớm, nhưng lại có cảm giác lo lo vì không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Trời hôm nay âm u, lạnh cả người khi ra đường vào sáng sớm, cơn mưa sau đêm hôm qua mang hơi ấm đi mất, để lại cho nó bây giờ cảm giác không được tốt cho lắm. Nó bắt đầu thấy sợ.
Tại nhà nó…
Cửa mở to dường như đang chờ đón nó về, hay là đang tiễn người nào đó đi …
Trước nhà có chiếc xe máy cũ của ba nó, cạnh bên là 1 ông già nào cũng đang ngồi trên 1 chiếc xe, nó đoán không lầm chắc đây là ông xe ôm. Dựng chiếc xe đạp rồi nhìn ông xe ôm 1 cách đâm chiêu, nó đi vào nhà trong cảm giác hồi hộp nhất trước giờ, tuy đây là nhà nó đang ở chứ không nơi nào xa lạ cả.
Bước vào và trước mặt nó, tựa như 1 buổi họp đàm phán. Có cha nó, mẹ nó, 1 người phụ nữ lạ và 1 thằng nhóc độ chừng 4, 5 tuổi đang trơ mắt nhìn nó vẻ khó hiểu.
_ Ba, mẹ con mới về, chào… cô.
Nó nói 1 cách rụt rè mà trước giờ nó ít khi có cái giọng thiếu tự tin đến thế. Mọi người không nhìn nó nữa, mẹ nó kéo ghế lại cho nó ngồi rồi tiếp tục câu chuyện dỡ dang mà nó thì đang nghe tiếp phần còn lại. Mẹ nó tiềp lời:
_ Nếu như anh muốn như thế, thì tôi cũng không còn cách nào khác. Con Quậy sẽ do tôi nuôi, 2 mẹ con tôi sẽ đi xa nơi này và sẽ không lấy bất cứ thứ gì trong căn nhà này.
Nó ngơ mắt nhìn mẹ nó, nay nghiêm túc đến nổi làm nó không mở được miệng mà hỏi “ Đang có chuyện gì xảy ra với nhà mình vậy ?”. Ba nó đáp:
_ Không được, tôi sẽ nuôi con Quậy, cô đi đâu thì đó là quyền của cô, đây… chờ chữ kí của cô nữa thôi. - Ba nó đặt cây bút trước cái tờ giấy gì đó mà khi thoáng nhìn nó thấy được dòng chữ “ đơn xin ly hôn”.
_ Chị à, tiếc là em không còn cách nào khác, con em cũng đã 4, 5 tuổi đầu rồi, nó cần có cha nuôi nó ăn học, dù gì con gái chị cũng lớn, còn tự lo được, em thì yếu ớt không làm nuôi nổi con em. Chị có thương cho thằng nhỏ này thì kí hộ em, nếu chị muốn nuôi bé Quậy thì tụi em sẽ để bé Quậy cho chị nuôi.
Người đàn bà xa lạ kia vừa nói cái gì cơ chứ, thằng nhóc kia là con của cha nó sao, vậy là…
_ Được thôi, tôi sẽ kí, còn việc nuôi bé Quậy, tôi sẽ giao lại cho anh nuôi, vì tôi bây giờ không biết có đủ khả năng nuôi nó ăn học hay không ? Tôi có thoả thuận là nếu có thể trở về tôi sẽ đón Quậy đi theo bất cứ lúc nào vì người để cái chuyện này xảy ra là anh chứ không phải tôi.
Nó như câm lặng khi mẹ nó nói 1 cách quả quyết nhưng không hiểu sao 2 hàng nước mắt mẹ nó lại rơi trên đôi gò má, mẹ nó đang vui vì được tự do hay đang buồn cho cái tình yêu 20 năm về trước nay đã tới lúc kết thúc. Nó cũng không hiểu tại sao trong lúc này miệng nó lại không bật được lời nào hay kể cả rơi 1 giọt nước mắt để cái kết của ba mẹ nó đúng như trong mọi bộ phim, nó đang kiềm chế chăng ?
_ Quậy à, mẹ không ép con, nhưng con theo mẹ thì sẽ khổ lắm đấy, con muốn ở với ai.
Đó giờ nó chưa phải đối mặt với những chuyện như thế này, nó chọn ba hay chọn mẹ. Mẹ nó là người thương nó nhất, quan tâm chăm sóc nó nhiều nhất, bỏ qua mọi chuyện và lo từng chút một cho nó. Còn ba, nhậu nhẹt, say xỉn và la mắng nó, nhưng ông ấy chưa bao giờ đánh nó. Ngày trước ông ấy dạy nó học võ, ông ấy dạy nó hát, dạy nó biết làm sao để không bị người ta coi thường. Nó không biết lựa chọn ai cả, nó mà đi thì nó sẽ xa Mèo, xa dì Lê, xa ngôi trường mà nó khổ công mới vào được. Nó phải làm sao bây giờ … ? Con.,.. con…
_ Con ở lại với ba với dì, ba với dì sẽ lo cho con, mẹ con không đủ khả năng mà nuôi nổi con đâu Quậy, nghe lời ba.
Nay ba nó có vẻ ngọt ngào làm nó thấy khác lạ, tuy giờ nó biết ba nó đã có 1 người đàn bà mới nhưng nó chẳng lấy lời nào mà trách hờn ba nó. Có lẽ nó thương ba nó cho dù ổng có ra sao, dù gì thì đó giờ ổng cưng nó còn hơn cả mọi thứ cơ mà.
_ Con… con muốn mẹ sống tốt và không phải khổ cực làm việc để nuôi con, nên… nếu như ba mẹ… ba mẹ chia tay… thì con sẽ ở lại với ba, chừng nào mẹ đã sống ổn định thì… con sẽ sống với mẹ để “dddì và eeem” có không gian thoải mái.
Nó nói 1 cách rất cứng rắn, nó chẳng khóc, vì nó đã hứa rồi, nên giờ nó chỉ biết cắn chặt môi mà nói ra những từ mà nó không muốn nói. Nó chọn ba mà không chọn mẹ.
_ Quậy à, không sao, mẹ sẽ về đón con đi, máu… con đừng có cắn môi nữa, Quậyyyy…
Mẹ nó hoảng hốt mà ôm nó vào lòng tuôn 2 hàng lệ khi thấy nó đang cố gắng cứng rắn không khóc ẹ nó an lòng ra đi 1 mình mà không có nó đi cùng.
Người phụ nữ lạ mặt kia cười nhẹ, giờ chắc sẽ không còn lạ nữa khi bà ấy sắp sống cùng 1 nhà với nó. Lí do tối hôm qua đèn phòng nó sáng chắc là do người đàn bà ấy ở trong phòng nó. Ba người, … mà phải nói là 4 người đã nói chuyện suốt đêm qua để đi đến quyết định mà nó cũng chẳng được ý kiến 1 lời.
Nó đứng trước cửa, dựa vào cột, lấy tay lau vết máu trên môi, mắt nó vẫn không rơi được 1 giọt nước, mẹ nó leo lên xe và ông xe ôm đưa mẹ nó đi, đưa mẹ nó đi đến 1 nơi nào đó mà nó sẽ không biết tới, nó không gào thét kêu gọi, nó không quỳ lạy van xin cha nó suy nghĩ lại, nó chỉ đứng đấy và nhìn bóng mẹ nó khuất dừng với tiếng xe ôm đang nhỏ dần. Tạm biệt mẹ !
Nó vào phòng mình rồi đóng cửa lại, cái người mẹ kế của nó bảo với cha nó:
_ Chắc con bé vào phòng khóc, em dọn sang phòng anh nhé, tối nay 2 đứa mình mở tiệc nhậu 1 bữa.
Ba nó gật đầu ngượng ngùng vì có lẽ là ông ấy vẫn chưa có thể vui nổi khi người chăn gối 20 năm nay đã được thay thế bởi 1 người phụ nữ mới và nuôi thêm 1 cậu nhóc 4 tuổi con của vợ lẻ.
Phòng của nó…
Bề bộn, có lẽ mụ dì đã lục lọi gì đó ở phòng này, bực mình nó đi thẳng vào giường lấy cái gương nhỏ soi vào môi mình. Vết máu vẫn còn, môi nó đỏ lên. Nước mắt không rơi nhưng giờ đây nó đang thở thật đều để đi vào giấc ngủ, vì chỉ có ngủ mới giúp nó kiềm chế nước mắt.
Trường học lúc này…
Bọn học sinh chơi nhạc bước vào trường với vẻ ngạo mạn có, lạnh lùng có và cả nhí nhố cũng có nữa, theo sau có cả Abbu, tên bóng rổ đi chung bọn học sinh mới. Đám con gái đang mở to mắt mà trơ trơ cái mặt nhìn. Thiên thần đang di cư về trường tụi nó.
_ Các em trật tự, hôm nay có buổi kiểm tra đồng loạt, thầy sẽ giới thiệu xơ qua các em học sinh mới, về sau sẽ nói rõ hơn. Đầu tiên em Đinh Tuấn Trường là người chơi piano xuất sắc, từng đạt rất nhiều giải thưởng ở nước ngoài, cậu ấy là du học sinh ở Mỹ. Tiếp theo là em Lâm Gia Kha, người chơi ghi-ta rất cừ, em ấy vừa được chuyển về đây sau khi ở Hàn Quốc 4 năm dài, chúng ta cùng chào đón cậu ấy nào. Cuối cùng là em Đinh Ngọc Châu, giọng ca mới của trường ta sẽ là đây, Châu cũng từ Mỹ trở về với anh trai. Trường chúng ta đang tìm kiếm những tài năng mới và các em hãy vỗ tay chào đón đợt đầu tiên cho những học sinh mới nào.
[ lốp bốp… lốp bốp…]… Cả trường như muốn vỡ ra khi sự cuồng nhiệt đang đạt tới đỉnh, những nhân vật mới đầy tài năng và thu hút, đúng là trường này phải xem xét lại coi có tuyển sắc đẹp không, sao ai ai cũng xinh và đẹp đáo để thế này. Như Quậy và Mèo, 2 tên được chọn lớp theo ý muốn và đơn nhiên 3 thằng sẽ không rời nhau nữa bước rồi, 11A1 lại 1 lần nữa như nổ tung khi đón nhận 2 tài năng mới, sỉ số tăng và sự ganh đua cũng bắt đầu từ đấy.
Tuần mới sẽ bắt đầu như thế nào đây …
Hết chap 5…
Chuyện gì sẽ xảy ra sau cuộc ly hôn của ba mẹ nó ? Sự có mặt của người mẹ kế, thằng em cùng cha khác mẹ, Zun, Kenty, … có làm cho nó bị đảo lộn không ? Nó sẽ vượt qua mọi chuyện và đứng vững trong cái xã hội đầy chông gai như thế nào khi không còn bên mẹ bên cạnh, cái sự mạnh mẽ lâu nay có còn trụ mãi sau mười mấy năm trời không biết khóc là gì ? 11A1…
Giáo viên bước vào lớp nhưng chẳng có 1 đứa nào đứng dậy chào, Boo im hơi lặng tiếng vì con nhỏ đâu còn là lớp trưởng nữa mà hô học sinh đứng dậy chào giáo viên. Còn nó thì nay nghĩ học, nhưng cả lớp thì lại không biết lý do gì, vẫn có đơn xin phép.
Abbu gọi mọi người tự động đứng dậy chào, xong thì cả lớp lại cái đà ** đởn khi có những thành viên chuyển vào lớp, bà cô chủ nhiệm cứ như điên lên, lớp thay đổi lớp trưởng không có sự đồng ý của bà ấy. Mọi thứ đang bắt đầu thời kì nổi loạn.
Zun vào lớp trong cái vẻ nhìn trời chẳng thèm nhìn đất, 1 nước đi vào chổ cạnh Abbu ngồi, còn Kenty, tên ấy xuống cuối lớp tận trong góc ngồi 1 mình, bọn con gái ngơ ngơ cái mặt ra mà khó hiểu. Sao lại ngồi 1 mình như vậy, trên đây còn chổ cơ mà.
_ Abbu, con nhỏ hôm qua á, cái con khùng khùng á, nó ngồi ở đâu trong lớp này vậy ?
Zun vừa mở sách vừa hỏi Abbu.
_ Trước mặt tao, con bé tên Quậy, dễ thương lắm đấy, còn kế bên, trước mặt mày là bé Mèo, con bé này thì dễ thương thực sự này, hiền và học rất giỏi.
_ À, kìa, con nhỏ đó đúng không ?
Zun chỉ tay ra cửa lớp khi Mèo đang hớt hơ hớt hãi chạy vào, nó lấy xe đạp đi và Mèo phải đi bộ tới trường, may là vừa kịp giờ. Con bé chạy vội vào chào cô rồi lon ton chạy vào chỗ ngồi, có vẻ Mèo chưa biết sự hiện diện của ai ở đây.
_ Abbu, con Quậy á, mẹ nó kêu nó về nhà, chắc là được dọn về nhà trước thời hạn rồi, hihi, chiều nay chắc nó cũng nghĩ để dọn hành lý về nhà.
_ Vậy à, vậy chiều nay anh qua phụ Quậy dọn đồ được không ?
_ Đâu có gì ngoài quần áo đâu, anh cứ đi học đi.
Mèo bây giờ mới rời mắt khỏi cái cặp, xong thì quay xuống nở nụ cười thiệt tươi với Abbu. Cái nụ cười đang chưa hiện trên mặt con bé được 1 giây thì tắt hẳn, Mèo nó thấy Zun ngồi cạnh Abbu, đơ mắt 1 lúc con bé quay ngược hẳn sang những chỗ khác, dừng lại ở cuối lớp.
_ Này, Mèo, tập em rớt hết rồi kìa, em sao đơ đơ ra thế, em làm gì mà ngây mặt ra nhìn nó vậy.
Abbu khuề vai Mèo, con bé giật mình vội cầm tập sách rớt dưới bàn lên, rồi quay mặt về phía bảng đen mà mang cảm giác sợ hãi, tên “hoàng hôn” học chung lớp với mình.
Trong khi Mèo định thần lại, thì cả lớp vẫn náo loạn như lúc nảy, mọi ánh mắt hướng về Zun, nhưng hắn thì chỉ chăm chú vào cuốn truyện tranh gì đó mà lơ tụi con gái. Kenty cũng thế, cậu ấy chẳng ngó lấy được 1 mặt nào trong lớp, chăm chú đọc cuốn truyện tranh gì đó hình như cùng 1 bộ với Zun.
_ 2 đứa tụi mày hết truyện đọc hay sao, mà đi mua cái truyện con nít này đọc vậy.
_ Tao có muốn đọc đâu, con Zu nó int tập truyện tranh đầu tiên của nó và tao với thằng Kenty là nạn nhân. Đọc rồi kể lại cốt truyện cho nó nghe, không là mày biết hậu quả thế nào rồi chứ gì.
_ Ôi cái con bé đó, tính nết cũng không thay đổi, mà tao cứ tưởng con bé không về, ai ngờ sáng lại gặp nó te te đi theo sau mày.
_ Sao lại không, mày biết nó đeo tao như đĩa mà, hôm ấy nó vừa đặt chân xuống máy bay là chạy tung tăng trên phố la cà đủ thứ nơi có vào Family star đâu mà mày gặp. Con bé nói nhớ mày lắm, haha.
Abbu cười cười rồi lắc đầu bó tay con bé mang tên Zu.
Đinh Ngọc Châu, tên thường gọi là Zu, em gái ruột của Zun, cô bé khá nghịch ngợm và hồn nhiên theo cái tuổi con nít vốn có xưa giờ. Cầm bút từ khi tròn 2 tuổi đầu, con bé ham viết và vẽ . Khi lớn lên, với cái tính hay mơ mộng, với tài năng hội hoạ trong Gen, Zu bắt đầu viết ra ình những trang truyện đầu tiên. Cô bé bắt đầu được biết đến với các bộ truyện tuổi teen dành cho thế hệ chín x. Sau khi về nước Zun và Zu tạm sống cùng cha mẹ, nhưng có lẽ trong vài tuần nữa, 2 anh em Zun, Zu sẽ chuyển ra ở riêng vì cách sống tự lập ở Mỹ nay đã theo lề lối quen thuộc.
Kenty tạm thời vẫn phải ở cùng nhà với Abbu, cái căn biệt thự mini màu hồng xinh xinh ấy, có vẻ cậu ấy không phản ứng gì với màu mè sắc thái của căn nhà, thích hay là không quan tâm cũng chẳng rõ.
Buổi học hôm nay diễn ra trong sự ngột ngạt nhất từ trước tới giờ, Quậy không có mặt, 2 thành viên mới không mấy thân thiện, Mèo lại cứ ngồi ngây đơ ra, đến lượt cô kêu phát biểu lại chẳng trả lời được như mọi ngày. Cho đến khi…
[ reng…. Reng….reng….]…
_ Mèo à, về thôi em, em đi bộ mà phải không, để anh chở em về nhé.
_ Dạ, cũng được.
Con bé với giọng nói ủ rủ, có lẽ đang sợ phải đối mặt với Kenty nên ừ đại. Nói rồi Abbu ra gara xe lấy chiếc môtô của mình, chạy ra trước cổng trường đợi Mèo, còn Zun thì đang lái chiếc SSC ra khỏi nhà xe của trường, Kenty đeo cái balô khá to, đi ra với vẻ mặt chẳng hề thay đổi bao giờ, bước lên xe cùng Zun.
_ Alo… sao cơ chứ, vâng, tôi về liền.
Abbu vừ
a ngỡ ngàng vừa nhìn lại đồng hồ rồi chợt nhớ ra điều gì đó, vội chống xe và chạy lại nơi chiếc SSC đậu.
_Zun à, có người tới sửa lại căn nhà, tao với mày về gấp thôi họ chờ, còn Mèo… ấy chết quên nữa…… À, Kenty, leo xuống… leo xuống nhanh đi, lấy xe tao đưa Mèo về dùm.
Abbu làm 1 dây thật dài, lôi Kenty ra khỏi xe, trong khi Kenty đang có vẻ thay đổi nét mặt từ cứng đơ thành nét mặt khó chịu thấy rõ. Mèo vẫn đang ngơ ngác đứng cạnh chiếc môtô của Abbu chờ đợi.
_ So-ri em nhé Mèo, anh có việc gấp phải về nhà.
Con bé gật gật trong cái vẻ mặt ngu ngơ nhất từ trước tới giờ, còn Kenty thì đứng đấy bỏ tay vào túi quần.
Không gian nơi đây vẫn ồn ào, mọi người đang ra về, bọn học sinh nữ đang cố níu kéo nhau đứng lại nhìn Kenty đang trong cái thế hết đổi gọi là ngầu.
Trời u ám dần, trường cũng đang vắng dần cho đến khi không còn ai ngoài 1 thằng con trai trầm cảm và 1 đứa con gái nhút nhát. Gió thổi từng cơn, cuốn theo bụi cát, tóc con bé rối đi, gương mặt tên kia vẫn không thay đổi. Trời gầm gừ những tiếng đầu tiên, bụi làm đau mắt con bé, đưa tay dụi mắt rồi khi nhìn lại, tên ấy đâu mất rồi.
Chiếc xe vẫn ở đó, Mèo ngơ mặt ra chẳng biết phải làm sao, đi lại gần và ngồi lên xe, chờ đợi cái gì đó trong nổi thất vọng bao trùm.
Lúc này ở nhà Quậy…
_ Quậy, dậy ăn cơm trưa nào.
Bà dì hình như đã tự nhiên hơn, làm đủ trò đủ chuyện trong nhà của má nó, bực bội khi phải nghe tiếng gõ cửa inh ỏi, nó leo ra khỏi giường, rồi vô tình vấp phải mớ quần áo gì đó, té nhào 1 cái làm nó nhăn nhó mà xoa mông.
_ Nghe rồi, dì đừng có gọi nữa.
Nó cau có mở cửa phòng, ngáp dài, xong thì đi thẳng xuống bếp.
_ Mẹ ơi, nay ăn gì thế ?
Tiếng nó nói to như mọi ngày, mỗi lần ngủ dậy nó hay hỏi mẹ nó ngày hôm nay mẹ nấu món gì. Chợt im lặng, nó suy nghĩ rồi vội đánh 1 cái vào đầu mình.
_ Mẹ đâu còn ở đây nữa.
Rồi lẳng lặng đi vào tolet và tắm.
…
…
…
_ Mẹ ơi lấy quần áo dùm con, con lại quên mang quần áo trước khi tắm rồi.
Nó lại la to gọi mẹ, rồi lại tự gõ vào đầu mình, mẹ đâu còn ở đây nữa. Nhớ ngày đó mỗi lần đi tắm, nó hay quên mang theo đồ để thay, rồi lại câu ấy, nó gọi mẹ mang quần áo cho nó. Giờ thì còn ai lấy dùm nó nữa.
Quần áo nó bây giờ cũng đâu còn bộ nào ở nhà, nó chưa đem vali về cơ mà, rồi mặt cái bộ đồ ngủ của mụ dì treo sẳn trong tolet.
_ Á, cái con bé này, sao mặt áo của tao, anh ơi, nó không có đồ hay sao mà lấy đồ ngủ của em mặc đây này.
_ Dì làm gì mà la ghê vậy, con quên mang đồ về nhà mà, để con sang nhà Mèo lấy đồ rồi trả lại cho dì.
_ Thôi tao ày luôn đấy, mày mặc vào rồi thì ai dám mặc nữa.
_ Dì nói vậy là sao, bộ con bẩn lắm à.
_ Cái này mày nói nhé, tao không có nói.
Bà dì nói 1 câu làm nó điên cả máu xong thì quay mặt lên phòng khách nói to nói nhỏ gì đó với ba nó. Bực bội đi vào phòng mình, nó lục lọi tủ quần áo của mình lên và tìm thấy được bộ quần áo cũ mà giờ nó còn mặc vừa, thay ra, nó đem bộ đồ ngủ của mụ dì đi giặt, phơi lên, rồi cong chân xin phép ba nó đi qua nhà Mèo đem vali về nhà.
...o.O.o…
Trời xám xịt, giấc 1 giờ trưa sao lại không có nắng, con đường đến nhà Mèo nay bỗng dưng vắng tanh, mọi thứ xung quanh nó như đang “oà khóc”, có lẽ vì nó không khóc, không để mọi người biết nó đang buồn nên cảnh vật xung quanh đang thay nó mà u tối hẳn đi.
_ Cô Lê cho con lấy vali ạ, con cảm ơn cô vì tuần qua cho con ở nhờ, về sau con sẽ không làm phiền cô nữa đâu ạ, cảm ơn cô rất nhiều.
Nó khách sáo thấy rõ, trước giờ mẹ của Mèo có bao giờ tính toán tiền nong công sức đâu mà nó lại cảm ơn.
_ Trời ạ, con làm như 2 gia đình xa lạ lắm vậy đấy, ừ thì rán ngoan nhé, đừng làm ẹ con buồn nữa, mẹ con cũng lo cho con nhiều lắm trong những ngày qua, gọi điện thoại cho cô và hỏi thăm con hoài. Ờ mà sao Mèo nó chưa về nữa, giờ đã qua giờ học buổi trưa, nó không về ăn cơm.
_ Dạ chắc là tại không có ai đưa về, nên Mèo ở lại trường học luôn đấy ạ.
Nói rồi nó đem vali ra ngoài cổng, tạm biệt cô Lê, nó đạp xe đạp về nhà. Nó chẳng nói gì về việc ba mẹ nó đã ly hôn, không nói gì về mụ dì ghẻ đang sống tại nhà nó và không nói gì tới việc nó đang sắp phải lâm vào cảnh “dì ghẻ con chồng”.
3 giờ trưa...
Zun và Abbu không đến lớp, chẳng qua là nay nhà của Abbu sẽ sửa sang lại, Zun qua giúp 1 tay dọn đồ đạc vì tính thằng đó cứ thích làm chuyện bao đồng, riêng Kenty nay vẫn đi học vì có lẽ trước giờ, thằng nhóc không quen giúp ai sau 4 5 năm qua.
Vào giấc trưa, Kenty quay lại trường để học tăng tiết, tưởng con bé đã về ai ngờ vẫn đứng ở đó trân nắng với chiếc xe moto, không hiểu nổi con bé, Kenty đi lại dắt chiếc xe vào gara rồi đi thẳng vào lớp học và cho đến bây giờ thì, Mèo vẫn chưa ăn gì kể từ khi đứng canh cái chiếc môtô to tướng trước cổng trường.