Lê Dạ

Sáng sớm, Tiêu Lê đánh thức Thúy Cúc, giản lược nói rõ thân phận Lam Trúc cùng chuyện nguy hiểm nếu gả cho hắn. Nghe đến chuyện này, Thúy Cúc biết đối phương là hoàng thái tử thì giật mình sửng sốt, sau không có biểu tình gì.

Tiêu Lê nói xong có chút khô miệng, cầm trà lạnh trên bàn uống liền ba chén, hỏi,

“Thúy Cúc tỷ tỷ gả hay không gả?”

Từ khi Tiêu Lê cùng Thúy Cúc thoát ly Hồng lâu, Thúy Cúc kêu Tiêu Lê gọi nàng tỷ tỷ, qua nhiều lần sửa chữa, đến nay Tiêu Lê đã kêu rất thuận miệng rồi.

Thúy Cúc không trả lời ngay, tố nhan chưa trang điểm nhìn như trong suốt, thoạt nhìn Tiêu Lê thấy trắng như búp bê sứ. Chút bất tri bất giác, khuôn mặt xinh đẹp thanh thấu lại hiện ra nét thanh sầu. Thúy Cúc yếu ớt thở dài, quay đầu nhìn đóa hoa kiều mị tranh nhau chen lên trước trong vườn bên ngoài, thấp giọng nói,

“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết; chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão(*). Lòng từ lâu theo hắn, còn có thể lo lắng gả hay không gả sao?”

“Kỳ thực…Tương vong trên giang hồ [quên lẫn nhau] cũng không thường bất hảo.” Tiêu Lê cũng theo Thúy Cúc nhìn về phía bên ngoài cửa sổ nói.

“Tương vong trên giang hồ?” Thúy Cúc con mắt tức thì mờ mịt, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu, không nói nữa. thực ra, chuyện nếu thật có thể đơn giản bỏ qua, cũng không có nhiều thương tâm như vậy. Phật nói: buông. Thế nhưng nhân thế buông được sao?

Tiêu Lê lặng lẽ ra khỏi phòng, khép cửa lại, đầu óc rất nhanh suy nghĩ phương pháp kiếm món tiền lớn. Bất quá, Tiêu Lê cũng chỉ là một nữ sinh đọc sách, kinh nghiêm thực không nhiều lắm. Tiêu Lê ngồi ở trong phòng một ngày một đêm, phát hiện ngoại trừ trộm cướp lừa gạt, đúng là không có biện pháp nào.

“Đồ Lam trư thiên sát, thú nữ nhân thì thú, hà tất làm khó thiếu niên vô tội chứ?” Tiêu Lê lảm nhảm lẩm nhẩm một hồi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tối nay trăng lớn lại tròn, như cái mâm bạc. Tiêu Lê suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, quyết định đi ra ngoài một chút, có thể sẽ có hiệu quả.

Buổi tối là thời gian nhiều người nghỉ ngơi, thường ngày mang mặt nạ, lúc này lại có nhu cầu tìm hương ôn nhu giải nhớ giải buồn, buông phòng bị thường ngày ra. Nghe thấy âm hưởng đàn sáo đứt đoạn, Tiêu Lê đi theo, xa xa trông thấy nơi múa hát “Hồng nhai” chuỗi lồng đèn đỏ treo cao. Ngoảnh đầu nhìn tên suy nghĩ, Hồng nhai cung cấp tất cả hương vị ôn nhu cho nam nhân sống mơ mơ màng màng.

“Nếu như có thể cho bọn họ ngoan ngoãn trả thù lao thì tốt rồi.”


Tiêu Lê nhìn nhóm người phú quý toàn thân tơ lụa vẻ mặt hèn mọn, đại não trước giờ chưa từng nhanh như vậy tự hỏi, làm thế nào cho bọn họ cam tâm tình nguyện bỏ tiền chứ? Những kẻ có tiền này tới chỗ này làm gì? Nữ sắc. Tiếp đó? Rượu ngon cùng cao lương mĩ vị? Rồi sau đó? Sau đó nữa, hình như không có? Không, còn có tranh, cầm, vũ, những điều này… cũng là một thứ bày ra trong đó, có người nói Hương viện cùng Túy Hồng lâu bình thường một tháng chỉ có ba lần hiến ca hiến vũ, hiệu quả phi thường.

Tiêu Lê vỗ tay ba cái, thần sắc kích động,

“Đi học múa, ta cũng không tin đến lúc đó các người luyến tiếc tiền xem ta vũ.”

Phẫn hận trừng mắt nhìn nhóm người qua lại trên Hồng nhai, Tiêu Lê xoay người sải bước về khách sạn. Hắn âm thầm tính toán, vũ đạo không chỉ đẹp còn phải mới mẻ độc đáo, tháng thứ nhất đều đến kỹ viện lẻn đến nơi tập múa, sau đó dung hợp với ý nghĩ của mình sáng chế vũ đạo của chính mình.

Vài ngày sau, Lam Trúc chạy tới giúp vui chỉ thấy y cầm lấy tờ giấy tràn ngập thời gian biểu bôn ba khắp các kỹ viện. Trêu chọc y nhìn tiểu mỹ nhân đến nghiện, chỉ rước lấy cái trừng mắt.

Lam Trúc thấy tờ giấy kia ghi lại thời gian cùng địa điểm luyện tập vũ kỹ cố định của các lâu trong Hồng nhai, Tiêu Lê mỗi ngày chỉ đến nhìn lén, mỗi lần đến đều che giấu tốt thân ảnh, cho nên chưa có người phát hiện.

Phàm là người luyện võ, ngoài thân thể có sự mềm dẻo thì vóc người cũng cao cao, Tiêu Lê mà tập múa ở phương diện thân thể điều kiện có thể nói hoàn mỹ. Tay chân thon dài, cổ duyên dáng, vòng eo tinh tế mềm dẻo, chỉ cần ống tay áo cùng trang phục múa hơi hơi rộng, giới tính Tiêu Lê không một ai phân biệt được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hầu kết[trái táo ở cổ ý] cũng được che khuất.

Một tháng này trôi qua Tiêu Lê đích thực nhiều việc bân rộn, ban ngày xem người khác luyện múa, buổi tối chình mình lại học múa cùng cân nhắc bước múa của mình, bởi vì sợ Thúy Cúc biết y cùng Lam Trúc đổ ước mà thương tâm, Tiêu Lê nói cho nàng sau ba tháng Lam Trúc đến rước, cho nên bây giờ làm việc chỉ có thể lén lút. Bất quá, gần đây Lam Trúc với Thúy Cúc khôi phục quan hệ, luôn đến, tâm tình Thúy Cúc ngọt ngào đối Tiêu Lê bận rộn dị thường cũng không lưu ý.

Có đôi khi, Tiêu Lê luyện vũ đến bực bội, sẽ oán giận Thúy Cúc một chút rồi quên, lại tiếp tục luyện tập. Tiêu Lê cũng không để ý đến Lam Trúc thường dò hỏi quấy rầy, hắn tựa hồ với việc y “Đóng cửa che đậy” nghi hoặc sâu sắc, nhưng này xem như cơ mật thương nghiệp, không đến cuối cùng y tuyệt không tiết lộ.

Trời thu nhanh đến, khí nóng từ từ được làm lạnh, Tiêu Lê hôm nay dậy thật sớm, kéo từ đáy giường ra son bột nước cùng một cái quần dài thanh lịch len lén mua về. Hóa trang tốt nhất, ở trước ngực quấn mảnh vải trắng, mặc quần dài vào, nhìn trong gương, không sai, yểu điệu thục nữ tươi sáng lộ ra rồi.

Mở cửa sổ, Tiêu Lê cấp tốc bò lên trên nóc nhà tung người vài cái, hạ xuống hẻm nhỏ lân cận Hông nhai, trái phải không có người, Tiêu Lê chỉnh chỉnh lại váy, mềm mại lượn lờ hướng Hồng lâu đi đến.

Ban ngày Túy Hồng lâu phảng phất như mỹ nhân say ngủ, cho dù bỏ qua trang sức màu đỏ hoa lệ, đôi mắt đẹp nhắm lại sóng sánh, nhưng vẫn mỹ lệ không sao nói được, phú quý bức người đến cực điểm.


Tiêu Lê đang ở ngoài cửa lớn Túy Hồng lâu bồi hồi hồi lâu, vẫn không thể bình phục tâm tình bất an thấp thỏm. Y biết mình đã tận lực rồi, một tháng này cả ngày lẫn đêm, mở mắt ra nhắm mắt lại tất cả chỉ chung quy chung quy, không ngừng tung bay các loại kỹ thuật, mặc dù luyện vũ không đến mức muốn nôn, nhưng cũng là cực hạn rồi. nếu y dốc hết tâm huyết cho đại tác phẩm này rốt cuộc không được chiếm được thưởng thức, y thật sợ mình sẽ phát rồ mà bóp chết người bình thẩm.

Bất quá, phải đợi y thực sự nhìn thấy quản sự Hồng Lâu tài năng tiếp xúc mới có kết quả cuối cùng.

Nắng ban mai càng thấy xán lạn, tại kinh thành ngày mới bắt đầu rồi, người trên đường bắt đầu tăng cước bộ, huyên náo dần dần lên. Tiêu Lê không thể tiếp tục do dự, rốt cuộc gõ cửa Túy Hồng lâu.

Lúc Tiêu Lê nói xong mục đích đến đây, tới bàn bạc là vị thanh niên thanh tú tự xưng Liễu tiên sinh. Tiêu Lê nói mình không cha không mẹ, lấy vũ mưu sinh, nay lưu lạc đến kinh thành, hi vọng tạm thời tại Túy Hồng lâu cư trú, hồi báo thu nhận giúp đỡ, nàng mỗi tháng sẽ hiến vũ ba lần, được thưởng sẽ ba bảy phân chia.

Liễu tiên sinh đối với lý do Tiêu Lê đưa ra không có ý kiến, nhưng lúc xem y vũ một đoạn, con mắt đạm mạc không sóng lại tầng tầng rung động. Tiêu Lê biết bước đầu tiên đã thành công, sau này phải chờ xem bản lĩnh của mình cùng vận may rồi.

Túy Hồng lâu căn bản là rất lớn, trong hai ngày, tin tức một vị nữ tử kì dị tóc dài tử hồng sắc [tóc màu tím đỏ], da thịt hồng nhạt đến chỗ này hiến vũ đã truyền khắp kinh thành.

Chiều ngày thứ tư đến đây, Tiêu Lê buộc cao mái tóc dài, thân ống tay áo cùng vũ y cao cổ trên đài công diễn.

Tóc dài đến ngang thắt lưng màu lục bằng gấm, cố ý để hai sợi buông xuống trước vai, mái tóc dài được nuôi dưỡng trong thời gian dài được ngọn đèn chiếu xuống lóe ra ánh kim hồng. mi mắt không tân trang tao nhã, đen tuyền thon dài; mắt to vừa phải như bức tranh mang tử hồng sắc, con ngươi di động, sóng mắt nhộn nhạo nhẹ cẫu đi tâm hồn nhỏ bé của khán giả; cánh múi thẳng tắp cuối cùng là cánh môi hồng nhạt. Chỉ cần tranh điểm nhẹ, ngũ quan trong sáng xinh đẹp nho nhã vốn có tản ra cũng đủ mị hoặc trí mạng. Làn da hồng nhàn nhạt, trắng mịn trơn bóng, mặc vũ y tím trắng, tà âm vang lên. Cuối cùng, ánh mắt mọi người chuyển qua vòng eo tinh tế ôn nhu mười phần dẻo dai, máu mũi không hẹn mà phun. Tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm, không ai có thể phủ nhận.

Tiêu Lê nhàn nhạt liếc mắt người xung quanh, quả nhiên, Lam Trúc ngồi ở phía trước nhất. có thể thấy được dáng dấp mắt trừng miệng há, Tiêu Lê khe khẽ cười, nam nhân định lực thấp lập tức mặt đỏ đậm, không dám tùy tiện nhúc nhích, bởi vì bộ vị đã đến thời kỳ hoạt động cường liệt.

Tay phải khẽ nâng, dàn nhạc đỉnh cấp của Túy Hông lâu tấu lên bản nhạc mấy ngày trước Tiêu Lê ngân.

Sau khúc nhạc dạo, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng không mất đi nhu hòa vang lên.


“Lục sa quần, Bạch vũ phiến, trân châu liêm khai minh nguyệt mãn. Trường khu xích hỏa nhập châu liêm, vô cùng đại mạc, tự vụ phi vụ, tự yên phi yên.”

“Tĩnh dạ tư, khu bất tán, phong thanh tế toái chúc ảnh loạn. Tương tư nùng thì tâm chuyển đạm, nhất thiên thanh huy, phù quang chiếu nhập thủy tinh liễn.”

[Quần lụa xanh, quạt lông trắng, rèm trân châu khai minh nguyệt mãn. Lửa hồng nhập vào bức rèm che, ảo như không ảo, khói như không khói.

Đêm tĩnh lặng, xua không mất. Gió thổi vụn mà ánh nến loạn. Tương tư dày đặc tâm chuyển nhạt, một ngày thanh nắng, ánh sáng di động vào nước tinh khiết.]

Vũ y trắng tím tùy ý phất lên, ống tay áo thật dài bay đầy trời, dáng người mềm mại theo đầu ngón chân không vướng bụi trần xoay tròn, vũ, lúc đầu còn có người chuyên chú bên ngoài cho rằng người kia không phải người nhân gian. Nhưng khi tiếng ca dần dần cao lên, bắt đầu mũa, mọi người đều bị nhập vào tình người tương tư như trong diễn dịch, huyễn cảnh trong ánh trăng thanh sáng.

Ca còn đang tiếp tục, vũ còn đang khiêu, Túy Hông lâu không một tiếng động lớn, không có mạnh mẽ, chỉ có một khúc một người.

“Ý miên miên, tâm hữu tương tư huyền. Chỉ tiêm tiêm, trung khúc phục khiên liên. Tòng lại tương tiêu đoản, chích hận thanh ti trường. Thanh ti trường, đa khiên bán tọa khán nguyệt trung thiên.

Lãnh phong xuy, hương phấn phân phi, nhiễm thượng thùy đích kiểm. Lãnh phong xuy, mị ảnh phá toái, nhĩ trâm hoa đích thủy.

Dĩ tối thâm đích thống tưởng tối ái đích nhân, ngã chích phạ tiết độc nhĩ đích mỹ. Nhĩ tiệm lương đích thủ, ngã tiệm ám đích mộng, tình đáo tuyệt lộ một hữu nhất tích lệ.”

[Ý còn dài, tâm còn tương tư. Sợi chỉ mảnh mà dài, tâm sự bề bộn rối ren. Trước nay đêm đẹp thường ngắn, chỉ hận tóc đen còn dài. Tóc đen dài, nhiều co kéo, ngồi ngắm trăng trời.

Gió lạnh thổi, hương phấn loạn, nhuộm lên khuôn mặt ai. Gió lạnh thổi, mỵ ảnh vỡ, trâm hoa ngươi là nước.

Vì người mình yêu nhất mà khắc sâu đau đớn, ta chỉ sợ người đắc ý khinh nhờn. Tay người dần lạnh, ta dần ngấm mộng, đến tuyệt lộ mắt đã không còn lệ.]

Vũ dần dần chậm, ca ngừng, nhìn thiên hạ khẽ nhăn mặt nhăn mi, mọi người cảm thụ được đau đớn nơi sâu nhất trong lồng ngực, Lam Trúc sờ sờ nơi trái tim, trên mặt bất khả tư nghị, hai mắt không cách nào theo vũ động trên người thiên hạ có chút mảy may nào. Vũ đột nhiên nhanh, trong con ngươi tử sắc tung ra nhiệt tình mãnh liệt, tiếng ca phát cao vút quyết liệt.

“Ngã nhượng tâm hôi, tâm toái, thiên thiên đô thương bi. Ngã yếu bả tâm hiến cấp diêu viễn đích mộng mị.


Trữ nguyện căng trì khô nuy, tịch mịch hoa lôi, tuyệt bất tố hồng trần đích phụng bồi.

Bất nhượng tâm hôi, tâm toái, bất yếu nhất điểm bi, ngã yếu bả tâm hiến cấp chung ái đích kết vĩ.

Trữ nguyện căng trì khô nuy, tịch mịch hoa lôi, tuyệt bất tố hồng trần đích phụng bồi. Ái nhĩ đích tâm vô úy...”

[Tâm còn tro tàn, tan nát cõi lòng, lại cứ mãi bi thương. Muốn giao trái tim cho mộng tưởng xa vời.

Nguyện cẩn trọng tàn lụi, làm nụ hoa cô tịch, tuyệt không tiếp tục nơi hồng trần.

Không là tro tàn, tan nát cõi lòng, không còn bi thương, giao trái tim cho lần cuối yêu tha thiết.

Nguyện cẩn trọng tàn lụi, làm nụ hoa cô tịch, tuyệt không tiếp tục nơi hồng trần.Yêu người không e ngại …]

( Tuyển tự Hương phấn thế gia)

* Kinh Thi

(dịch thơ)

Tử sinh xa cách

Trao nhau một lời

Đôi lòng hẹn ước

Bên nhau trọn đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận