Lệ Hoa Khuynh Quốc

Lại là tuyết trắng , nhưng bất đồng là trên chỗ tuyết nàng đang đứng lại rơi đầy hoa lê. Cũng không biết vì sao, Chi Chi không tự chủ đã chạy tới nơi này. Nhìn hoa lê nở rộ như giữa trời xuân, mắt Chi Chi nhất thời nóng lên. Một giọt hai giọt, lạnh lẽo lăn dài bên má. Nàng rốt cục khóc.

Đúng là ngu ngốc. Bắt đầu từ lúc ở bên ao hồng trần, nàng đã bị hắn thu hút. Nụ cười của hắn, ôn nhu của hắn, sủng nịch của hắn, đã khiến nàng say mê, nôn nao tới mức nào. Mà đôi mày nhíu lại, bạc môi nhếch lên của hắn, sao lại nhiều lần khiến nàng lo lắng, khó chịu. Có điều, tất cả những hành động này của hắn, đều là vì một người con gái khác. Bất quá, không quan hệ, là do nàng cam tâm tình nguyện. Nàng muốn giúp hắn, chỉ cần khuôn mặt hắn giãn ra là nàng đã thấy mãn nguyện. Nhưng rồi, nàng chợt phát hiện, nàng cũng có lòng tham, cũng từng hy vọng, ít nhất, hắn có thể nhớ rõ nàng; ít nhất, hắn cũng có thể vì nàng mà khuôn mặt giãn ra một lần. Nhưng mà, haiz, bộ dáng vừa rồi lúc hắn bảo vệ Lê phi, ánh mắt khinh thường của hắn lúc hắn nói với hoàng hậu ‘Xin mời tự nhiên’…… Nàng biết bản thân không thể so sánh với Lê phi, có điều, ngay cả một phần vạn trong lòng hắn cũng không có chỗ cho nàng sao?

Ô ô…… Ô ô……

Lê hoa bỗng nhiên bay tán loạn, phất phới đầy trời, còn nước mắt của nàng, cũng nhẹ rơi như những cánh hoa lê……

“Ôi!” Trong lúc nàng đang khóc thương tâm, đầu bỗng nhiên bị gõ một cái, vừa quay lại, đã mơ hồ nhìn thấy, trên tuyết trắng, có một người mặc hắc y, đang chống quải trượng nhìn mình.

“Xú nha đầu, tiên nhưỡng kia là do ngươi mang xuống đây hả? Hả? Nhìn xem ngươi đã phạm phải lỗi gì chứ!”

Lau hai dòng nước mắt, Chi Chi bấy giờ mới thấy rõ, thì ra là một lão đầu tử lùn, trên đầu còn có chút đau, “Ngươi là ai? Sao lại đánh ta?”

“Hừ! Quả nhiên là một xú nha đầu nông cạn ở trên đó. Ngay cả lão thổ địa ta mà cũng không biết! Khó trách lại làm ra chuyện ngu xuẩn lấy tiên nhưỡng tưới cây lê ở nhân gian này!”

Chi Chi cúi đầu nhìn hai mắt hắn, cũng không thèm để ý nữa, xoay người muốn đi, lại bị hắn dùng quải trượng câu trở về. “Xú nha đầu, lời của lão nhân còn chưa nói xong mà ngươi đã muốn chạy?”


Chi Chi thấy lão nhân này cũng có vài phần tiên lực, liền nhẹ giọng lại.

“Lão nhân ngài muốn nói gì thì cứ nói, nhưng mà đem gậy gộc dời sang chỗ khác trước được không?”

“Ui da!” Chi Chi lại ăn thêm một gây, hai tai ôm lấy đầu.

“Xú nha đầu, ngươi có biết tiên nhưỡng này của ngươi đã huỷ hết bao nhiêu bảo bối của ta không? Ngươi có biết tiên nhưỡng này đối với phàm nhân lợi hại tới mức nào? Rồi ngươi có biết ngươi đã gây ra rất nhiều sai lầm không?”

“Lão đầu nhi ác độc! Chỉ vì một chút tiên nhưỡng mà đánh ta vậy sao?! Ai u, đau chết mất ~”

“Haizz~ ngươi ngày ấy đổ tiên nhưỡng, tiên nhưỡng này đã thấm vào trong rễ cây lê, kích thích nó tăng trưởng tuổi thọ. Đừng thấy nó ở ngoài không ra hoa, nhưng nền tảng bên dưới lại vô cùng lợi hại, một mực chèn ép nhà của ta ở dưới đó! Nhà sụp, ngói đổ, bảo bối của ta đều bị tổn hại. Ngươi làm sao đền lại cho ta đây?!” Dứt lời, lại tức giận gõ vài cái lên đầu Chi Chi, “Huống hồ ngươi đem tiên nhưỡng kia tặng cho kẻ sắp chết là Lê phi, không chỉ có làm cho nàng dương thọ tăng lên, có thể sống tiếp. Hơn nữa ngươi còn bóp méo mệnh cách, biến nhân thân của nàng ta thành thân thể tiên nhân. Từ đó, phi tử kia cho dù không thể trường sinh bất lão, ít nhất cũng có thể sống thêm một trăm lẻ tám năm nữa, làm hỏng trật tự luân hồi. Ngươi cứ chờ Diêm Vương tới chỗ Thượng Đế cáo trạng, ngoan ngoãn chịu phạt đi! Hừ hừ, mấy gậy này đâu có tính là đau cái gì đâu!”

“Cái gì?” Chi Chi trong lòng lộp bộp một chút, nhìn lão thổ địa cười gượng hai tiếng “Ha ha, sao lại nghiêm trọng vậy chứ, khẳng định hù của ta……”

“Hừ ~ hù ngươi……” Lão thổ địa đi dạo một vòng, nhìn lướt qua một rừng hoa lê, “Nhìn đi, còn dám dùng ‘Thiên Hồng Quyết’. Cho dù ngươi may mắn tránh được mấy tội lúc nãy. Thì cũng không có cách trốn tránh chuyện mấy cây lê này đâu!”

“Thiên Hồng Quyết gì chứ?” Chi Chi lắc lắc đầu. “Đây là ý gì?”


Lão thổ địa nghĩ nàng giả bộ hồ đồ, ngữ khí càng thêm không kiên nhẫn “Đừng tưởng rằng lạm dụng quyết pháp chỉ là chuyện nhỏ. Lê hoa này nghịch thiên mà nở rộ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sinh trưởng của những cây cỏ khác. Thứ này bù trừ cho thứ kia, mọi việc cứ tuần hoàn như vậy. Đến lúc đó, ngươi làm đảo nghịch không phải chỉ có một loài hoa lê! Mà tất cả cây cỏ trên thế gian này đều có thể vì thế mà chết hết, nếu chuyện này thật sự phát sinh…… Hừ hừ, cứ ngồi đó mà chờ bị trời phạt đi!”

Chi Chi không biết cái gì là Thiên Hồng Quyết, nhưng khi nghe lão nhân kia nói ra tiền căn hậu quả, nàng vẫn hiểu được bản thân thực sự đã gây ra đại hoạ. Trước kia, nàng cũng đã từng nghe qua trừng phạt của thiên giới, cũng đã từng thấy qua vài trường hợp. Nàng đột nhiên hoảng sợ, cảm thấy căng thẳng, não trướng lên, suýt chút nữa đã ngã xuống.

“Hắc ~! Xú nha đầu ngươi còn dám ở nơi này nhăn mặt, giả vờ bướng bỉnh nữa hả?” Lão thổ địa thấy biểu tình của nàng biến hoá liên tục, lại cầm quải trượng hướng tới đầu nàng, gõ vài cái. “Hừ, cứ giả vờ đi. Cho dù mạng ngươi tốt, Diêm Vương không cáo trạng ngươi, Tô Cận không cáo trạng ngươi, lão thổ địa ta cũng cũng sẽ bay lên thiên đình để cáo trạng ngươi!”

“Phịch –” Sau khi Chi Chi bị hắn gõ vài cái, bất chợt ngã xuống, nằm im không nhúc nhích.

“Hừ ~! Tính hù ta hả? Thiên giới sao lại có thể có xú nha đầu vô lại như ngươi vậy chứ!” Lão thổ địa lại phẫn nộ gõ gõ vài cái, nhưng Chi Chi vẫn nằm im bất động. Lão thổ địa rốt cục cũng sinh nghi, cúi xuống nhìn, không khỏi hoảng sợ –

Sắc mặt tái nhợt, môi biến đen, nàng đây là, trúng độc.

Vừa mở mắt, đã thấy hé ra một khuôn mặt thiên kiều bá mị yêu nghiệt lù lù ở phía trên mình, nàng còn chưa kịp quát lớn, thì tên yêu nghiệt đã “A” lên một tiếng, té bật ngửa ra sau.

“Chi Chi, ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi ~!” Lúc nàng vừa chống người ngồi dậy, một thân ảnh khác đã nhanh chóng phóng tới, ôm chặt lấy nàng, “Ô ô…… Còn tưởng rằng ngươi sẽ không tỉnh lại nữa…… Ô ô……”


Yêu nghiệt kia chậm rãi đứng dậy, nhìn Chi Chi bị Đoàn Tử ôm cứng ngắt, có phần hờn dỗi, nhăn nhó bước qua, muốn kéo Đoàn Tử lại vào ôm ấp của mình. Có điều Đoàn Tử ôm nàng chặt quá, không chịu buông tay.

“Đoàn nhi, dư độc trong cơ thể nàng ấy đã thanh trừ hết rồi, không còn trở ngại gì đâu, nàng không cần phải lo lắng quá –” Cửu Dật lại không cam lòng dụ dỗ, bất quá, Đoàn Tử vẫn không chịu buông tay.

“Ô ô…… Nhưng nàng đã hôn mê ba ngày nha…… Ô ô, là ba ngày đó……”

Không phải bây giờ nàng ta đã tỉnh lại rồi sao?! Cửu Dật căm giận nhìn Chi Chi, ước gì bản thân cũng trúng độc như vậy để được Đoàn Tử ôm mình.

“Đoàn Tử……” Chi Chi nghĩ đến cái gì đó, “Có phải có người cáo trạng ta ở trước mặt Thượng Đế hay không?”

“A? Cái gì…… Cái gì?” Đoàn Tử vừa giật mình, vừa trả lời.

“Có người muốn tới bắt ta phải không? Còn nói muốn trừng phạt ta nữa phải không?”

“Chi Chi, đừng sợ a…… Tiểu Cửu trị khỏi bệnh cho ngươi rồi, đừng sợ đừng sợ……” Đoàn Tử nghĩ nàng do hôn mê quá lâu, nên sinh lo lắng. Chỉ lung tung an ủi, trong lòng cũng vì thế mà lo lắng theo.

“Chẳng lẽ lão nhân kia chỉ hù doạ ta thôi?” Nhưng vì sao trong lòng nàng lại có một dự cảm bất an mãnh liệt như vậy?

Nhìn thấy ánh mắt ghen ghét của Cửu Dật, Chi Chi hỏi “Cửu Dật, ngươi tin tức linh thông, khẳng định phải biết gì đó……”


“Hừ ~ Chi Chi thật sự là xem trọng ta nha, ta làm sao biết được cái gì chứ?” Cho dù biết, cũng không nói cho ngươi nghe!

Không đúng, có chỗ nào đó không đúng……

“Chẳng lẽ Trường Xuân bà bà chưa nói muốn phạt ta? Bình tiên nhưỡng thứ ba kia chính là bị ta……” Đoàn Tử nhanh chóng che miệng Chi Chi lại, liếc đông liếc tây một hồi, nhỏ giọng nói “Nói bừa gì đó, tiên nhưỡng kia đều đã bị Cửu Vân tiên quân cướp đi uống hết, sao lại nói là do ngươi làm chứ.”

“Nhưng mà……”

“Mặc kệ hết đi! Chi Chi, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Đừng nghĩ tới cái gì hết, tất cả đã có chúng ta, đừng lo lắng quá……” Đoàn Tử đáng thương vuốt vuốt mớ tóc hỗn độn của Chi Chi, lại ôm một cái nàng, cho đến khi bị Cửu Dật ở một bên ngứa mắt kéo lại, gắt gao ôm lấy. “Nếu Chi Chi đã tỉnh, nghĩa là nàng ấy đã hết chuyện rồi. Ta với Đoàn nhi cũng xin cáo từ trước.”

“Ai Tiểu Cửu, ta còn có chuyện chưa nói với Chi Chi…… Ai…… Chi Chi –” Nhìn Cửu Dật tha Đoàn Tử đi không chút chần chừ, trong lòng Chi Chi lại cảm thấy bất an.

Có cái gì đó không thích hợp? Không đem tiên nhưỡng đi tưới Vạn Thảo Viên, ít nhiều gì, Trường Xuân bà bà cũng sẽ quở trách nàng mấy câu, nhưng mà bây giờ, cư nhiên lại không có động tĩnh gì…… Không thể nào a……

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến Cửu Vân, Cửu Vân — tựa hồ trước kia, mỗi lần sinh bệnh đều nhìn thấy bóng dáng của hắn, mỗi lần nàng gặp nguy hiểm đều có hắn tới phá giải, mỗi lần nàng gặp khó khăn, hắn lúc nào cũng trùng hợp chạy tới giúp đỡ…… Lần này, sao lại không thấy hắn nhỉ…… Lần trước nói hắn cướp đi tiên nhưỡng, hắn vậy mà cũng không tới giải thích? Trường Xuân bà bà vẫn luôn chán ghét hắn…… Hắn lúc nào cũng phạm vào thiên quy…… Hắn còn đáp ứng giúp mình làm cho hoa lê nở…… Tô Cận tiên tử lại thực thương hắn……

Đột nhiên cả kinh, một ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu Chi Chi, lời của lão thổ địa lại vang lên bên tai nàng.

“Không thể nào, chắc là không thể nào……” Nàng vẫn nhanh chóng nhảy xuống giường, vội vàng chạy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận