Thời Lê nhìn thấy tin nhắn, phản ứng đầu tiên chính là nghi ngờ Cận Ngộ Bạch bị trộm tài khoản.
Những lời như thế này không giống với phong cách của anh, cô nhìn lại hai lần, xác định không có ý tứ khác.
Đóng học phí rồi anh dạy thêm, cô có nằm mơ cũng không mơ thấy được, vì điều đó quá xa vời với thực tế.
Nhưng điều không phù hợp với thực tế ấy bây giờ lại xảy ra.
Thời Lê ngoan ngoãn trả lời: “Chỉ cần anh có thời gian, học phí có thể trả bất kỳ lúc nào!”
Gần như cùng lúc đó, Cận Ngộ Bạch trả lời lại: “Hôm nay, cùng giờ với hôm qua.”
Thời Lê: “Được ạ!”
Lúc này cô chủ động tìm mẹ Thời, nói rõ ràng mọi chuyện.
“Con hỗ trợ mẹ nhé, con gái làm mẹ bị liên lụy rồi.” Thời Lê chạy đến ấn ấn xoa xoa vai mẹ Thời, đi theo sau bà như cái đuôi nhỏ.
Mẹ Thời hưởng thụ cô mát xa khoảng mười phút, mới nắm lấy tay cô, “Mẹ biết rồi, chúng ta cùng nhau đi nấu cơm cho thầy giáo mới của con.”
Thời Lê ở bên cạnh rửa rau, vui vẻ bắt đầu công việc.
“Cũng không biết ai ban đầu còn bi thảm, bây giờ lại như con người khác, vui vẻ như vậy.” Mẹ Thời không nhanh không chậm cắt gà thành miếng rồi chần qua nước, chuẩn bị gừng tỏi và hành lá.
Thời Lê nhướng mi, “Cũng tại anh ấy ngoài lạnh trong nóng, nếu tâm đã tốt, bề ngoài có lạnh lùng cũng tốt hơn ngoài nóng nhưng bên trong lại nguội lạnh.”
Tỷ như Thẩm Đông Thăng.
Ba năm qua gia đình họ luôn hoan nghênh chào đón anh ta.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kết quả đáy lòng anh ta lại có một loại ý tưởng khác, tri nhân tri diện bất tri tâm* quá đáng sợ, cô thà kết thân với Cận Ngộ Bạch còn hơn.
(*) Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Khi quen biết một người thì chỉ biết được vẻ bề ngoài nhưng không biết được người đó tốt hay xấu.
“Nhìn không biết đấy, cô gái nhỏ của mẹ còn biết nhìn người rồi.”
“Con cũng không còn nhỏ nữa mà.” Thời Lê kháng nghị.
Mẹ Thời lấy nồi ra, đặt mấy lát gừng dưới đáy, lại bỏ gà đã luộc chín vào, đổ thêm nước nóng, cho hành lá vào đun nhỏ lửa.
Làm xong, quay lại nói, “Đúng rồi, con cũng không còn nhỏ nữa.”
Thời Lê chỉ có thể cau mũi, ý muốn kháng nghị.
Canh gà hầm trong bốn giờ, sau khi mở nắp nồi, hương canh gà thơm nồng tỏa ra trong không khí, lại cho thêm chút muối và tiêu rồi cho vào bình giữ nhiệt.
Mẹ Thời cũng cho thêm mấy thức ăn phụ vào.
Thời Lê cắt một ít trái cây, bỏ vào một hộp khác.
Bây giờ ‘học phí’ cũng đã nặng trĩu.
Đã là lần thứ ba trở lại đây, Thời Lê đã có chút ngựa quen đường cũ, nhưng lúc này mở cửa lại không phải Cận Ngộ Bạch, mà là Quan Thịnh đang không rõ vụ gì.
“Anh Quan, anh cũng ở đây ạ.” Thời Lê chào hỏi trước.
Bóng dáng Cận Ngộ Bạch chợt lướt qua, “Vào đi, không cần để ý cậu ta, cậu ta đã ăn rồi.”
Quan Thịnh đúng thật đã ăn rồi, trên bàn còn hộp cơm anh chưa vứt đi, anh quay đầu, “Khó trách vừa rồi tôi hỏi cậu có ăn cơm không cậu lại không ăn, để tôi ăn một mình, hóa ra là Lê Lê sẽ đưa canh gà cho cậu?”
Thời Lê đã vào phòng, cô hoàn toàn không biết yêu hận tình thù gì giữa hai người kia cả, chỉ biết mình là một học sinh đến trả học phí.
“Hôm nay cậu mới uống canh gà của cô Thời à?” Quan Thịnh đóng cửa lại, kỳ thật cũng không có gì đáng trách, nếu Cận Ngộ Bạch có nói, anh cũng sẽ không bảo Lê Lê mang hai phần.
Cận Ngộ Bạch đi tới, cởi cúc tay áo sơ mi, xắn lên để lộ một phần cánh tay nhỏ, sửa lại cho anh, “Là lần thứ hai.”
Anh lập tức đi qua trước mặt Quan Thịnh.
Tầm mắt Quan Thịnh liền di chuyển theo bóng dáng anh, “Lần thứ hai? Canh gà còn có lần thứ hai?”
Cận Ngộ Bạch đã ngồi xuống bàn ăn, rũ mắt, ghét bỏ đẩy hộp thức ăn của anh ra xa, lại sửa cho đúng, “Tôi có lần thứ hai, còn cậu thì không.”
Là anh em nhiều năm như vậy, nếu Quan Thịnh thật sự cho rằng Cận Ngộ Bạch chỉ lãnh đạm như bề ngoài thì anh sống nhiều năm trên đời cũng thật uổng phí.
Trên thực tế, Cận Ngộ Bạch là người có thù tất báo.
Như bây giờ chẳng hạn, Cận Ngộ Bạch đang báo thù anh đấy.
Thời Lê giải thích, “Bởi vì gần đây em đi phỏng vấn thực tập, không có kinh nghiệm gì nên tới đây nộp học phí đi học.”
“Cậu ta dạy em đi phỏng vấn?” Quan Thịnh cười nửa miệng nhìn Cận Ngộ Bạch, có chút hoang mang, nói: “Từ khi cậu lại nhiệt tình như thế vậy?”
Cận Ngộ Bạch không để ý anh đang trêu chọc mình, không lạnh không nhạt mà đánh giá: “Canh gà uống rất ngon.”
Quan Thịnh liếc mắt, nhớ lại hương vị ngày hôm qua, thò đầu qua, “Chừa cho tôi một chút đi.”
“Không có phần của cậu.” Cận Ngộ Bạch không dao động.
“Tôi cũng có thể dạy mà, cũng không phải tôi chưa từng đi phỏng vấn đâu, bây giờ cậu cũng đâu đủ người phỏng vấn đúng không?” Quan Thịnh không để bụng.
Thời Lê còn tưởng rằng Cận Ngộ Bạch sẽ từ chối, không nghĩ rằng anh lại đẩy canh gà còn dư qua cho anh Quan Thịnh, “Ừ, cậu cũng vào đi.”
Cái này dễ quá vậy.
Nhưng đứng trước chén canh gà đã hầm mấy giờ đồng hồ kia, anh cũng không so đo nhiều.
Ăn cơm xong, Cận Ngộ Bạch trực tiếp bắt đầu dạy.
Trước tiên anh nói cho Thời Lê những điểm chính của phỏng vấn nhóm, giải thích mấy câu đã rõ ràng.
Quan Thịnh làm người mua nước tương* cũng gật đầu theo, mãi đến khi anh bị giao cho một vai ác mới bỏ gương mặt người tốt thường ngày, sắm vai một người phỏng vấn nghiêm khắc.
(*) Người mua nước tương: Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, “con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi”, ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình.
Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý “tôi không liên quan tới chuyện này”, tương đương với từ “người qua đường”.
Ở đây tác giả dùng cụm từ này với nghĩa số hai.
Mặc dù anh cho rằng nhân vật này Cận Ngộ Bạch hoàn toàn có thể thể hiện đúng bản sắc của nó.
Cận Ngộ Bạch trực tiếp mô phỏng cho Thời Lê một cuộc phỏng vấn nhóm, giọng nói anh trầm thấp độc đáo, nói một đoạn dài mà cũng chẳng thấy nhàm chán.
Thời Lê gật đầu, cô nghe rất chuyên tâm, một chút cũng không dám bỏ lỡ, không giống lần trước hì hục cúi đầu viết lại trọng điểm.
Hiện tại, cô chỉ có thể dựa vào trí nhớ mình.
Khi kết thúc công việc nhóm và tổng kết, người phỏng vấn sẽ đặt câu hỏi về những vấn đề mà người được phỏng vấn quan sát được.
Mỗi người phỏng vấn mỗi tính cách khác biệt, có người tử tế tốt bụng, có kẻ “ác nhân” nghiêm túc hà khắc.
Quan Thịnh thản nhiên nói, “Vừa rồi khi thảo luận, tôi chú ý cô có đưa ra ý tưởng, nhưng khi bị chất vấn thì lại không giải thích, từ đó mà bác bỏ nó, cho nên, trong cuộc sống cô cũng như vậy sao?”
Thời Lê bị xấu hổ đến mặt đỏ, lập tức nhìn lại bản thân mình, đúng là khi trả lời thì lại không có tự tin.
Cận Ngộ Bạch: “Cô không cần rụt rè, phỏng vấn nhóm rất đa chiều, mặc dù cô cho rằng đây là khuyết điểm của cô, nhưng cô có thể giải thích rõ ràng với người ta.”
Hợp lý hay không, đó còn phụ thuộc vào cách mình lập luận.
Thời Lê gật đầu.
Cô vốn chẳng có đáy lòng, mà hiện tại, cô như vừa uống thuốc an thần.
Như thể có một vị đại thần trấn thủ, tuy cô không phải đại thần, nhưng cũng hưởng được ánh sáng.
Khi kết thúc, Quan Thịnh vỗ tay, “Yên tâm, với biểu hiện này của em, ngày mai nhất định là tỏa sáng nhất.”
Thời Lê cũng cười.
“Còn chưa hỏi là công ty nhà ai mà may mắn như vậy?” Quan Thịnh thuận miệng hỏi một câu.
“Khoa học kỹ thuật Tân Vũ.”
Ánh mắt Quan Thịnh theo bản năng liếc về phía Cận Ngộ Bạch, ý vị thâm trường nói: “Vậy đúng là em tìm được một thầy giáo tốt.”
Thời Lê không biết lời anh nói có ẩn ý, còn nói cho một người khác nữa nghe, “Em cũng cho là vậy.”
“Đừng làm tôi mất mặt là được.” Cận Ngộ Bạch cầm trong tay ly nước, vẫn vô cảm như trước.
“Tôi sẽ không làm anh mất mặt!” Thời Lê giọng điệu tràn đầy, như vừa được tiêm máu gà.
Quan Thịnh thì ngồi sô pha với cái dáng đại gia, anh đưa tay lên gãi gãi trán, đột nhiên cảm thấy đôi mắt mình thật độc, vừa chuẩn nhìn thấy Cận Ngộ Bạch.
Cận Ngộ Bạch uống nước xong, quay đầu đi liền thấy Quan Thịnh đang nhìn mình.
Anh vô cảm rời mắt đi, nhếch môi, rất lạnh lùng nói: “Mất mặt cũng không liên quan đến tôi.”
Chậc.
Vịt chết còn cãi bướng.
Quan Thịnh chỉ đau lòng cho cô gái nhỏ, tuổi còn trẻ, mà lại gặp phải kiếp nạn này.
*
Ngày phỏng vấn là buổi sáng hôm sau.
Thời Lê đã sớm qua, cô được phân vào tổ ba, mỗi tổ có bảy người.
Cô tới tương đối sớm, sau khi tới mới phát hiện đã có không ít người đã tới, phân tán ở các vị trí khác nhau.
Thời Lê tìm thấy một vị trí gần chậu hoa, là một cây trầu bà phát triển mạnh mẽ được chăm sóc cẩn thận, nhìn không thấy lá khô nào, dạt dào một màu xanh tươi cho thị giác một cảm giác thật thoải mái.
Chưa tới vài phút, một nữ sinh cao gầy đi đến, tay xách túi vải, đầu đội mũ lưỡi trai, hạ vành nón xuống hỏi: “Ở đây có ai ngồi không?”
Thời Lê chỉ nhìn thấy nửa gương mặt cô ấy, lắc đầu, “Không có.”
“Cảm ơn.”
Nữ sinh ấy ngồi xuống bên cạnh cô, tháo mũ xuống mũ bỏ vào túi vải.
Tính cách Thời Lê tương đối hướng nội và chậm nhiệt, chưa đến mức sợ xã hội nhưng cũng không quá thích xã giao.
“Xin chào, Lý Tư Tư.” Nữ sinh chủ động vươn tay về phía Thời Lê.
Thời Lê lễ phép đáp lại, “Thời Lê.”
Cách trang điểm của Lý Tư Tư thật hợp với cô ấy, tôn lên đôi mắt giống mèo, lại che đi khuyết điểm là đôi môi mỏng.
“Cô ở tổ mấy?”
“Tổ ba.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Tư Tư cười một cái, càng nghiêm túc nhìn kỹ cô, “Trùng hợp vậy, tôi cũng thế.”
Thời Lê thấy được trên người cô ấy hình bóng của chị họ Giang Phỉ, từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta trong miệng mọi người, ưu tú, người theo đuổi cũng rất nhiều.
“Tôi học Đại học Giang, vốn dĩ thấy trường cũng không tệ lắm, nhưng mấy bạn học của tôi đều rớt hết rồi, không biết lần này tôi cạnh tranh cùng thần tiên nào đây.”
Lời này làm Thời Lê nhất thời không biết trả lời như thế nào, nhưng cô ấy cũng không cần Thời Lê tiếp tục.
“Cô thoạt nhìn giống một học muội, cô học trường nào?”
“Đại học Tấn.” Thời Lê nói tên trường của mình ra, dựa theo xếp hạng thì cao hơn Đại học Giang, nhưng cô không cảm thấy có nhiều ưu thế hơn.
“Học bá nha, đó là mục tiêu của tôi năm 12, đáng tiếc không đủ điểm để vào.” Lý Tư Tư nhìn bộ dáng ngoan ngoãn an tĩnh của Thời Lê, quả là có chút ngoài dự đoán.
“Đại học Giang cũng rất tốt.” Thời Lê không biết nói gì.
“Đáng tiếc không tốt bằng Đại học Tấn.” Lý Tư Tư duỗi người, “Nếu chúng ta đều quen thuộc nhau rồi, đợi lát nữa khi thảo luận chúng ta hỗ trợ lẫn nhau nha, đại học bá.”
Thời Lê không có thành kiến với xưng hô đại học bá này.
Chỉ là có chút không thích Lý Tư Tư gọi mình như vậy, cô có cảm giác nó mang những ý tứ khác.
Cũng may cuộc nói chuyện xấu hổ này kéo dài không lâu lắm, một lát đã có người thông báo cho tổ ba chuẩn bị vào.
Lý Tư Tư đứng lên trước, kiểm tra lớp trang điểm không có vấn đề, lập tức đi vào phòng.
Thời Lê đi phía sau cô ấy.
Tổ ba có bảy người, năm người đều là nam, chỉ có cô và Lý Tư Tư là hai nữ sinh.
Phỏng vấn trong phòng, có năm người phỏng vấn.
Bọn họ đi vào theo thời gian, lần lượt ngồi xuống ghế.
Người phỏng vấn ở vị trí chính giữa liếc nhìn bảy người Thời Lê, đôi tay nắm chặt, trầm giọng nói: “Vậy thì mọi người tự giới thiệu một chút đi.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Quan Thịnh: Tôi liếc mắt một cái thôi cũng hiểu được.
Cận tổng: Mắt có vấn đề rồi, nên đi khoa mắt khám đi.
Quan Thịnh: Cậu dám nói cậu không có ý gì đi?
Cận tổng: Bệnh tình của cậu, nên đi thần kinh khoa
Quan Thịnh: ….