Nếu không phải lệ quỷ không thể trùng sinh, Diêu Vũ thậm chí cũng đã cho rằng, quỷ tân lang đã bị người đoạt xá.
Nói tốt là băng sơn nam thần, thanh lãnh cao ngạo đâu? Nam nhân vừa 'mít ướt' lại vừa tâm cơ trước mặt y lại là gì?
Nhưng chung quy, vạn sự không thể tùy tâm, dù muốn hay không, Diêu Vũ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đem đầu thấu tới, chầm chậm đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Học theo hắn lúc ở trên xe đạp, nụ hôn của Diêu Vũ rất nhẹ, tựa như lông chim lướt qua, mềm mại dịu dàng.
Chỉ là, ngay khí nụ hôn kết thúc, Diêu Vũ sắp sửa rời đi, thì bỗng dưng, nam nhân trước mặt lại đột ngột vươn tay, giữ chặt lấy sau ót y, bá đạo áp tới.
Thời khắc này, Diêu Vũ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chỉ là, chưa để y kịp hồi thần, ánh mắt của y liền đã đột ngột bị một bàn tay to lớn, lạnh băng bao phủ, đem hết thảy ánh sáng đều che lấp.
"Trác đại nhân..."
Bên tai ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc, liền đã không còn bất kì thanh âm nào khác.
Nếu không phải bàn tay lạnh lẽo như băng kia vẫn còn dán ở trên mặt, Diêu Vũ có lẽ đã cho rằng, đối phương đã sớm không còn ở đây.
"Trác đại nhân, ngươi đang làm gì vậy, Trác đại nhân..."
Xung quanh không truyền tới động tĩnh gì khác của quỷ tân lang.
Lúc này, trong lòng Diêu Vũ lại đột ngột dâng lên một cảm xúc khủng hoảng:"Trác đại nhân, ngươi đừng im lặng như vậy mà..."
"Phu quân, ngươi đừng làm ta sợ."
Phảng phất đang chờ đợi hai chữ 'phu quân' này, đến khi Diêu Vũ đều sắp gấp đến khóc.
Quỷ tân lang rốt cuộc mới chịu có dị động...
Lúc này, Diêu Vũ chỉ chợt có cảm giác, nút thắt trên dây lưng của mình đang bị một bàn tay nhàn nhã kéo ra.
Động tác của đối phương rất thận trọng, tựa như đang hoàn thành một kiệt tác nào đó, tràn đầy nghệ thuật.
Có thể cảm nhận được rõ ràng dây lưng bị nới lỏng, cùng với sợi dây vải rơi vào trên hông, Diêu Vũ chỉ cảm thấy càng thêm hoảng loạn, đã mơ hồ nhận ra ý đồ của hắn.
Y vội vã ở trong bóng tối giữ lấy hắn, vừa vặn liền ôm lấy được một cánh tay rắn chắc, cùng sợi tơ lụa mềm mịn giống với trải nghiệm khi làm nhiệm vụ Quan Tài Đinh.
Không ngừng lắc đầu nguầy nguậy.
"Phu quân, không thể!"
Chỉ là, tựa hồ đã hạ quyết tâm, bị y níu tay lại, quỷ tân lang vẫn chỉ cưỡng ép dùng chân đem hai chân của y tách ra, vô lực chống đỡ trên đất.
Đồng thời, bàn tay còn lại cũng đã nắm lấy một bên cổ chân của y.
Lại bắt đầu thuận theo cổ chân, luồn vào trong váy áo.
Bàn tay đối phương lạnh như một khối băng, mỗi chạm vào một tấc da thịt, đều khiến Diêu Vũ rùng mình, da gà nổi lên từng đợt.
Đối phương vuốt ve đùi non của y, ngón tay thon dài lại bắt đầu vượt qua vải vóc, tiến đến trên tiết khố đang bảo hộ lấy nơi tư ẩn...
"Phu quân, đừng mà, phu quân!!!"
Chỉ là, mặc cho Diêu Vũ phản kháng lại giãy giụa, cầu xin tha thứ, nam nhân vẫn cứ bất động như núi, bất chấp hết thảy, níu kéo tiết khố của y.
Hắn đột ngột trở thành như vậy, khả năng rất lớn liền là bị hôn khế kích thích.
Nhất là khi còn phối hợp với sự xuất hiện của Mặc Phong cùng không đầu tướng quân,...
Nhiều chuyện ghép lại, liền dẫn đến hắn cảm nhận được nồng đậm nguy cơ, muốn bất chấp hết thảy chiếm hữu y.
"Phu quân...Ta không muốn, thật sự không muốn, ngươi chớ có, chớ có như vậy.
Ta sợ lắm...Phu quân..."
"Ta vẫn còn chưa chuẩn bị tinh thần, van xin ngươi..."
Cảm nhận được sự bất an của Diêu Vũ, quỷ tân lang liền từ từ đặt lên môi y một nụ hôn, tựa như muốn thông qua nó đến xoa dịu cảm xúc của y.
Chỉ là, động tác ở trên tay vẫn như cũ không hề ngừng lại, vói vào trong tiết khố xốc xếch của y.
"Hức...ngươi cút đi! Ngươi là đồ lừa đảo, là tên khốn kiếp, ta ghét ngươi!"
Rõ ràng đã cho y thời gian một tháng rưỡi để chuẩn bị, nhưng thời hạn vẫn còn chưa đến, liền đã dùng bạo lực đến cưỡng bách y.
Mặc dù y có thể cảm nhận được sự cấp bách cùng cảm giác không an toàn của hắn.
Biết rõ hắn vì sợ mất đi y nên mới lựa chọn làm vậy.
Nhưng Diêu Vũ vẫn có cảm giác vô cùng thất vọng, tựa như đặt niềm tin sai người, bị lừa thê thảm.
Cũng không biết vì tức giận hay ủy khuất, lúc này, nước mắt sinh lý của Diêu Vũ lại không khống chế được, đột nhiên dâng lên.
Từng giọt nước mắt nóng hổi, trong nháy mắt liền thấm vào lòng bàn tay lạnh lẽo của quỷ tân lang, làm hắn rốt cuộc cũng không nhẫn tâm hạ thủ được.
Bàn tay to lớn rời khỏi, ánh mắt không còn bị che phủ, lông mi của Diêu Vũ liền không khỏi run rẩy, cuối cùng cũng chậm rãi mở ra.
Bên trên vẫn còn vương lại một chút lệ quang chưa khô.
Hai mắt mở to, cùng quỷ tân lang đối mặt.
Dưới tầm mắt chăm chú của Diêu Vũ, quỷ tân lang liền xụ mặt, động tác cứng nhắc giúp y cột lại dây lưng cùng sửa sang xiêm y.
Mà lúc này, sau lưng hắn, trên một bóng cây cũng đã hiện ra một dòng chữ nắn nót, cẩn trọng: Thật xin lỗi...Đã làm ngươi sợ rồi...
Sau giây phút hoảng sợ, lần nữa nhìn xem tuấn nhan như họa của nam nhân trước mặt, Diêu Vũ lại chợt đưa tay ra.
Ngay khi quỷ tân lang cho rằng y muốn trả thù, thì bỗng dưng, bàn tay của y lại đặt lên trên sườn mặt của hắn.
Mà Diêu Vũ, cũng đã cười trừ, lắc đầu:"Ta không sao.
Cảm ơn ngươi, phu quân."
Cảm ơn hắn vì đã cho y biết, thì ra lệ quỷ cũng sẽ không chỉ bị ác ý chi phối, hành động dựa vào dục vọng.
Mà vẫn còn có thể giữ lại được nhân tính ban sơ của con người.
Đồng thời, lại cảm ơn hắn, vì đã cho y một lần nữa có niềm tin vào đâu đó trong Linh Vực, vẫn như cũ có sự tin tưởng lẫn nhau.
Quan trọng nhất là, vẫn phải cảm ơn hắn đã vì ý muốn của y mà ngừng tay lại.
Cam tâm tình nguyện trao cho y sự tin tưởng.
Tin tưởng y sẽ không bỏ rơi hắn.
Ở Linh Vực, lòng tin của lệ quỷ, chính là thứ đáng giá trân quý nhất..