Thế nhưng, rất nhanh, một luồng hơi lạnh liền đã ùa vào trêи người, làm Diêu Vũ không thể không ngưng lại những suy nghĩ lung tung này.
‘Xoẹt’ Âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên, khiến Diêu Vũ không thể không mở to mắt nhìn xem bàn tay to lớn của nam nhân đang không ngừng xé nát y phục trêи người mình.
“Trác đại nhân…” Theo bản năng, Diêu Vũ liền lập tức đưa tay che chắn trước người mình, cố gắng cuộn người lại, không cho đối phương đạt thành mục đích.
Chỉ là, động tác thô bạo của nam nhân cũng chưa từng bị ngăn chặn qua.
Chưa đến mấy hơi thời gian, hỷ phục trêи người Diêu Vũ liền đã hoàn toàn hóa thành một đống vải vụn, tản mát trêи giường.
Lúc này, cảm nhận được việc đó, Diêu Vũ cũng đã hoàn toàn buông xuôi, không tiếp tục giãy giụa nữa.
Tựa như biến thành một con cá, nằm im trêи thớt, mặc người ‘chém giết’.
Chỉ là, nhắm chặt mắt một lúc lâu, Diêu Vũ vẫn không cảm nhận được chút động tác nào của nam nhân.
Rốt cuộc, mở mắt ra, y liền đã nhìn thấy được đối phương đang đứng ở bên giường, cứ vậy nhìn chăm chú vào mình, không có nửa điểm phản ứng.
Trong đầu lần nữa bị dấu chấm hỏi lấp kín, kinh nghi bất định, Diêu Vũ chỉ có thể nghi ngờ dò hỏi :“Cái kia…Trác đại nhân?”
“Y Phục…buồn nôn.”
[ Người chơi gặp phải công kϊƈɦ hệ nguyền rủa, kháng tính tăng 50%, ngăn chặn thất bại.]
Trong xương cốt có chút đau, tựa như bị thứ gì đó cắn cho một phát.
Bởi vì đã sớm thích ứng, nên Diêu Vũ cũng chỉ hơi nhíu mi, liền đã có thể bỏ qua được loại đau đớn này.
Chỉ là, đứng trước việc 50/50% đều có thể ngăn chặn thất bại, Diêu Vũ cũng không khỏi run rẩy trước chỉ số may mắn quỷ khốc thần sầu của mình.
Khoan đã, Trác đại nhân vừa mới nói cái gì? Y phục…buồn nôn?
Thần kinh phản ứng chậm một nhịp, nhìn xuống những mảnh vải rơi lả tả xung quanh, cảm xúc của Diêu Vũ nhất thời lại có chút khó tả.
Cho nên, làm một hồi, hắn xé áo y chỉ là vì không muốn thấy y mặc y phục mà Dung Họa chuẩn bị?
Làm y còn tưởng…khụ khụ, nhân sinh gian nan, có một số chuyện không nên vạch trần.
Bởi vì bản thân tự mình đa tình một hồi, lúc này, Diêu Vũ lại có phần quẫn bách, không biết nên thế nào đối mặt với hắn.
Thế nhưng, nhìn xem hỷ phục tan tát trêи giường, lúc này, y mới chợt nhớ tới một sự kiện…
“Khoan đã, ba lô của ta!” Từ trêи giường ngồi bật dậy, Diêu Vũ ngay tức khắc liền như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mặc dù hiện tại linh dị vật phẩm của y đã hư hao rất nhiều, nhưng trong ba lô vẫn còn có Hộ Hồn Tán, hôn khế, đầu của không đầu tướng quân, hỷ nến các loại.
Có thể nói là cả gia tài của y.
Nếu thật mất, y nhất định sẽ khóc ngất.
Trác Thiên Hạo đứng bên cạnh, nhất thời lại bị bạn lữ của mình bởi vì quá mức đả kϊƈɦ mà bỏ quên.
Hắn cũng không hờn không giận, chỉ lặng yên phất nhẹ tay áo.
Ngay tức khắc, âm ảnh sau lưng truyền tới một hồi ba động, hắn liền đã lập tức đưa tay ra, trong tay, thình lình chính là ba lô mà ai đó đang tìm.
Thì ra, trong lúc bản thân đem Diêu Vũ ôm vào lòng, Trác Thiên Hạo liền đã điều khiển dây xích đi kéo lấy ba lô của y, cùng một chỗ tiến vào trong quan tài.
Không thể không thừa nhận, vị đại nhân luôn biểu hiện ra một bộ ‘người sống chớ gần’ này, kỳ thật lại vô cùng tỉ mỉ, rất biết chiếu cố người khác.
Nhìn ba lô gần ngay trước mặt, con ngươi khó khăn lắm mới có lại thần thái, Diêu Vũ liền lập tức mừng rỡ ra mặt, duỗi tay nhận lấy :“Đa tạ Trác đại nhân!”
Chỉ là, ngay khi Diêu Vũ sắp bắt lấy được dây đeo của ba lô, thì không hề báo trước, nam nhân lại bỗng dưng rút tay về, đem ba lô dời đến sau lưng, khiến bàn tay Diêu Vũ chụp phải khoảng không.
“Trác đại nhân?” Mê mang ngẩng đầu, Diêu Vũ thật sự không lý giải được hành động này của đối phương.
Trác Thiên Hạo chỉ lãnh đạm nhìn y, cũng không có ý định giải thích gì.
Rốt cuộc, giằng co được một lúc, không dám nhìn ánh mắt chuyên chú lạ thường của nam nhân, Diêu Vũ chỉ có thể bạo dạng gọi :“Phu quân…”
Chỉ là, không giống như đã tưởng, nghe xong hai chữ ‘phu quân’ này, nam nhân trước mặt y vẫn cứ bất vi sở động, không chút phản ứng.
Không đúng?
Mắt thấy ngay cả tuyệt chiêu đều dùng, vẫn không mang lại chút hiệu quả nào, Diêu Vũ tại chỗ liền ngốc.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, thấp giọng nài nỉ :“Phu quân tốt, mau đem nó trả lại cho ta đi…”
Rốt cuộc, không thể trông cậy vào thê tử ngốc nhà mình, Trác Thiên Hạo chỉ có thể cho ra chút gợi ý, chỉ chỉ môi mình.
Hàm ý rất đơn giản, chính là muốn ba lô phải không? Mau đến đây cho chút lợi tức, dùng thịt để đổi.
Không ngờ được rằng đối phương sẽ đề ra yêu cầu như vậy, vốn dĩ da mặt đã mỏng, cả người Diêu Vũ liền có chút không xong.
Đỏ bừng từ trong ra ngoài.
Được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu, không có gì phải xấu hổ cả…
Nhưng mặc cho tự làm tâm lý ám chỉ thế nào, mặt của Diêu Vũ vẫn không khống chế được mà ửng hồng như phủ thêm một rạng mây, làm người tâm hoa nộ phóng.
Diêu Vũ nhón chân, mi mắt nhắm chặt, từ từ thấu đi lên.
Lông mi không ngừng run lẩy bẩy, cùng ánh mắt bình tĩnh của người đối diện tạo thành đối lập rõ rệt.
Rốt cuộc, thời khắc môi chạm môi, bên trong song đồng đã mất đi màu sắc kia, rốt cuộc mới nhiều ra một tia gợn sóng.
Trở tay, nam nhân liền không tuân võ đức mà đem ba lô vứt đến bên chân giường, vịn lấy sau ót của Diêu Vũ, đem nụ hôn cuốn sâu, không cho y rời đi.
“Ưm…”
Nụ hôn này kéo dài hơn nửa khắc, nam nhân tựa như lữ khách trêи sa mạc, chỉ vừa tìm thấy được nguồn nước, liền hận không thể đem nó vĩnh viễn giữ lại bên mình.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Trác Thiên Hạo liền đem Diêu Vũ ôm vào lòng.
Nhìn xem thần sắc phong trần mệt mỏi của y, hắn cũng không khỏi thương tiếc mà giúp y đem chăn bông kéo lên, đem y gói vào trong, bản thân lại ôm lấy y.
Một đêm vô mộng.
Nam nhân từ đầu tới cuối đều ôm lấy y không rời không bỏ, giữ đúng khuôn phép lễ giáo, ngay cả một chút hành vi quá phận cũng không có.
Thật sự chỉ đơn thuần là đắp chăn bông ‘nói chuyện’ phiếm.
Có lẽ, chỉ cần chưa chính thức kết tóc, hợp cẩn, hắn sẽ vĩnh viễn không chạm vào y.
Nếu không phải trong lúc ngủ mê, mơ hồ nhận thấy có vật gì đó tựa hữu ý vô tình cọ sát lên ʍôиɠ của mình, Diêu Vũ chắc chắn đã sớm hoài nghi, mị lực của mình thật sự tệ hại đến vậy sao?
**Con trai à, đây không phải lúc làm chính nhân quân tử đâu con, ta yêu cầu con cầm thú lên!.