Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí


“Diêu Vũ, quả nhiên, dù xảy ra bao nhiêu chuyện, tính cách trọng tình trọng nghĩa này của ngươi vẫn không thay đổi…” Khinh thường phì cười, lúc này, giọng nói của Trịnh Khai Minh đã phá lệ âm lãnh :“Nhưng đáng chết chính là, bất kể ngươi đi tới đâu, đều sẽ có thể được người phù trợ.”
“Ở thực tại, đội trưởng cùng những huynh đệ khác đều chiếu cố ngươi.

Nhưng đó cũng là điều có thể hiểu, dù sao ngươi là cùng bọn họ lớn lên, đều là côi nhi không cha không mẹ, còn nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ.”
“Nhưng dựa vào cái gì, đám người đều bị đưa tới dị giới, thân cô thế cô.

Trong lúc người khác chật vật cầu sinh, ngươi lại có thể yên ổn an vị ở vị trí đầu, còn có hung thần bảo hộ?”
“Nếu không phải hôm đó phái ra hai tên tiểu đệ dò đường, bị hung thần kia xử lý, ta còn không biết, thì ra Tiểu Ngư còn có mị lực như vậy.

Thật biết…câu dẫn nam nhân, ngay cả quỷ cũng không buông tha.”
Những lời Trịnh Khai Minh nói xác thực là tương đương khó nghe.

Nhưng vẫn khiến Diêu Vũ phát hiện ra rất nhiều chuyện, tỷ như hai kẻ đặt bẫy rập trước cửa Vọng Nguyệt Lâu bị Mặc Phong xử trí hôm đó, là là người của Trịnh Khai Minh…

“Chậc chậc…ngươi có biết, vì tìm được ngươi, ta đã phải tốn gần năm ngàn tích phân, mua sắm một trương truy tung phù, lại phải bôn ba mấy trăm dặm đường mới có thể tới được đây?”
“Đồng thời, lại còn phải chờ đợi hai tên hung thần kia rời đi, ôm cây đợi thỏ suốt mấy ngày trời.”
Dùng truy tung phù tìm kiếm Diêu Vũ, e rằng ngoại trừ Trịnh Khai Minh ra, trong Linh Vực liền đã không còn người chơi khác có thể làm được.
Bởi vì muốn sử dụng truy tung phù, trước hết nhất định phải biết được ngày sinh tháng đẻ, một vài chi tiết cụ thể của người cần tìm, mà không chỉ riêng tên.
Không chút do dự giơ tay, Diêu Vũ liền bóp cò súng, nhắm thẳng vào mi tâm của Trịnh Khai Minh liên tục bắn ra mấy phát đạn, đem cả băng đạn đều bắn hết.
Đổi lại thành người bình thường, bị đạn bắn trúng mi tâm, khẳng định sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là chết.

Thế nhưng, Trịnh Khai Minh hiển nhiên cũng không phải người bình thường.
Hình ảnh máu me tung toé không hề xuất hiện, chỉ thấy, đạn bắn vào trên trán của Trịnh Khai Minh, cư nhiên lại chỉ giống như đâm vào cao su, ngay cả một vết ngấn cũng không để lại, liền đã lập tức rơi xuống, ở trên mặt đất vang lên tiếng leng keng.
Quả nhiên, hiện tại, có lệ quỷ gia trì, vũ khí bình thường căn bản đã không đủ để làm tổn thương thân thể gã.
“Được rồi, Diêu Vũ, đừng giãy giụa vô ích nữa.” Đem Hộ Hồn Tán vứt sang một bên, Trịnh Khai Minh không phải không muốn lấy được nó.

Mà chỉ bởi vì, bên trên thân dù có ẩn chứa một cỗ khí tức đáng sợ tột đỉnh, khiến Sắc Quỷ đều điên cuồng phát ra nhắc nhở.
Phảng phất nếu gã cưỡng ép chiếm đoạt nó, sẽ xảy ra chuyện vô cùng kinh khủng.
Nhìn thấy Trịnh Khai Minh bước về phía mình, Diêu Vũ liền từng bước lùi lại.

Bỗng dưng, không kịp phòng ngừa, thân thể của y lại đột ngột nóng lên.
Không phải là loại cảm giác oi bức như mùa hè, trái lại, lại tựa như có vạn trùng gặm cắn, ngứa ngáy khó nhịn, khiến cho hai chân của y đều run lên, phảng phất ngay cả sức lực cũng sẽ bị thôn phệ.
“Có phải cảm thấy thân thể rất nóng hay không? Ha ha, mùi hương vừa nãy xông vào mũi của ngươi, chính là mùi hương do Sắc Quỷ dùng năng lực thi triển ra.”
“Nó có tác dụng có tác dụng giống với thôi tình dược, một khi địch nhân hít vào liền sẽ không thể phá giải, trong vòng một canh giờ nếu không giao hợp, chắc chắn phải chết.”
“Thứ này đối với lệ quỷ, ngay cả một chút chỗ dùng cũng không có, dù sao, lệ quỷ sẽ không hít thở.

Thế nhưng, dùng nó đối phó con người liền đã đủ.”
“Khặc khặc, Diêu Vũ…” Cười gằn từng tiếng một, Trịnh Khai Minh liền hướng về phía Diêu Vũ bước tới :“Kỳ thực, ban đầu ta tìm tới ngươi, chủ yếu là vì giết ngươi cướp tích phân cùng linh dị vật phẩm.”

“Nhưng sau đó, bởi vì cảm nhận được dương khí như thái dương hừng hực của ngươi.

Ta mới đương thời thay đổi kế hoạch.”
“Bởi vì so với tích phân, dương khí trên người ngươi đối với ta mà nói lại càng hữu dụng hơn nhiều, có thể đem thực lực tổng hợp của ta và Sắc Quỷ đề thăng thêm một cấp bậc.”
“Vả lại…” Ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Diêu Vũ, tựa như đang nhìn một con mồi yếu ớt run rẩy, Trịnh Khai Minh liền liếm liếm môi :“Ta có thể lựa chọn đem ngươi hút khô, sau đó lại giết cũng không muộn, có phải là nhất cử lưỡng tiện rồi không?”
Lúc này, tựa như thoát lực, Diêu Vũ đã ngã ngồi trên đất, gục đầu, không ngừng phát ra tiếng thở dốc, tựa như đang cố gắng kiềm chế cái gì.
Nhìn thấy bộ dạng này của y, Trịnh Khai Minh liền có một loại cảm giác hưng phấn quái dị.

Theo bản năng, gã liền tăng nhanh bước chân, rất nhanh liền đi đến trước mặt y.
“Từ bỏ đi, lực ảnh hưởng của thứ này không phải sức chịu đựng của con người có thể chịu đựng được.

Sẽ không có người đến cứu ngươi.”
“Ngoan ngoãn hưởng thụ đi, dù chỉ là một chút cực lạc cuối đời, nhưng đảm bảo sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử, cảm giác chắc chắn tốt hơn cùng lệ quỷ làm.”
Trên mặt hiện lên nụ cười hèn mọn, Trịnh Khai Minh liền dùng mũi giày, đem cằm của Diêu Vũ nâng lên, muốn mang đến cho y vô tận khuất nhục.

Chờ xem gương mặt bị tìиɦ ɖu͙ƈ che lấp, giận mà không thể làm gì kia.
Chỉ là, hình ảnh kế tiếp…lại đột ngột thoát ly khống chế của gã.
**Một số bạn cảm thấy mất cảnh giác, nhưng đây là chuyện dễ hiểu mà.


Thứ nhất, đối với mà nói, ký ức là một thứ rất quan trọng, và TKM là người duy nhất ở hiện tại biết quá khứ của y.
–Thứ hai : TKM là đồng đội của , còn là một người ‘sắp chết’, ‘chật vật’, ‘dù có chết vẫn kêu rời đi, mặc kệ mình’, không có lý do gì khiến hoài nghi cả.

Chẳng lẽ lại có thể trơ mắt nhìn TKM chết à? Thời gian không đủ để y suy tính nhiều như vậy.

Chỉ có hai lựa chọn : cứu hoặc không cứu mà thôi.
–Thứ ba : y không có năng lực biết trước, IQ tuyệt đỉnh hay sự tỉnh táo 100% mọi lúc mọi nơi.

Đó là thiết lập của nhân vật nào rồi chứ không phải nhà ta nữa.

chỉ biết đánh, lòng can đảm hơn người một chút mà thôi, còn lại đều thường thường không có gì lạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận