Cả kinh, Lâm Giác Duệ cùng Lâm Giác Kinh ngay tức khắc liền quay đầu.
Nhưng thứ đón chào bọn họ lại chỉ là thứ gì đó lành lạnh vòng qua cổ.
Từ xúc cảm đến xem, tựa như là…dây thừng?
Dư quang liếc nhìn về bên trên, huynh đệ bọn họ ngay tức khắc liền bị dọa đến không nói thành lời.
Bởi vì lúc này, trên đỉnh đầu của bọn họ không biết từ khi nào đã xuất hiện vô số sợi dây thừng.
Số lượng dây thừng rất nhiều, chí ít cũng có mấy mươi sợi, cứ như vậy treo lơ lửng giữa không trung với chiều cao không ngang bằng.
Dưới cảm giác của hai người, xung quanh những sợi dây thừng này đều đã quấn quanh bởi một cỗ âm khí nồng đậm đến kinh người.
Rõ ràng nếu không phải linh dị vật phẩm, thì chính là quỷ vật!
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, trong nháy mắt nhìn thấy những sợi dây thừng đen kịt này, Lâm Giác Duệ cùng Lâm Giác Kinh liền đã bị treo lên.
Trên cổ họng truyền tới lực siết mạnh đến kinh người, khiến bọn họ có cảm giác xương cổ phải bị kéo đứt.
Hô hấp trong chớp mắt bị đoạn mất, hai mắt của bọn họ liền trợn trắng, theo bản năng đưa tay cào cấu lấy sợi dây thừng đang quấn chặt cổ mình.
“Ách…”
Tròng mắt trừng đến trắng dã, đối diện với bọn họ chính là một bóng người ngoại hình bình phàm, mặc y phục màu xám tro, trong tay cầm lấy một cây dù đã thu gọn, sau lưng lại đeo một chiếc ba lô vải màu nâu.
Bọn họ nhận ra, kẻ này chính là người mà bản thân muốn gϊếŧ khi nãy!
Thế nhưng, so với Diêu Vũ, lúc này, bọn họ lại càng khiếp sợ hai bóng người đang đứng bên cạnh y, còn có cái bóng mơ hồ hiện ra hình dáng của một cỗ quan tài kia hơn.
Bởi vì bây giờ, linh dị lực lượng đang phản hồi cho bọn họ biết, ba ‘thứ’ này rất nguy hiểm.
Thậm chí, so với sợi dây đang siết chặt mệnh mạch, lúc nào cũng có thể gϊếŧ chết bọn họ kia, còn đáng sợ hơn gấp ngàn vạn lần.
Thế nhưng, mặc cho bọn họ có giãy giụa, cố gắng kêu gào thế nào, người đối diện sau khi nói ra một câu kia liền đã không thèm để ý tới bọn họ nữa, không coi ai ra gì mà phủi phủi vai của người bên cạnh :“Cứ gϊếŧ đi, đều là hạng người đáng chết mà thôi.”
Vừa rồi, khi viên lựu đạn kia lăn đến bên chân, bởi vì quá mức đột xuất, giác quan của y vẫn là có chút theo không kịp.
Giây phút lựu đạn nổ tung kia, cũng là Trác Thiên Hạo trước phản ứng lại, nhanh chóng mở ra quỷ vực, đem y thuấn di đi.
Nếu không phải có hắn, y e là không chết, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không tránh khỏi bị thương nhẹ.
Vả lại, đối với Diêu Vũ mà nói, hiện tại y đã không có kiên nhẫn đi lắng nghe cố sự hay lời cầu xin của bọn họ.
Bởi vì kẻ tiến vào thế giới này, đều không có một ai là người vô tội cả.
Ngay cả y…cũng vậy.
Nói không chừng, số người chết trên tay y, so với người khác còn nhiều hơn.
“Được thôi.” Bày ra một nụ cười tự cho là mỹ lệ nhất, Mặc Phong liền dời mắt đến trên người hai huynh đệ song sinh kia, có chút lấy làm lạ, tấm tắc nói :“Chỉ mới sửa chữa lại một chút.
Quà gặp mặt mà em tặng cho ta, quả thật là dùng rất thuận tay.”
Khóe môi hơi run, Diêu Vũ liền mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý tới hắn.
Kế tiếp, Lâm Giác Duệ cùng Lâm Giác Kinh liền tao ngộ nỗi thống khổ lớn nhất trong suốt hai mươi năm qua.
Dây thừng thắt chặt lấy cổ bọn họ, phảng phất muốn đem bọn họ ghìm chết.
Nhưng mỗi khi bọn họ đều đã sắp mất hết dưỡng khí, cổ họng nóng rát như lửa nung, thì dây thừng lại đột ngột thả lỏng.
“Ách…n…ngươi…”
Nhưng còn không kéo dài 1s, ngay khi bọn họ chỉ vừa lấy lại được một chút không khí, có cảm giác sống sót sau tai nạn, thì nút thắt vừa thả ra kia liền đã lần nữa siết lại, đem bọn họ treo lên.
Cứ như vậy, lặp tới lặp lui dày vò tra tấn, cho đến khi cổ họng đều đã bị siết đến không thể phát ra thanh âm, không khí lại lần nữa tràn qua trong phế phủ.
Ngay khi bọn họ cho rằng lần này cũng sẽ giống những lần trước, nửa đường được thả, thì ngay sau đó, con ngươi của bọn họ liền đã trừng lớn như sắp nứt ra.
“Ách…A…ách…”
Cuối cùng, theo vùng vẫy của bọn họ dần dần lắng xuống, trên vòng dây thừng đã nhiều ra hai cổ thi thể bị treo cổ.
Tử trạng của bọn họ vô cùng kinh khủng, hai mắt trợn lồi như mắt cá chết, mặt cùng cổ đều phát tím, lưỡi cũng lè ra khỏi miệng.
Nhưng không dừng lại ở đó, sau khi sinh cơ đứt đoạn, thân thể im bặt của bọn họ sau giây lát đã đột ngột động đậy một chút, động tác có phần cứng nhắc.
Sau đó, ‘ba’ một tiếng, bọn họ đã lần nữa mở mắt ra, tựa như đánh đu, ở trên dây thừng lắc lư qua lại một chút.
Hình ảnh này, nếu bị người bình thường nhìn thấy, nhất định sẽ sợ đến choáng váng, thét chói tai liên tục.
Rõ ràng, sau khi chết, bọn họ cũng không hề được giải thoát, mà đã bị biến thành quỷ nô của quỷ dây thừng, tựa như quỷ thắt cổ trước kia.
Lướt qua tử trạng của bọn họ, lại nhìn sắc mặt phấn chấn của Mặc Phong, Diêu Vũ lại chợt nảy sinh một nghi vấn nhỏ nhoi.
Nghe nói, hắn cũng là chết bởi treo cổ, như vậy, liệu bộ dạng sau khi chết của hắn lúc đó có giống bọn họ hiện tại không?
Hình ảnh quá đẹp, y thật sự không dám tưởng tượng…
Đem tầm mắt chuyển tới trên người Vương Hùng, Diêu Vũ liền cười hỏi :“Ngươi gọi Vương Tam có đúng không? Mặc dù ta cảm thấy đây chỉ là tên giả, nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Bọn họ đều đã chết, vậy còn ngươi, ngươi muốn chết thế nào?”
Híp mắt nhìn Diêu Vũ, có chút ngưng trọng nhìn những thân ảnh đang che chở y, cảm nhận được ý tứ mà người giấy trên lưng vừa truyền đạt, Vương Hùng liền dứt khoát xé nát truyền tống phù trong tay.
Ngay cả một câu ngoan thoại cũng không nói.
Dù sao, nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều.
Chỉ là, giây phút truyền tống phù hóa thành một đoàn giấy lộn, nhưng bản thân vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Trên đỉnh đầu tựa hồ còn có một con quạ đen bay qua, cùng với ngọn gió cuốn theo một chiếc lá rơi xuống, Vương Hùng liền trầm mặc.
Gã giống như đã rơi vào nhầm lẫn, nhân vật phản diện không nhất thiết phải chết bởi nói nhiều.
Bởi vì một khi đã là nhân vật phản diện, thì dù có nói hay không, định sẵn cũng sẽ phải chết..