Quả nhiên, hung thần sẽ không dễ dàng hồn phi phách tán như vậy.
Dù cho Tề Dực đã chết, nhưng quỷ huyết vẫn như cũ còn lưu tại nguyên địa.
Chỉ là, bản thể đã bị Vệ Tử Khâm dùng trường thương trảm lìa.
Hiện tại, nó đang không ngừng cố gắng đem thân thể ghép lại, nhưng mặc cho nó loay hoay ra sao, thì vẫn như cũ không nhận được chút khởi sắc nào.
Chỉ là, phiền não này của nó rất nhanh liền đã được xóa bỏ.
Bởi vì lúc này, Mặc Phong cũng đã ra tay.
Trong nháy mắt, quỷ vực của hắn liền mở ra, trực tiếp đan xen vào quỷ vực của Vệ Tử Khâm, đem nó bao trùm ở bên trong.
Thời khắc này, đầy trời tro tàn đều đã lây nhiễm khí tức nguyền rủa.
Trên mặt đất, vô số dấu tay lại chằng chịt khắp nơi, mỗi nơi chúng chạm vào, vạn vật đều trở nên phai tàn, sinh cơ triệt để bị hút khô.
Không ngoài dự liệu, trong nháy mắt đối kháng, dưới sự hợp sức của hai hung thần, quỷ huyết liền cấp tốc bại lui.
Không chút huyền niệm bị chôn vùi, đồng thời, cũng bị bọn họ chia nhau, riêng phần mình tẩm bổ vào trong quỷ vực.
Đứng nhìn hắc ám giăng cao ở cách đó không xa, dù biết sức chiến đấu của hai người bọn họ không phải bình thường, nhưng Diêu Vũ vẫn không khỏi có chút lo lắng, toàn tâm toàn ý dõi theo tình hình chiến đấu.
“Trác đại nhân, ngươi đi xem thử một chút, xem xem bọn họ tại sao lâu như vậy vẫn còn chưa thu hồi quỷ vực? Có phải là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi không?”
Nghe thấy lời Diêu Vũ nói, dù trong lòng không muốn, song, dưới sự kiên trì của y, Trác Thiên Hạo cũng chỉ có thể đi qua xem.
Trác Thiên Hạo vừa đi, lúc này, Diêu Vũ mới có thể thư giãn một chút.
Chí ít, ba đối một, y tin chắc phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Chỉ là, cũng đúng vào lúc này, một tiếng xé gió liền đã chớp nhoáng bắn thẳng về phía Diêu Vũ.
Tốc độ của nó nhanh tới mức y chỉ vừa mới cảm nhận được khí tức nguy hiểm, thì ngay sau đó, trước mắt đã tối sầm, triệt để mất đi ý thức.
Đứng sau lưng y, Nhược Mộng rõ ràng cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể đờ đẫn đứng ở tại chỗ.
Lúc này, từ bên ngoài nhìn vào, trên thái dương của y đã xuất hiện một lỗ máu sâu hun hút, không ngừng hướng bên ngoài trào ra tiên huyết đỏ sẫm.
Ngay sau đó, thân thể của y cũng đã giống một con rối mất đi linh hồn, tê liệt ngã xuống.
Theo phương hướng bay tới của thứ vừa bắn trúng Diêu Vũ tới xem, lúc này, tên tráng hán bị Tề Dực cắt đứt cuống họng kia không biết từ khi nào đã lồm cồm bò dậy.
Trong tay còn đang cầm một thanh súng trường đã lên nòng, được gắn ống giảm thanh.
Về phần vết thương trên cổ, đã sớm biến mất không thấy.
Rất rõ ràng, người nổ súng, bắn chết Diêu Vũ vừa rồi, liền chính là gã!
“Ha ha, ta thắng rồi!” Đem súng trường thu hồi, Phương Hưu liền không khống chế được mà vui sướng cười vang.
Đồng thời, cũng vội vã mở miệng hối thúc chủ thần.
“Ta đã là người chiến thắng, sống sót tới cuối cùng, dù có chuyện gì xảy ra, các ngươi chắc hẳn cũng sẽ bảo hộ ta, để ta an toàn quay về thế giới thực, có đúng không?”
Cái gì vợ con, cái gì công nhân khố rách áo ôm, tất cả đều chỉ là lừa đảo! Ở hiện thực, gã là đại ca của một băng đảng xã hội đen.
Trong suốt quãng đời của gã, nhỏ như khi dễ người già, lớn đến gϊếŧ người, buôn lậu, chưa từng có chuyện ác nào mà gã chưa từng làm qua.
Còn việc bán mạng gì đó, cũng như vẻ mặt buông bỏ kia, đều là do gã cố tình bày ra, lừa gạt Tề Dực.
Kỳ thực, trước kia trong một lần làm nhiệm vụ, gã đã may mắn lấy được một món linh dị vật phẩm, tên là Kính Đổi Mệnh.
Chỉ cần nhỏ máu vào trên mặt kính, như vậy, tấm kính sẽ có thể giúp người nhỏ máu hứng chịu một kích chí mạng bất kỳ.
Dù cho bị chặt đầu cũng không ngoại lệ.
Nên vừa rồi, gã chỉ thuần túy là đang giả chết mà thôi.
Nói đi phải nói lại, thật sự rất buồn cười, đường đường là một vị ảnh đế, cuối cùng lại bị người dùng diễn xuất trêu đùa.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều là do Phương Hưu bày ra.
Bởi vì có một chuyện, gã đã nói thật, đó chính là bản thân gã thực sự chỉ là một người bình thường.
Mà vừa rồi, trong lúc giả chết, nghe được đối thoại giữa Tề Dực và Diêu Vũ, gã mới biết được, thì ra y cũng giống gã, là người thường, có thể bị vũ khí nóng gϊếŧ chết.
Thế nhưng, bởi vì bên người y còn có bốn vị hung thần bảo hộ, nên gã cũng không dám khinh cử vọng động.
Thay vào đó là tiếp tục nhẫn nại, chờ đợi thời cơ.
Sự thật chứng minh, gã đã có thể gϊếŧ chết Diêu Vũ, trở thành người sống sót cuối cùng!
Niềm vui này trong nháy mắt liền bị nhân đôi, khi mà câu trả lời khẳng định của chủ thần vang lên :“Đúng vậy, như đã hứa, dù cho xảy ra chuyện gì, chủ thần vẫn sẽ đưa người chiến thắng bình an trở về.”
“Như vậy ngươi còn chờ gì nữa, mau lên! Mau đưa ta trở về thực tại, đừng để cho đám đồ quỷ đó làm hại ta!” Dù cho mừng rỡ như điên, nhưng Phương Hưu vẫn rất biết thân biết phận.
Phát hiện thân ảnh bên trong sương đen đang quay phắt sang nhìn mình, mà đằng xa, trong quỷ vực thâm trầm kia, ba vị hung thần giống như cũng đã cảm ứng được gì đó, Phương Hưu liền không cấm toát mồ hôi hột.
Chỉ là, đáp lại sự hối thúc của Phương Hưu, lại chỉ là một câu nói lạnh băng của chủ thần, làm gã không khỏi sửng sốt, như bị người tạt cho một xô nước lạnh, băng lãnh thấu xương.
“Sâu kiến, rất tiếc, ngươi còn chưa phải người sống sót cuối cùng ở đây.”.