“Các người không cần lo, ta sẽ không xảy ra chuyện gì.” Không để ý khuyên can của binh sĩ, Diêu Vũ vẫn một đường lao chạy nhanh.
Thậm chí, khi bị dùng súng bắt ép quay lại, y cũng đều không hề sợ hãi, đem Hộ Hồn Tán che chắn trước người.
Năm mươi mét, hai mươi mét, mười mét, năm mét,…đột phá vô số vòng vây, đến tận khi lao tới sau xe việt dã, xuyên thấu qua hàng rào sân bóng rổ, nhìn xem quỷ vực tối đen trước mắt, Diêu Vũ rốt cuộc mới không giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Tử Khâm!!!”
Chỉ thấy lúc này, trong quỷ vực của Vệ Tử Khâm, từng hàng quỷ binh liền đã mũ giáp chỉnh tề, tựa như ngàn vạn đại quân chuẩn bị ra trận, sát khí ngút trời.
Mà dẫn đầu, liền chính là vị hầu gia dáng người oai hùng, người mặc giáp sắt, ngồi trên lưng quỷ mã, tay cầm trường thương kia.
Nghe thấy tiếng gọi của Diêu Vũ, nam nhân ngay tức khắc liền ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với gương mặt che dấu bên dưới Hộ Hồn Tán của y.
Sau đó, một màn làm người kinh hồn táng đảm liền đã xuất hiện, đó chính là nam nhân đã lập tức kéo căng dây cương, đá vào trên bụng ngựa, lao tới.
Mà ở phía sau, thiên quân vạn mã lại càng nghiêm chỉnh di chuyển nhanh.
“Mau, mau lên, mau nổ súng!” Nhìn thấy tràng diện này, chỉ huy liền tê cả da đầu, ngay tức khắc gào lên, đánh thức binh sĩ đang rung động như gặp thiên nhân kia.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một bàn tay liền đã vỗ thẳng vào trên ót của gã, tuy không đau, nhưng lại làm gã lảo đảo một chút.
“Nổ súng cái đầu của ngươi! Không muốn chết thì đứng im đó!”
Dứt lời, cũng không thèm quan tâm phản ứng của bọn họ, Diêu Vũ đã không chút do dự tiến vào trong quỷ vực của Vệ Tử Khâm.
Rõ ràng ngay cả mặt đường đều bị hủ hóa, nhưng trên người Diêu Vũ lại không xuất hiện bất cứ hao tổn nào.
Bởi vì y cùng Vệ Tử Khâm đã có hôn khế, tuy không thể sử dụng thông thuận như cánh tay, nhưng từ khía cạnh nào đó tới nói, thì quỷ vực này đã xem như là của y.
Căn bản sẽ không tổn thương y được.
Thời khắc này, trong đầu Diêu Vũ bất giác lại hiện ra hình ảnh ngày hôm đó mình đứng trên cánh đồng hoang, đã nói với Vệ Tử Khâm về ước nguyện của mình : mong rằng một ngày nào đó, ta còn có thể nhìn thấy ngươi ngồi trên tuấn mã, tay cầm trường thương đến đón ta…
Hắn đến! Hắn thật sự đã đến! Tựa như trong giấc mơ mà y đang mơ, mỹ hảo đến không chân thật.
“Tử Khâm! Ta ở đây! Tử Khâm!” Cảm xúc vỡ òa, Diêu Vũ thậm chí đã quên mất hết thảy mọi thứ, chỉ có thể theo bản năng dùng tất cả sức lực chạy về phía hắn.
Giây phút sắp cùng quỷ mã lướt qua nhau, Diêu Vũ liền cảm nhận được có một vòng tay mạnh mẽ đang vươn ra, ôm lấy eo của chính mình, dễ dàng đem mình nhấc lên trên lưng ngựa, rơi vào trong một lồng ngực vững trãi, cùng giáp sắt băng lãnh ở phía trên.
Nói tới, đây đã là lần thứ hai Diêu Vũ cùng Vệ Tử Khâm cưỡi ngựa, mỗi một lần, cảm xúc đều không hề giống nhau.
Chỉ có điều là tương đối kích động.
Quỷ mã chạy nhanh về phía lối vào sân bóng rổ, một đám binh sĩ tận mắt chứng kiến tràng cảnh vừa rồi, toàn bộ đều đã hóa đá, giữ nguyên tư thế đang giơ súng, mắt chữ ơ miệng chữ o, trông vô cùng buồn cười.
Nhận thấy trường thương trong tay Vệ Tử Khâm hơi hơi nâng lên, Diêu Vũ ngay tức khắc liền vội vàng ngăn cản hắn :“Tử Khâm, nể mặt ta, tha cho bọn họ đi, bọn họ không phải người xấu, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Diêu Vũ làm vậy, cũng không phải hoàn toàn là vì muốn giữ mạng cho đám binh sĩ này.
Mà một phần, lại là vì tư tâm của chính mình.
Bởi vì một khi Vệ Tử Khâm gϊếŧ chết bọn họ rồi, chính phủ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Như vậy, kế tiếp liền sẽ là vô số trận vây công tương tự như vậy nữa.
Tuy nói Vệ Tử Khâm sẽ không chết, nhưng cảm giác bị một đàn muỗi vo ve không ngừng, khẳng định sẽ không quá dễ chịu.
Cho nên, phiền toái không cần thiết, vẫn là nên tránh thì tránh đi.
Về phần y? Y lại càng không sợ, một lát nữa thôi, bên cạnh y liền sẽ có ba vị hung thần bảo vệ, nếu bọn họ có thể đem y bắt về viện nghiên cứu, mang lên bàn phẫu thuật để cắt miếng, vậy thì xem như y thua.
Diêu Vũ nói, Vệ Tử Khâm sẽ không bao giờ không nghe.
Quan trọng nhất là, so với những binh sĩ đó, hắn rõ ràng lại càng quan tâm y hơn, y mới thật sự là trân bảo của hắn.
Cằm gác vào trên cổ Diêu Vũ, lúc này, Vệ Tử Khâm đã dụi đầu vào trên hõm vai y, trầm giọng nói :“Diêu Vũ, ta rất nhớ ngươi…”
“Ngươi đi rồi, mỗi ngày đều nhớ ngươi, ta cứ nghĩ rằng, sẽ không bao giờ gặp lại ngươi được nữa…”
Dù cho không tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng những lời này vẫn làm Diêu Vũ cảm thấy ngọt.
Với bản tính của y bình thường, căn bản sẽ không đáp lời.
Nhưng hôm nay, y lại phá lệ một lần, lí nhí ứng thanh :“Ta…cũng rất nhớ ngươi…”
Tận khi cảm nhận được một làn gió lạnh lướt qua, đám binh sĩ rốt cuộc mới lấy lại được tinh thần, nhao nhao quay đầu, nhìn xem từng con quỷ binh xuyên thấu qua thân thể mình, chậm rãi tan biến, còn có đầy trời tro bụi lướt qua thân kia.
Chỉ là, ngay khi bọn họ sắp rơi vào ngây ngốc lần hai, thì quỷ mã cao lớn ở đằng xa liền đã đột ngột ngừng bước, lộc cộc quay đầu nhìn lại.
Nhưng ánh mắt của nam nhân như tướng quân cổ đại, chinh chiến sa trường kia, lại làm toàn thân của bọn họ đều có hơi phát lạnh.
Nhưng đáng chú ý hơn, lại là người đang ngồi trong lòng của nam nhân :“Xem như cống hiến duy nhất ta có thể mang tới cho nhân loại, các ngươi nghe cho kỹ, quay về báo lại cho phía trên.”
“Về phần có tin hay không, đó là quyền của các ngươi.”.