Cái quỷ gì...
Diêu Vũ bất tri bất giác bị kinh trụ, nhất thời không thể tiến về trước nữa, chỉ có thể theo bản năng đem trảm mã đao từ trong ba lô rút ra.
Thời khắc này, y và hắc ảnh đang đứng cách nhau khá gần, có lẽ là chưa đến trăm thước..
Trong khi Diêu Vũ suy nghĩ đối sách, thì lúc này, bóng đen lại không chút báo trước, hư không tiêu thất ở tại chỗ.
Khiến song đồng của y không khỏi co vào.
Nó đi? Đi đâu mất rồi?
Theo bản năng, Diêu Vũ liền cảnh giác cao độ nhìn khắp xung quanh, tránh cho bản thân bị âm thầm tập kích.
Chỉ là, tập kích từ bóng đen không nhìn thấy, trái lại, lỗ tai Diêu Vũ lại nhạy bén bắt được một chút dị hưởng đến từ phía trên đỉnh đầu.
'Lộc cộc' 'Lộc cộc' Âm thanh rất giống với tiếng giày cao gót giẫm vào trên đất.
Khoảng cách rất gần, tựa như là ở ngay trên tầng lầu mà Diêu Vũ đang đứng.
Nếu Diêu Vũ nhớ không lầm, thì từ bên ngoài nhìn vào, Doanh Sơn hí tràng giống như có hai tầng.
Mà cầu thang đi vào lầu hai, thì liền nằm ở ngay phía sau tấm mành che của khán đài.
Nơi đó, tựa hồ là nơi để người biểu diễn chuẩn bị lên hí đài, tương tự với hậu trường ở hiện đại.
Cho nên, tỉ lệ rất cao, cách một tấm ván, trên đỉnh đầu của y lúc này liền chính là một con quỷ!
Trong nháy mắt, toàn thân Diêu Vũ từ trên xuống dưới liền trở nên mềm mại không xương, dán sát vào trên vách tường.
Từng chút một nhẹ nhàng di chuyển.
Bởi vì chí ít, theo kinh nghiệm tiếp xúc với quỷ mấy ngày nay của y cho thấy, quỷ ở thế giới này, tựa hồ không có khả năng xuyên tường.
Cho nên, thời khắc này, vách tường gỗ lạnh băng, bốc lên mùi mốc meo, lại mang đến một loại cảm giác an tâm kỳ lạ cho Diêu Vũ.
Ngàn vạn đừng có phát hiện ra y!
Thế nhưng, mặc cho Diêu Vũ cẩn thận thế nào, cầu nguyện ra sao, sự thật vẫn chứng minh, vận khí của y từ trước đến giờ vẫn luôn nằm ở số âm.
Thời khắc này, tiếng bước chân lộc cộc quanh quẩn ở trên lầu, lại bất ngờ dồn dập tăng nhanh.
Tựa như có người đang ở bên trên chạy nhanh, gấp gáp đuổi theo vật gì đó.
Tiếng bước chân một đường thẳng hướng phía trước, thình lình liền chính là vị trí cầu thang thông xuống tầng một.
Đồ vật bên trên sắp xuống đây.
Đầu óc 'ong' một tiếng, Diêu Vũ liền bất chấp hết thảy, cũng không còn tâm tình đi quản hắc ảnh đó nữa.
Trực tiếp xông thẳng về phía căn phòng số năm.
Chỉ là, Diêu Vũ ngàn vạn không ngờ tới, tốc độ của chủ nhân bước chân lại còn vượt quá tưởng tượng của y.
Từ lúc đối phương cất bước cho đến hiện tại cũng đều chưa vượt quá ba giây.
Nhưng ở đầu của hành lang, liền đã vang lên tiếng bước chân hối hả đó.
Quả nhiên, thứ này là hướng về y!
Diêu Vũ theo phản xạ ngoái đầu nhìn lại, ánh vào mắt, liền là một mảnh ám dạ rỗng tuếch, không một bóng người.
Thế nhưng, chỉ vừa theo âm thanh nhìn xuống sàn nhà, Diêu Vũ liền không khỏi siết chặt tâm.
Bởi vì lúc này, trên sàn nhà đang có một đôi guốc gỗ không ngừng giẫm vào trên đất.
Nếu chỉ có như vậy, thì vẫn còn chưa đủ để Diêu Vũ kinh sợ.
Nhưng quan trọng nhất là, đôi guốc này lại là tự mình di chuyển, mà không hề có người sử dụng!
Kèm theo đó, chính là một bảng thông tin u ám huyết sắc đánh thẳng vào mắt y.
[ Quỷ Mộc Hài - cấp bậc : B ( nửa người hồng y)]
Mắt thấy khoảng cách ngày càng kéo gần, mà bản thân vẫn còn cách cửa phòng số năm một khoảng xa, thời gian có lẽ không kịp dùng.
Diêu Vũ cũng không thể làm gì khác hơn ngoài tạm đổi mục tiêu, bắt đầu đập cửa những gian phòng gần mình nhất.
Cụ thể liền là gian phòng số ba.
Đầu tiên, Diêu Vũ liền thử đập cửa của phòng bên trái.
Chỉ là, tấm cửa gỗ này lại quá mức kiên cố, mặc cho y có ghìm kéo thế nào, thì đều vẫn không rung động mảy may.
Nhưng lúc này, guốc gỗ liền đã cách y rất gần.
Một mùi ẩm mốc đập vào trong xoang mũi, khiến thần kinh Diêu Vũ căng như dây đàn, thậm chí có ảo giác, âm thanh lốc cốc di động cũng đã đến bên tai mình.
Rốt cuộc, không còn thời gian suy tư nhiều nữa, Diêu Vũ liền tựa như báo săn, dùng tốc độ nhanh nhất, bất chấp tất cả xông vào trong cửa phòng mở to bên phải.
'Đùng' một tiếng bắt được ván cửa, đóng chặt lại.
Nhanh tay đem thanh chặn gài vào.
Gần như cùng lúc, một tiếng ầm vang chấn động màng nhĩ cũng vang lên.
Theo sau đó, cửa gỗ trước mặt Diêu Vũ liền rung lắc mãnh liệt, nhấc lên tầng tầng khói bụi.
Trong nháy mắt, Diêu Vũ liền dự đoán ra được tình cảnh bên ngoài.
Nhất định là con quỷ đó đang đạp cửa!
'Ầm' 'Ầm'
Tốc độ đạp cửa của quỷ mộc hài cũng không có nhanh như y tưởng.
Tần suất nằm ở khoảng ba giây một lần.
Mà mỗi một lần như vậy, cửa phòng đều sẽ chấn động không ngớt.
Nhưng vẫn ương ngạnh không chút sứt mẻ.
Cũng không biết cánh cửa cũ kỹ này là làm bằng chất liệu gì.
Có chút không yên lòng, Diêu Vũ liền ngoái đầu, muốn đánh giá tình cảnh nơi đây, xem thử có thể tìm được vật gì tới chắn cửa, hay lối ra nào khác hay không.
Chỉ là, sau khi sự chú ý đã dời đến gian phòng phía sau mình, hô hấp của Diêu Vũ mới không khỏi cứng lại.
Bóng tối bao trùm khắp mọi ngỏ ngách, tựa như vạn vật đều bị đêm đen thôn phệ.
Thậm chí, ngay cả Âm đồng của y, thời khắc này cũng đều bị chặn đứng, không nhìn thấy được gì...
Không đúng, y vẫn có thể nhìn thấy được hai thứ.
Chỉ là thời khắc này, y lại càng tình nguyện chính mình không nhìn thấy hơn.
Con mắt, vô số con mắt, số lượng lên đến hàng ngàn thậm chí hàng vạn, lít nha lít nhít một mảnh, khiến cho một người không có bệnh sợ hãi những thứ dày đặc như y đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Từng con ngươi đỏ ngầu không ngừng chớp động, đồng tử dựng ngược, có chút giống mèo, lại có điểm giống rắn.
Thời khắc này tựa như vật sống, đều đang nguy hiểm ngó chừng lấy Diêu Vũ.
Như đàn sói vây quanh con cừu.
Bên trong chứa rất nhiều cảm xúc, đói khát, tham lam, quỷ quyệt,...
Nhưng rơi vào mắt Diêu Vũ, chỉ còn hóa thành một tấm bảng trong suốt.
[ Quỷ Nhãn - cấp bậc : A (?) Vật nguyền rủa.]
.