Bàn tay lạnh lẽo đột ngột siết chặt lấy cổ tay Diêu Vũ, làm y cảm nhận được tia tia đau xót.
Trời đất quay cuồng, trong lúc y không kịp phòng bị, thân thể liền đã bị một 'khối băng' áp lên, lạnh lẽo quán xuyên thân thể, làm cả người y không ngừng nổi da gà.
"Đại nhân...ưm..."
Miệng bị lấp kín, Diêu Vũ liền trừng lớn mắt, mặc cho trước mặt là một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng bởi vì thị giác mất đi, những giác quan khác của y lúc này lại phá lệ linh mẫn.
Nhất là xúc giác cùng vị giác, kém chút đều bị làm tê liệt.
Lạnh quá...
Đầu lưỡi của đối phương vói vào trong khoang miệng của y, không ngừng tranh đoạt dưỡng khí cùng mật dịch ở bên trong, phảng phất như cá gặp nước, cuồng hỷ không thôi.
Bàn tay hắn lạnh như một khối băng, nhưng xúc cảm mang lại vẫn như cũ là rất chân thật.
Y có thể cảm nhận được rõ ràng từng ngón tay thon dài của đối phương là như thế nào ép chặt lấy hai tay của y, tựa như gông xiềng, khiến y dù vùng vẫy cỡ nào cũng không thể động đậy.
Đối phương tựa hồ rất mê luyến nhiệt khí trên cơ thể của y.
Bàn tay không ngừng du đãng, ma sát trên dưới, hòng cảm nhận được độ ấm bên trên đó.
Đầu lưỡi bị ngậm hút đến tê cứng, Diêu Vũ chỉ có thể hàm hồ phát ra tiếng nức nở.
Biết rõ vô dụng, nên y cũng không kiên trì mở mắt nữa, mà là nhắm chặt mắt lại.
Nhưng lúc này, đột ngột cảm nhận được dị dạng đến từ dưới người, thân thể y liền không khỏi cứng đờ...
Lanh thấu xương, trơn nhẵn, siết chặt...
Có vật gì đó, đang chậm rãi quấn chặt, luồn cúi ở dưới chân của y! Từng chút một quấn quanh giày cùng vớ, sau đó là luồn vào trong váy dài, từng vòng từng vòng tiến lên trên, dán sát vào trên da thịt của y, mang đến từng trận rùng mình.
Mới đầu, Diêu Vũ cho rằng đây có thể là rắn.
Cho nên, cơ thể trong nháy mắt liền cứng ngắc ở tại chỗ, động cũng không dám động.
Chỉ là, rất nhanh, y liền đã đoán được, vật này kỳ thật cũng chỉ là dây xích.
Thế nhưng, dù như vậy, nó cũng chẳng mang lại cho y được bao nhiêu an ủi cùng bình thản.
Trái lại, chỉ làm cho y càng thêm kinh hoảng.
Nhất là khi môi lưỡi của đối phương đang chậm rãi xê dịch, gặm cắn lấy sườn mặt y.
Bàn tay to lớn đó cũng đang luồn vào trong vạt áo.
Xích sắt đều đã di chuyển đến trên đùi của y...
Tựa như con thú nhỏ cảm nhận được nguy hiểm ập tới, Diêu Vũ liền hoảng loạn lắc đầu, âm thanh cũng xen lẫn một tia nức nở :"Xin lỗi...thật sự xin lỗi...ta sẽ chết...đừng mà...ta sẽ chết..."
Y vẫn còn chưa quên mất, lần trước, cùng hắn hôn một chút, y liền đã gần đất xa trời.
Nếu bây giờ cùng hắn phát sinh loại chuyện này, y khẳng định sẽ chết rất khó coi.
Nói thật, dù đang cầu xin, nhưng Diêu Vũ cũng không có bao nhiêu lòng tin.
Y xem như đã có chút hiểu rõ, quỷ, đa phần đều không có suy nghĩ cùng tư duy bình thường của con người.
Ngược lại, còn hoàn toàn bị hận ý cùng đủ loại hành vi bản năng, chấp niệm chi phối.
Cấp bậc càng cao, chịu ảnh hưởng cũng sẽ càng nặng.
Tựa như một phần mềm được lập trình sẵn, tất cả đều thực hiện theo bản năng.
Chỉ có số ít là có thể giữ được một phần lý trí, hoặc là tình cảm giống với người sống.
Có thể xem như dị loại, ví dụ điển hình là quỷ con hát.
Dù cho đa phần thời gian, suy nghĩ của hắn đều vô cùng cực đoan.
Hiện tại, Diêu Vũ cũng không dám trông mong quỷ tân lang có thể giống với quỷ con hát, bình tĩnh đối thoại với y.
Y chỉ cần hắn có thể tỉnh táo, có thể nghe hiểu những gì y nói, thế liền đủ rồi.
Thông qua lần đối thoại trước, những từ ngữ hắn dùng khói đen tạo ra trên đỉnh quan tài.
Khiến y cảm thấy, hắn rất có thể cũng là một dị loại!
Ngay khi Diêu Vũ tuyệt vọng, bắt đầu suy nghĩ lung tung, động tác của đối phương liền đã ngưng lại.
Hắn không động đậy, tựa hồ là đang suy ngẫm ý nghĩa trong lời nói của y.
Cuối cùng, cũng không biết là nghĩ đến thứ gì, hắn rốt cục cũng chịu ngừng tay.
Cảm nhận được lạnh lẽo đang dần cách xa, Diêu Vũ liền lập tức bò dậy, nhích đến sát vách quan tài.
Sau đó, bầu không khí liền trở về với sự tĩnh mịch ban đầu của nó.
Cho đến tận khi tiếng gà gáy thứ ba vang lên, thân thể y một lần nữa rơi vào khoảng không, trôi nổi bấp bênh.
Quỷ tân lang cũng đều không đến gần y nữa, thậm chí ngay cả một chút động tĩnh cũng không hề tạo ra.
Nếu không phải cảm giác được một nơi gần đó vẫn còn truyền tới hàn ý, Diêu Vũ thậm chí đã cho rằng, hắn có phải đã đi rồi không.
Diêu Vũ ngủ rất trầm, đã rất lâu rồi, y cũng chưa từng nghỉ ngơi một giấc sảng khoái như vậy.
Thậm chí, y còn nằm mơ.
Y mơ thấy chính mình trở về thực tại, xung quanh là một gian phòng trắng xóa, bốn phía treo đầy ống nghiệm cùng đủ loại thiết bị công nghệ cao...
Sau đó, y còn mơ thấy chính mình ôm lấy một thanh súng bắn tỉa, có lẽ là PSG 1, giấu mình ở phía sau vách sân thượng của một tòa nhà ba mươi tầng, ống nhắm chỉ thẳng về phía một người đàn ông trung niên mặc áo vest đen.
Sau đó...
Liền không có sau đó nữa, Diêu Vũ là bị lạnh tỉnh.
Nhiệt độ ở Linh Vực luôn ở mức rất thấp, tựa như khí trời vào thu, khô ráo, râm mát.
Thế nhưng, nếu phối hợp với một chiếc máy lạnh đặt ở ngay bên giường, trải nghiệm này, xác thực chính là địa ngục!
.