[ Thời hạn nhiệm vụ : 45 ngày.
--Phần thưởng : Không rõ.
--Trừng phạt : Không có.
--Nhắc nhở : Thỉnh cẩn trọng thực hiện nhiệm vụ, một khi nhiệm vụ thất bại, quỷ tân lang sẽ không giết ngươi, nhưng khả năng rất cao sẽ trực tiếp rời bỏ ngươi.
Đồng thời, một khi hỷ nến cháy hết, ngươi vẫn sẽ phải chết, bị biến thành quỷ nô của hắn.]
Hệ thống phát ra nhắc nhở tuy ngôn thoại đều rất khó nghe, thế nhưng, không thể không thừa nhận, nó đều đem tình huống xấu nhất bày ra cho người chơi biết.
Khi nhìn thấy hạn cuối của nhiệm vụ còn đến 45 ngày, khỏa tâm đang căng thẳng của Diêu Vũ rốt cuộc cũng nhận được thả lỏng.
Chí ít, y vẫn còn có một tháng rưỡi thời gian để chuẩn bị tinh thần đi bán thân...phi, là thực hiện nhiệm vụ.
Mà cũng không cần lập tức tiến lên.
Thôi được rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tới lúc đó lại tính sau.
Trước hết cần phải suy tính làm sao để có thể sống qua nhiệm vụ lần sau đã, đó mới là chuyện chính.
Có lẽ không chỉ riêng Diêu Vũ, mà tất cả những người chơi khác kể từ ngày giáng lâm Linh Vực, thì tâm cảnh đều đã yên lặng xuất hiện chuyển biến.
Không cần thức sớm đi học, hay tảo tần với công việc trong cuộc sống, cũng không cần phải nhìn sắc mặt cấp trên, gia đình, hay bạn bè,...
Nhưng đổi lại, thứ duy nhất cần phải lo nghĩ, chính là làm thế nào để sống tới ngày mai.
[ Đinh, người chơi thành công hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế : Giếng Quỷ.
Ngoài định mức đem hồng y thủy quỷ ở trong giếng chém giết.
Khen thưởng : quyền sở hữu Vọng Nguyệt Lâu.]
Lúc này, dưới cảm nhận của Diêu Vũ, Vọng Nguyệt Lâu phảng phất đã cùng y tạo thành một mối liên hệ kỳ diệu, tựa như cùng cổ trạch trước kia.
Một khi hoàn thành, Vọng Nguyệt Lâu liền sẽ trở thành 'khu an toàn' của y, ngăn cách phần lớn lệ quỷ, cũng như công kích từ bên ngoài của tất cả người chơi khác.
Tỷ như quay ngược thời gian trở về nửa tiếng trước, nếu Vọng Nguyệt Lâu đã là nơi ở của y, thì đạn của súng bắn tỉa cũng đã không thể xuyên qua tầng bảo vệ vô hình này ám sát y được.
Đương nhiên, nếu đối diện với công kích của hung thần, Diêu Vũ cũng không biết, liệu bảo hộ này có thể chống đỡ được hay không.
Nhưng ngay khi Diêu Vũ cho rằng 'khu an toàn' sắp tới tay, thì đột ngột, trong nháy mắt này, một đồ vật nhỏ bé di chuyển với tốc độ kinh tủng liền đã xé gió lao tới.
Mắt thường gần như đều chỉ có thể bắt được dư ảnh của nó.
Lại là đạn!
Con ngươi nhanh chóng thu nhỏ, Diêu Vũ liền nghĩ đến ba chữ này.
Thế nhưng, không giống với lần trước, lần này, mục tiêu của viên đạn lại chính là phía sau ót của quỷ tân lang!
Khốn kiếp, nếu đối phương bóp cò chậm hơn một chút nữa, thì viên đạn đã có thể bị phòng ngự vô hình chặn lại rồi!
Mặc dù theo bản năng nảy sinh lo âu, nhưng Diêu Vũ cũng không hề cảm thấy quỷ tân lang sẽ gặp phải bất trắc gì.
Quả nhiên, không làm cho y thất vọng, quỷ tân lang lúc này cũng đã ngoái đầu, lãnh đạm nhìn về phương hướng viên đạn bay tới.
Kế tiếp, lại chậm rãi giơ tay ra.
Động tác của hắn rất chậm, có thể dễ dàng quan sát được từng cử động nhỏ.
Thế nhưng, một giây sau, hình ảnh kinh người liền đã đột phát!
Một viên đạn .50 BMG phối hợp với Barrett m107, thứ có thể dễ dàng xuyên phá một tấm sắt dày, lúc này cư nhiên lại bị quỷ tân lang dễ dàng nắm gọn trong lòng bàn tay.
Đúng vậy, là nắm gọn, thậm chí ngay cả một chút chấn động đều chưa từng xuất hiện.
Phảng phất hắn vừa nắm cũng không phải đạn, mà chỉ là một đoàn không khí vô tung vô ảnh.
Lúc này, quỷ tân lang cũng xòe lòng bàn tay ra.
Ngay tức khắc, một viên đạn dài khoảng trăm mi-li-mét liền đã rơi xuống, lăn tròn ở trên đất, vang lên tiếng 'leng keng' nhỏ vụn.
Liếc nhìn lòng bàn tay hoàn hảo vô khuyết của quỷ tân lang, lại nhìn hố đất vừa bị bắn nổ ở ngay bên cạnh, Diêu Vũ liền theo phản xạ nuốt nuốt nước bọt.
Mặc dù sớm biết vũ khí bình thường của thế giới trước không thể làm bị thương quỷ dị.
Thế nhưng, tận mắt chứng kiến, y mới biết thì ra việc này lại có thể mãnh liệt đến vậy...
Tay không bắt đạn...
Hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng, căn bản không hợp thói thường.
-----------------------------
Diêu Vũ chỉ là người đứng xem liền đã kinh hách đến vậy.
Thời khắc này, cách xa Vọng Nguyệt Lâu sấp sỉ hai cây số, bên trên một tòa tháp hoang phế, đang có ba bóng người mặc y phục dạ hành đứng cùng nhau.
Trong đó, có một thân ảnh đang khom người đứng bên cửa sổ, trên vai đỡ lấy một thanh súng bắn tỉa, đem nòng súng chống đỡ lên trên bệ cửa, nhằm giảm bớt sức nặng cùng sức giật theo tư thế tiêu chuẩn nhất.
Mà hai người còn lại, riêng phần mình đều ôm lấy một thanh súng trường, luân phiên canh gác ở hai khung cửa khác nhau.
Nếu Diêu Vũ ở đây, có lẽ trong nháy mắt liền đã đoán được, đám người này chính là những kẻ đã âm thầm đâm sau lưng mình.
Giờ khắc này, sau khi ba lần ám sát thất bại, thân là người nổ súng, thông qua ống ngắm nhìn thấy một màn như ảo mộng ở đằng xa, Thiên Nhãn chỉ cảm thấy tam quan đổ vỡ.
Thậm chí, ngay cả bàn tay đang đặt trên cò súng cũng đều đang không khống chế được mà run lên.
Nhất là khi dưới ống kính phóng đại, hồng y nam tử kia sau khi đem viên đạn buông xuống, cư nhiên lại đột ngột nâng mắt, nhìn thẳng vào ống nhắm của gã.
Đây là một ánh mắt thế nào?
Tử khí âm trầm, xám xịt như tro tàn, căn bản liền không phải ánh mắt của người sống!
Tựa như đối phương có thể xuyên thấu qua ngàn mét, chuẩn xác khóa chặt vị trí của gã, bốn mắt tương đối.
Nếu nói khi nãy, nhìn thấy đối phương trống rỗng xuất hiện, lại dễ dàng xử lý thủy quỷ đã đủ làm gã kinh ngạc đến ngây người, mất một lúc lâu mới có thể hồi thần, tiếp tục mở súng.
Thì lúc này, lại tận mắt chứng kiến đối phương dùng tay bắt đạn, cùng với loại ánh mắt đáng sợ này.
Thiên Nhãn chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, sợ hãi cũng như thủy triều, bắt đầu dâng lên.
.