Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí


Gió đêm không ngừng luồn lách qua vách tường giữa vô số tòa trạch viện, đem cửa sổ phòng thổi bay 'lách cách'.


Dư quang thoáng qua, Diêu Vũ phảng phất còn bắt gặp một luồng âm ảnh có hình dạng giống như con người đang đứng ở phía sau cửa sổ của một gian tử lâu.


Nhưng đợi khi y nhìn kĩ lại, thì trong chớp mắt, nơi đó đã trở thành một mảnh trống rỗng, nào có âm ảnh nào kia chứ?Tựa như tất cả chỉ là ảo giác do y tạo ra...!
Bốn phía quá tối, Diêu Vũ gần như là không thể nào từ bên ngoài quan sát tình hình của bên trong những ngôi nhà kia được.


Cho nên, y cũng chỉ có thể mượn nhờ hỷ nến, đi xác định âm khí ở xung quanh, đồng thời, Hộ Hồn Tán cũng che trên đỉnh đầu, nửa tấc không rời.


Thế nhưng, làm Diêu Vũ khó hiểu chính là, y đã cầm lấy hỷ nến đi một vòng từ đầu phố đến cuối phố, thế nhưng, âm khí phản ứng với hỷ nến thật sự là quá ít.


Theo sơ bộ tính toán, thì nhà cửa hai bên này, chín phần mười cũng đều là phòng trống, không có người.

Một phần nhỏ có lẽ có người chơi cư trú, nhưng bởi vì người sống cũng sẽ không phát ra âm khí, nên Diêu Vũ không thể xác định chính xác được.


Thế nhưng, số lượng quỷ quái thật sự là ít đến kỳ quặc, cộng lại có lẽ đều chưa đạt đến hai bàn tay.


Hơn nữa, thực lực cũng đều không quá mạnh, đa số đều dao động giữa ác quỷ và nửa người hồng y.


Không phải Diêu Vũ có tính thích chịu ngược.

Chỉ là, mỗi ngày đều quen nhìn vô số quỷ quái trú đầy trong thành.

Nhưng hôm nay, ở một thành trấn cỡ trung, lại phát hiện chỉ có lác đác vài đầu ma quỷ, Diêu Vũ mới không khỏi lấy làm kỳ quái.


Có điều, dù trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng Diêu Vũ cũng chỉ có thể đem nó gạt đi, dựa theo ánh sáng của hỷ nến, đi đến một gian nhà trống.


Ánh lửa của hỷ nến ở trong bóng đêm lộ ra vô cùng quỷ dị, rất dễ dàng liền xuyên phá qua màn đêm cổ quái ở đây.


Có lẽ bản thân Diêu Vũ cũng không phát hiện, không biết từ khi nào, y đã hoàn toàn làm quen với ánh sáng của hỷ nến, cùng với khả năng của âm đồng, rất lâu đều chưa từng sử dụng đèn pin.


Theo thân thể chầm chậm tiến nhập vào trong hắc ám, cảm giác e ngại ban đầu của Diêu Vũ cũng liền chậm rãi bị ma diệt.

Y đã đủ tỉnh táo để bắt đầu thu thập thông tin xung quanh.


Trước mặt y là một gian nhà gỗ vô cùng bình thường, tựa như là nơi ở của một trung niên nhân làm nghề xay bột, bởi vì ở trước sân, vẫn còn treo lấy một sào quần áo đã phơi đến mục nát, cùng với một cái cối xay phủ đầy tro bụi.

Bên cạnh lại đặt không ít vật dụng linh tinh.


Tốc độ thiêu đốt của hỷ nến hiện tại cũng rất là nhàn nhã, chứng tỏ bên trong rõ ràng là không có nguy hiểm.


Nhíu nhíu mày, Diêu Vũ liền cất bước tiến vào trong.

Ngay tức khắc, dưới chân liền giẫm vào trên thứ gì đó, vang lên tiếng sàn sạt nhỏ vụn, khiến Diêu Vũ trong nháy mắt liền nhấc chân, vội vã nhìn xuống.


Gạo...!
Dưới mặt đất là vô số hạt gạo được rải ra khắp nơi, tựa như là bị người tùy tiện vung ra, vị trí vừa vặn là xung quanh sân.



Rất rõ ràng, người rải ra số gạo này, liền chính là chủ nhân của gian nhà này.


Diêu Vũ ngồi xổm xuống, cẩn thận đem một hạt gạo nhặt lên.

Có lẽ đã trải qua thời gian rất lâu, hạt gạo đã hoàn toàn biến chất, trở nên đen thui, bốc lên mùi mốc.


Quan sát một chút, không tìm ra được chi tiết có ích gì, Diêu Vũ liền buông bỏ hạt gạo, nhấc chân bước qua, cẩn trọng né tránh những hạt gạo dưới chân, từ từ tiến vào trong.


Giống với những nơi khác ở Linh Vực, sân vườn của gian nhà này căn bản là không có bất kì thực vật sống nào.


Đảo mắt một vòng quanh sân, Diêu Vũ liền tiếp tục hướng về trong nhà đi tới.

Chỉ là, theo khoảng cách ngày càng gần, thời khắc chỉ còn cách lối vào chưa đến một trượng, bước chân của Diêu Vũ vẫn là từ từ ngừng lại.


Bởi vì lúc này, ánh vào mắt y liền chính là cửa lớn đang mở to của nhà gỗ, khiến người chỉ cần liếc mắt liền đã có thể đem toàn cảnh bên trong thu vào.


Giống với suy đoán của Diêu Vũ, chủ nhân gian nhà này gia cảnh cũng không gọi là tốt.

Phòng khách ngoại trừ bàn thờ tổ tiên đã phủ đầy mạng nhện, thì cũng chỉ còn lại một chiếc bàn gỗ tàn khuyết, cũ kỹ.


Thế nhưng, so với những việc này, thứ làm Diêu Vũ chú ý hơn lại chính là ba chén cơm được xếp thành một hàng, đang bày ở giữa cửa lớn kia.



Đây là loại bát sành vô cùng phổ thông, cơm ở bên trong toàn bộ đều đã hủ hóa, trở thành một đống đồ vật dơ bẩn, đen kịt.


Quan trọng nhất chính là, ở giữa mỗi bát cơm đều riêng phần mình cắm vào một chiếc đũa dựng thẳng.

Phía trước vẫn còn hiện hữu ba cây chân nhang được cắm xiu xiu vẹo vẹo.


Nói thật, Diêu Vũ càng ngày càng không hiểu được, những việc này rốt cuộc đều đại biểu cho thứ gì.


Thoạt nhìn rất giống một loại tập tục mê tín của dân gian, nhưng nghĩ kĩ lại, lại khiến người cảm thấy rờn rợn sống lưng.

Đặc biệt là khi nó còn xuất hiện ở một nơi như Linh Vực.


Ngay khi Diêu Vũ cau mày, thần sắc tràn đầy ngưng trọng nhìn xem ba chén cơm bày trên đất.

Thì lúc này, từ đầu đường đối diện, cũng đã truyền tới giọng nói của một người.


"Tiểu oa nhi, mau mau tìm chỗ trốn vào đi, đừng ở bên ngoài đi lại quá lâu, sẽ hấp dẫn một số thứ không tốt đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận