Nhất định là anh đã quá nhân nhượng với Hân Nghi nên bây giờ cô ấy mới dám làm ra chuyện động trời như vậy.
Cái miệng của Hân Nghi đúng là không thể để yên, lại dám đổi trắng thay đen biến anh từ một người đàn ông cao cao tại thượng cả đời trong sạch không vết nhơ lại thành một người đàn ông " hỏng " từ trên xuống dưới.
- Em tin lời Hân Nghi nói sao? Nếu em còn không chịu ngồi xuống thì đêm nay tôi sẽ không để em xuống được giường đâu.
Cho dù có cho cô chọn lại cả ngàn lần thì cô nhất định vẫn sẽ tin lời Hân Nghi.
Bởi lẽ trong tiềm thức của cô bây giờ thì Du Kinh chính là bị hỏng hơn nữa biết cô biết được sự thật đó nên anh mới lên giọng để cô lùi bước.
Nhưng làm gì có chuyện cô dễ dàng bỏ qua như vậy, cơ hội trêu chọc anh ngàn năm mới có một thì làm sao có thể bỏ lỡ được kia chứ.
Sẽ ra sao nếu Du Kinh lão dại ở trên giường lại thua một cô gái?
Bất chợt ánh mắt cô nhìn thấy thắt lưng của anh trên mặt bàn, một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu cô.
Cơ thể Sở Hạ khẽ động, cô đứng dậy rồi lập tức vươn tay lấy chiếc thắt lưng sau đó vòng qua mà trói hai tay anh lại.
- Này Lưu Sở Hạ, em đang làm gì vậy?
Du Kinh nhíu mày nhìn động tác nhanh nhẹn của cô, không đợi anh kịp phản ứng cô liền trói hai chân của anh lại bằng cuộn dây thừng được để trong tủ.
Nhìn lại thành phẩm của bản thân cô mỉm cười gật đầu đầy ưng ý.
- Tôi làm gì sao? Anh sẽ biết ngay thôi.
Nói rồi cô đứng lên giường đưa chân chạm vào cậu nhóc sớm đã bị cơ thể quyến rũ của cô làm cho hưng phấn.
Nhưng có lẽ Sở Hạ không phát hiện ra điều đó, bàn chân cô không ngừng chà xát làm phía dưới của anh lại càng nóng hơn.
- Tôi muốn kiểm tra xem có thật là Du Kinh lão đại bị LIỆT hay không.
Nếu như anh thực sự là vẫn dùng được thì...
Cô ngập ngừng sau đó lập tức kéo dây áo xuống để lộ ra bờ vai mảnh cùng chiếc cổ thiên nga vô cùng quyến rũ.
Làn da trắng lại càng kích thích hơn con quái thú bên trong anh, Sở Hạ tiếp tục cởi nốt bên dây áo kia rồi trực tiếp quỳ xuống ngồi lên người anh.
- Du Kinh lão đại, nếu như anh hỏng thì cứ nói là hỏng.
Anh cho dù có nhìn tôi cả tối nay thì cũng không thể cương được đâu.
Bàn tay cô chậm rãi chạm vào chiếc áo phông của Du Kinh, từng ngón tay thon dài luồn lách vào bên trong lập tức kích thích anh.
Du Kinh nhíu mày, dường như Lưu Sở Hạ trước mắt không còn là vợ anh mà đích thực chính là một tiểu hồ ly đang quyết rũ người.
- Vậy sao?
Anh thực là muốn xem cô còn chiêu trò nào để quyến rũ anh.
Ngoài mặt lạnh nhạt đến lúc lên giường lại nóng bỏng cô đúng là đưa anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác không ngừng làm anh yêu cô nhiều hơn.
- Du Kinh, tôi biết là anh YẾU nhưng nếu anh thừa nhận thì tôi hứa là tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
" Thật muốn nhìn thấy gương mặt lúng túng của hắn.
"
Cô vô cùng tự tin nhoẻn miệng cười, cuộc chơi tối nay nhất định là phần thắng đã thuộc về cô.
Nhưng trái lại với những gì cô nghĩ anh không hề tỏ ra sợ hãi khi bị cô nắm thóp hơn nữa còn vô cùng tự tin.
- Nếu không em sẽ làm gì tôi đây?
Du Kinh tò mò nhìn cô hỏi.
Dường như bây giờ anh thực sự là muốn nằm yên để xem cô còn mạnh bạo được đến khi nào.
Sở Hạ không trả lời anh cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên cổ anh.
Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, bàn tay nhanh chóng đi xuống phía dưới mà chạm vào chiếc quần của Du Kinh.
Cơ thể yêu nghiệt với ba vòng chuẩn chỉnh cùng nhan sắc trời phú của Sở Hạ lại càng làm anh thêm phần hưng phấn.
Bàn tay cô càng chạm anh lại càng bị kích thích nhiều hơn.
- Em sẽ phải hối hận vì đã kích thích tôi.
Đến lúc này thì anh đã không thể chờ đợi thêm được nữa, Du Kinh không cần dùng quá nhiều sức lập tức có thể thoát khỏi chiếc thắt lưng đang quấn tay cùng với sợi dây thừng đang buộc chân.
Anh lật người cô lại, cơ thể nóng như muốn nổ tung, lí trí lập tức bị cơ thể người con gái trước mặt che mờ.
- Anh sẽ làm gì tôi? Dùng cái nơi không thể cương này để đe dọa tôi sao?
Cô nghiêng đầu rồi đưa tay lên chạm vào gương mặt anh.
Mồ hôi đã chảy dài nơi gò má, cô nâng gương mặt yêu nghiệt kia lên bật người dậy chạm vào đôi môi anh.
Một nụ hôn thoáng qua, chiếc lưỡi của cô nhẹ nhàng để lại trên khóe miệng anh một sợi tơ bạc, Sở Hạ vô cùng hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
" Thật muốn trêu đùa hắn ta thêm một chút.
Nhìn gương mặt này đi, chẳng giống với Du Kinh thường ngày chút nào.
"
Bàn tay cô chạm lên khóe miệng anh rồi nhẹ nhàng lau qua.
Đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ đang hưng phấn, cô nhìn anh một lúc sau đó mới lên tiếng.
- Anh liệt rồi có làm được không đó? Hay là để tôi kích thích anh thêm một chút lỡ đâu lại có thể khiến cho " cậu bé " của anh trở lại bình thường.
Cô nhoẻn miệng cười rồi đưa chân chạm vào cậu nhỏ phía dưới của anh.
Nhưng sự thật hoàn toàn khác với những gì cô suy nghĩ phía dưới sớm đã cương hơn nữa chỉ thông qua một lần chạm cô còn có thể cảm nhận được nó còn vô cùng lớn.
" Đây...!đây là sao chứ? Chẳng phải Hân Nghi nói...!"
Cô dường như rơi vào trong hoang mang lo lắng khi bên dưới của anh lại có thể dùng được.
Hơn nữa không chỉ dùng được mà còn là dùng rất tốt.
Khóe môi Du Kinh nở nụ cười yêu nghiệt, anh cúi xuống mà nhỏ giọng.
- Sao vậy? Đang nghĩ rằng Hân Nghi nói tôi bị liệt mà phía dưới lại dùng được sao? Em đúng là tin người quá rồi đó Tiểu Hạ.
Nhìn cô khi nãy tự tin bao nhiêu thì bây giờ nằm dưới thân anh với sự thật phũ phàng lại lo sợ và nhút nhát bấy nhiêu.
Nhìn gương mặt cô lúc này anh không khỏi bật cười, đúng là đã bị Hân Nghi bán đứng, mặc dù anh bị cô ấy nói chẳng ra sao nhưng rốt cuộc cũng là một chuyện tốt.
Cô hiểu lầm anh như vậy anh lại có thể ăn cô sớm hơn một chút, như vậy đối với Du Kinh mà nói đã là quá lời rồi.
- Anh...!anh...!anh...
Cô đúng là hoảng loạn đến mức không nói thành lời.
Ai mà biết được sự thật là anh không hề bị liệt hơn nữa còn vô cùng dồi dào như vậy.
Chẳng phải là Hân Nghi bán đứng cô rồi sao? Nhưng đâu có lý do nào để cô ấy bán đứng cô một cách trắng trợn như vậy? Nhũng thắc mắc vẫn xoay quanh nhưng không kịp cho cô suy nghĩ câu trả lời Du Kinh liền kéo cơ thể cô lại gần, hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cô khiến Sở Hạ bất giác rùng mình.
- Anh...!anh dừng lại đã.
Từ từ...
Cô đẩy anh ra, gương mặt đỏ ửng nhưng lại mang vài phần sợ hãi.
Nếu như thực sự là anh không bị liệt cũng không hỏng vậy là từ nãy tới giờ cô chẳng phải là đang tự ném bản thân vào miệng sói rồi sao?
" Lưu Sở Hạ mày đúng là có chết ngàn lần cũng không hết ngu mà.
"
Anh dừng lại nhìn biển cảm như đang đấu tranh tâm lý của cô.
Nhưng có lẽ đến bây giờ cô mới nhận ra thì đã là quá muộn, anh nhịn vì không muốn cô có cái nhìn không tốt về anh nhưng cô kích thích anh như vậy cho dù anh có là hỏng thật thì anh nhất định cũng phải ăn sạch cô.
Du Kinh mỉm cười, nụ cười mang vài phần vui vẻ và hạnh phúc.
Nhìn người con gái mình thương nằm đây, ngay lúc này thì chẳng có ai là không ấm lòng.
- Sở Hạ, không phải khi nãy em mạnh miệng lắm sao? Lúc đó là ai đã kích thích tôi?
Anh đè cô dưới thân, cơ thể to lớn che đi cơ thể nhỏ bé, bàn tay anh lại càng xiết chặt tay cô hơn.
Bây giờ thì cho dù cô có dùng sức cũng không thể thoát khỏi bàn tay anh, cô đúng là đã chọc phải người không nên chọc rồi.
- Du Kinh không phải ngày hôm nay anh đã rất mệt với Tống Thần Lưu rồi hay sao? Bây giờ cũng muộn rồi anh không tính đi ngủ sao?
Cô mỉm cười trong hai hàng nước mắt đang chảy dài trong lòng.
Sớm biết anh là như vậy cô đã không dại gì mà trêu đùa với lửa rồi.
- Trong từ điển của tôi không có chữ mệt càng không có cụm từ mệt với em.
Khóe môi anh cong lên ý cười, khi nãy cô còn mạnh miệng muốn kích thích anh đến cùng mà bây giờ đã vội vã bày biện đủ lí do.
" Không ngờ rằng mặt này của Sở Hạ cũng vô cùng đáng yêu.
"
- Anh...!tôi...
Còn chưa kịp nói hết câu thì miệng cô liền bị đôi môi kia chặn lại.
Một cảm giác mềm mại, ấm nóng xen lẫn ướt át khác hoàn toàn so với nụ hôn lướt khi nãy.
Chiếc lưỡi yêu nghiệt của anh không ngừng khuấy đảo bên trong khoang miệng cô khiến gương mặt Sở Hạ bất giác đỏ ửng.
Cả cơ thể vô lực không có lấy một chút sức để đẩy anh ra chỉ có thể nằm yên đón nhận lấy nụ hôn mãnh liệt từ anh.
Mãi một lúc sau anh mới buông tha cho đôi môi của cô, Du Kinh liền bị gương mặt hưởng thụ của cô thu hút trong lòng lại nổi lên một đợt hưng phấn đến lạ.
- Là em quyến rũ tôi trước.
Đêm nay em đừng nghĩ tới chuyện đi ngủ.