Căn phòng rộng lớn đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Hạ Minh Nguyệt có thể nghe thấy âm thanh Lệ Cảnh Thâm gạy tàn thuốc, và những mảnh tàn thuốc rơi xuống từ đầu ngón tay anh ta. Hạ Minh Nguyệt hiếm khi nhìn thấy Lệ Cảnh Thâm hút thuốc, hay nói chính xác hơn là Lệ Cảnh Thâm hiếm khi hút thuốc trước mặt cô, bởi vì lo cho "sức khỏe" của cô. Hạ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy bất an, hôm nay cô rất vui, bởi vì tối qua cô vô tình nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của Lệ Cảnh Thâm. Thẩm Chi Sơ muốn ly hôn với Lệ Cảnh Thâm. Cô cũng biết sáng nay Lệ Cảnh Thâm đến gặp Thẩm Chi Sơ, Hạ Minh Nguyệt còn tưởng rằng anh nóng lòng muốn ly hôn, nhưng nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh thì hình như không giống như cô nghĩ. “Cảnh Thâm, đến giờ ăn rồi.” Hạ Minh Nguyệt trấn an lại bản thân, tự nhủ với minh rằng không cần sợ, người mà Lệ Cảnh Thâm yêu nhiều năm qua vẫn là cô, không phải một nữ nhân kiêu ngạo bá đạo như Thẩm Chi Sơ có thể cướp đi.
. Lệ Cảnh Thâm phục hồi tinh thần lại, dập điếu thuốc trên tay, đi đến bàn ăn nhìn những món mà Hạ Minh Nguyệt nấu. Trong thời gian ngắn, cô đã làm ba món xào và một món canh, món nào cũng có thịt và rau, nhìn vẻ bên ngoài thì cũng không đến nỗi nào, nhưng vẫn không bằng được tay nghề của Thẩm Chi Sơ. “Tại sao mình lại nghĩ đến người phụ nữ đó chứ”...!Lệ Cảnh Thâm nghiến chặt răng, cố gắng xóa bỏ những hình ảnh đó ở trong đầu mình. Hạ Minh Nguyệt ngồi đối diện anh, tay cầm bát ăn, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn anh, mấp máy môi mấy lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được. Cô cảm thấy bất an và sợ hãi, sợ hỏi điều gì đó, kết quả rất khác với những gì cô mong muốn, và cô sợ thất vọng. Hạ Minh Nguyệt là một người phụ nữ nhút nhát và hay sợ hãi, cô dành tất cả hoài bão của cuộc đời mình cho Lệ Cảnh Thâm, cô muốn Lệ Cảnh Thâm kết hôn với mình. Lệ Cảnh Thâm hôm nay lơ đễnh, ngay cả khi anh đang ăn, Hạ Minh Nguyệt cũng để ý thấy mấy lần, cuối cùng không nhịn được đặt bát trong tay xuống: “Cảnh Thâm, hôm nay anh đi nói chuyện với Thẩm Chi Sơ, kết quả thế nào rồi?”Bàn tay hắn đang cầm đũa hết sức đẹp đẽ, động tác ăn cực kỳ tao nhã.
Nhưng khi nghe Hạ Minh Nguyệt hỏi như vậy, Lệ Cảnh Thâm bất chợt khựng lại: "Thế nào là sao?" Hạ Minh Nguyệt khẽ cắn môi dưới, ấp úng nói: “Thì là chuyện hôm nay anh cùng Thẩm Chi Sơ bàn về việc ly hôn…”Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy người đàn ông trước mặt mình trở nên lạnh lùng, xung quanh anh như một hầm băng.
Bị dội một xô nước lạnh, Hạ Minh Nguyệt không kiểm soát được thân thể mà rùng mình, với đôi mắt rụt rè. Như cảm nhận được sự sợ hãi của cô, Lệ Cảnh Thâm híp mắt nói: “Không ly hôn nữa.” Là Thẩm Chi Sơ không muốn hay là Lệ Cảnh Thâm không muốn ly hôn? Hạ Minh Nguyệt thà tin rằng đó là ý thứ nhất. "Cảnh Thâm, anh và Thẩm Chi Sơ là một đôi thật đấy.
Em cùng lắm chỉ là người tình của anh mà thôi.
Trước đây em rất ghét kẻ thứ ba, không ngờ có một ngày em lại trở thành người mà em từng ghét nhất.
Anh nghĩ em là người tốt hay xấu, người đi cướp chồng người khác, đòi máu người khác.”.