Nghe thấy vậy cô lập tức đẩy anh ra. Thẩm Chi Sơ cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, cô đã từng tưởng tượng Lệ Cảnh Thâm sẽ đối xử dịu dàng với mình, cho dù là giả dối, nhưng không ngờ lại có ngày này lại khiến cô ghê tởm,...!cực kỳ ghê tởm đến như vậy. Cô không tin chuyện này không liên quan gì đến Lệ Cảnh Thâm, tài liệu khi đó Thẩm Trường Nam đưa cho cô là để đầu tư bất động sản, sao bây giờ lại biến thành mỏ than? Còn...!Lệ Cảnh Thâm hôm nay đưa cô ta ra tòa, rõ ràng là để sỉ nhục cô! Cô không hiểu tại sao Lệ Cảnh Thâm lại ghét cô đến vậy. Cho dù năm đó cô ép anh lấy mình, cô cũng phải trả giá đắt đi kèm.
Hiện tại cô đã nghĩ ra cách trả tự do cho anh, thậm chí còn có ý định đưa Thẩm thị cho anh nắm quyền, nhưng anh lại dùng tình yêu của cô, sự bao dung của cô dành cho anh, mà đẩy cô vào địa ngục vô tận hết lần này đến lần khác! Thẩm Chi Sơ vẫn là Thẩm Chi Sơ bướng bỉnh, sao có thể chỉ cần một hai câu nói của anh ta mà đánh tan đi niềm tự hào trong xương tủy. Ánh mắt Lệ Cảnh Thâm tối sầm lại, “Xem ra cô không muốn có cơ hội này.” Thẩm Trường Nam ngơ ngác bị bắt đi, nhân viên trong tòa án cũng lần lượt rời đi. Thẩm Trường Nam bị tuyên án, Thẩm gia một lúc trả giá bảy cái mạng người, đủ để phá sản.
Rất nhiều người làm việc cho Thẩm gia hoặc có cổ phần Thẩm thị đều bàng hoàng và không thể chấp nhận kết quả như vậy. Họ trút mọi bất bình lên một mình Thẩm Chi Sơ, gọi cô là đồ khốn, đồ vô dụng đã khiến Thẩm thị bị phá sản. Bốn ngày Thẩm Chi Sơ biến mất, đã trở thành nguyên nhân khiến cô bị công kích, bọn họ cho rằng kết quả như vậy là do cô phớt lờ cha mình mà đi tìm nam nhân để mây mưa. Và người đâm cô đau nhất không ai khác chính là anh trai cô - Thẩm Tu Lễ, những lời nguyền rủa xấu xa đó giống như một sợi dây siết chặt trái tim cô.
Thẩm Chi Sơ bóp chặt trái tim mình lại rồi nghiêng người về phía trước. Lệ Cảnh Thâm không phát hiện cô có gì khác thường, khi anh lôi Thẩm Chi Sơ ra ngoài, bên ngoài đã có phóng viên vây kín, bọn họ nhìn thấy Lệ Cảnh Thâm và Thẩm Chi Sơ đi ra, lập tức cầm micro xông tới. Đứng ở cửa, Lệ Cảnh Thâm gọi Triệu Khiêm, bảo hắn phái người tới. Sau khi cúp điện thoại, anh liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, thấy cô đang nhìn thẳng về một hướng. Anh nhìn theo tầm mắt của cô, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Trường Nam bị áp giải vào xe cảnh sát, lưng còng xuống, trông như một con chó già. “Cô xem, hai ngày nữa cha cô liền giết rồi, cô thật có lòng muốn cho ông ta chết sao?” Thẩm Chi Sơ lông mi ướt át, cô chớp mắt hỏi lại: “Vậy anh muốn tôi làm cái gì?”Cô không tin Lệ Cảnh Thâm muốn buông tha cho cha cô dễ dàng như vậy, vì cô vẫn biết mình nặng bao nhiêu ở trong lòng hắn..