"Thẩm Chi Sơ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Đợi theo dõi cô ấy xong, nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi thì hãy ly hôn với cô ấy.
Đừng dây dưa với cô ấy nữa.
"Cuối cùng Lệ Cảnh Thâm cũng có phản ứng, anh đặt chiếc chậu trên tay xuống, nhìn thẳng vào Tần Mạc.
"Thẩm Chi Sơ sẽ là vợ tôi cả đời, tôi sẽ không ly hôn với cô ấy.
" Anh sẽ bù đắp cho cô, Lệ Cảnh Thâm đột nhiên phát hiện tình cảm của mình dành cho Thẩm Chi Sơ không phải tình yêu, mà là cảm giác tội lỗi và tính chiếm hữu của một người đàn ông.
“Cho dù cô ấy có chết, cô ấy cũng chỉ có thể là người nhà họ Lệ của tôi, vợ của Lệ Cảnh Thâm tôi.
” Ý của Lệ Cảnh Thâm là anh không định để Thẩm Chi Sơ đi, nghĩ đến Thẩm Chi Sơ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt và không thoát khỏi nguy hiểm, Tần Mạc rất tức giận.
Anh ta lao tới, muốn đấm cho bộ mặt gớm ghiếc của Lệ Cảnh Thâm một đấm, còn chưa kịp chạm vào hắn đã bị nhân viên y tế bên cạnh nhanh mắt nhanh tay ngăn lại.
“Bác sĩ Tần, anh bình tĩnh lại, đây là bệnh viện mà.
” Phòng giải phẫu vốn đã chật chội, 2 người đánh nhau ở đây dù tàn phế cũng là chuyện nhỏ, nhưng chỉ sợ thiết bị y tế từ nước ngoài mang về sẽ bị hỏng hết”.
Tần Mạc hít sâu một hơi, nghiến chặt răng nói: “Lệ Cảnh Thâm, tên khốn kiếp nhà mày, mày khiến cô ấy chưa đủ khổ sao?”“Đó cũng là chuyện giữa tao và cô ấy.
Người ngoài cuộc như mày, cũng không nên chỉ trỏ mà xen vào.
” Tần Mạc chưa từng thấy qua một người trơ trẽn như Lệ Cảnh Thâm, cảm thấy miêu tả hắn bằng từ “súc sinh” cũng là sỉ nhục động vật.
Vị bác sĩ ngăn cản Tần Mạc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tần Mạc thì có chút kinh ngạc.
Ai quen biết Tần Mạc đều hiểu, Tần Mạc tính tình ôn hòa, giống như một con cừu non, chưa từng thấy anh ta nổi giận trong bệnh viện, hơn nữa đôi mắt của anh ấy như thế này, thực sự hiếm thấy.
---------------------P/s: Hẳn là sỉ nhục động vật :))) hay cho Tần Mạc :)) mồm mép rất là được nha.