Lễ Vật Của Hắn


Thật ra tôi cũng từng nghĩ tới việc rời đi.

Ngày thì sầu lo, thâu đếm lo được lo mất không yên.

Người ngoài nhìn vào tôi có gia đình hòa thuận, có bằng cấp cao lại còn có một người bạn đời anh tuấn ưu tú.

Thế nào cũng giống người được bao kẻ yêu thích, hâm mộ.

Chỉ có tôi biết là không phải, bọn họ đều thích Trạch An trước kia.

Sau đó tôi nỗ lực học tập hắn, ý muốn leo lên vị trí ngang hàng với hắn —— nhưng mà Trạch An giả thật sự quá ưu tú, mà tôi vẫn luôn chỉ là kẻ bình thường, những thứ tôi làm suốt những năm qua cũng không bằng những gì hắn làm được trong hai năm ngắn ngủi kia.

Cha mẹ tôi cũng lại quen với sự cẩu thả vụng về của tôi.

Họ cũng sẽ không hoài nghi tôi không phải Trạch An như Quý Khâm, chỉ là thường xuyên cảm thán nói tôi dạo này hay vụng về thôi.

Thật hối hận.

Nếu mấy mấy năm cấp ba với đại học tôi không phản nghịch như vậy.

Không chê cha mẹ phiền, thường xuyên về nhà thăm họ thì khi Trạch An giả xuất hiện cha mẹ sao có thể dễ dàng tiếp nhận hắn?
Cũng không thể khẳng định thế được, cũng có lẽ dù thế nào Trạch An cũng luôn được người khác đón nhận.

Không như tôi.

—— Tôi muốn rời đi.

Trời đất rộng lớn như vậy, lại không có nơi nào dành cho tôi.

Đó đều là những người thân nhất của tôi.

Tôi bắt đầu mất ngủ, ngủ không ngon giấc.

Đúng là kì diệu, trước kia tôi là người vô lo dường như đầu vừa dính gối là ngủ, nhưng từ một đêm nào đó tôi đột nhiên không ngủ được.

Đầu của tôi luôn chứa quá nhiều chuyện, một hồi là Phó San vì không có được đáp án như ý mà thở dài tâm sự với tôi, một hồi là cha mẹ giận hờn tôi sao lại trở nên vụng về thiếu thấu đáo, một hồi lại là ông chủ hận sắt không thành thép vì sai lầm không đáng có của tôi, một hồi lại là phụ huynh chân thành mời tôi làm gia sư cho con họ, một hồi là Quý Khâm từng giây từng phút chờ mong Trạch An giả trở về........!
Đầu tôi sắp nứt ra
Mất ngủ cứ thế tra tấn tôi, một thời gian sau đó tôi đi bệnh viện lấy thuốc ngủ.

Đêm đó tôi mượn thuốc ngủ cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc, tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì sức mạnh của khoa học, nếu không tinh thần tôi sẽ hỏng mất.

Ngày hôm sau tinh thần không tệ, tôi chuẩn bị làm hai phần cơm sáng, anh đi làm muộn hơn tôi chút, nhưng khi tôi mang cơm sáng về anh ấy cũng đã tỉnh dậy vậy mà hôm nay lại không có động tĩnh gì.

Tôi do dự một chút, từ ngày tan rã trong không vui ấy tôi với anh không có giao lưu gì, nhưng mặc kệ thế nào—— tôi vẫn gõ cửa nhắc nhở anh: "Quý Khâm, anh dậy chưa?"
Bên trong không có tiếng động, tôi chần chờ một lát rồi vẫn đẩy cửa—— cửa phòng anh không khóa, kết quả tôi nhìn thấy Quý Khâm cuộn người nằm ở góc giường, sắc mặt trắng bệch môi mỏng mím chặt, dường như đang phải gồng mình chịu đựng thứ gì đó.

Tôi hoảng sợ vội chạy đến: "Anh khỏe không? Anh không sao chứ Quý Khâm?"
Quý Khâm dường như đã đến cực hạn, anh không để ý đến tôi.

Tôi hoang mang lo sợ, thay anh kéo chăn thì phát hiện bàn tay anh vẫn luôn che trên vị trí dạ dày của mình.

Là......!Dạ dày đau?
Tôi tìm thấy thuốc giảm đau và thuốc dạ dày dày liền lấy nước ấm cho anh uống, dược hiệu phát tác rất nhanh, không lâu sau sắc mặt anh đã chuyển tốt, thấy thế tôi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói với anh: "Em đưa anh đi viện xem thử? Anh lúc nãy nhìn qua....rất nghiêm trọng."
Quý Khâm nhấp môi không nhìn tôi, lát sau anh nói: "Không cần, bệnh cũ."
Hóa ra anh có bệnh dạ dày, vậy mà giờ tôi mới được biết.

Tôi lặng lẽ ghi nhớ nghĩ sau này phải chú ý chút, anh đột nhiên lên tiếng: "Cảm ơn."
Tôi giật mình tâm tình cũng tốt lên, đây là lần đầu tiên anh nói cảm ơn với tôi, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được cần.

Ta nhịn cười lắp bắp nói: "Không cần cảm ơn, vậy cần em xin công ty nghỉ phép giúp anh không?"
Quý Khâm ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, lại mau chóng thu hồi ánh mắt.

"Không cần, tôi tự mình gọi điện thoại là được."
"......!Cảm ơn."
Anh lần thứ hai nói cảm ơn!
Tôi càng thêm cao hứng, cảm thấy cả ngày tràn đầy động lực: "Không có gì, không có gì, bạn cũng phòng mà, chắc vậy.

Em để bữa sáng bên ngoài nha, là cháo với bánh bao, anh lát nữa hâm nóng lại là được."
Tôi tâm tình rất tốt, sợ anh chê tôi dài dòng, sau khi nói xong lại sợ anh cự tuyệt vội đóng cửa phòng anh lại rồi rời đi.

Giả như Quý Khâm là bạn cũng phòng của tôi, quan tâm anh một chút cũng không quá đáng nhỉ?
*
Mấy ngày sau tôi với anh đều yên bình, bệnh dạ dày của anh như chưa từng tái phát, nhưng chứng mất ngủ của tôi vẫn nghiêm trọng như trước.

Thậm chí phải tăng liều lượng thuốc để duy trì giấc ngủ của tôi.

Tận đến một ngày tôi vì uống thuốc quá liều bị Quý Khâm đưa vào viện rửa ruột..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui