"Tôi biết là tôi đã sai, chúng ta đều đã sai, tôi ở xa xa quan sát cậu ấy rất lâu, khi xác định cậu ấy sẽ rời đi tôi đã quyết định sẽ thay cậu ấy sống thật tốt, thay cậu ấy gánh vác mọi chuyện.
Tôi quả thực hâm mộ cậu ấy có gia đình có bạn bè, tôi cũng mong ngóng có được cuộc sống an nhàn như cậu ấy....."
Thấy Quý Khâm mãi không nói lời nào, 'Trạch An' gượng gạo đành im lặng.
"Hóa ra Trạch An thật không phải cậu....."Chuyện này đối với anh đúng là quá sức tưởng tượng, anh còn chưa kịp tiêu hóa thông tin, "Vậy rốt cuộc từ lúc nào cậu trở thành....Trạch An?"
"Vụ tai nạn mùa hè ba năm trước." 'Trạch An' bình tĩnh trả lời, "A Khâm, có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn luôn coi anh là một người bạn đặc biệt thân thiết, thậm chí là người nhà nhưng không phải là người yêu."
Người yêu là.....nguyện vọng của Trạch An, cậu vấn luôn luôn rất thích anh."
"Lúc đầu tôi chỉ nghĩ là giúp cậu ấy, nhưng tôi đã sai hoàn toàn."
Tự cho mình là đúng đi cứu rỗi người khác, cuối cùng lại hoá thành gϊếŧ chết người kia.
Người kia tràn ngập chờ mong với thế giới này, hắn ở trong màn đêm nhìn đôi mắt người kia từ ngập tràn ánh dương đến khi hoàn toàn tắt lụi.
...
Quý Khâm về tới nhà.
Anh cũng không nhớ rõ nổi mình với 'Trạch An' đã nói những gì, anh chỉ thấy trong đầu mình cứ ong ong, có lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng.
Quá hoang đường.
Truyện đăng tải duy nhất tại W/t/t/p/a/d Bánh Ú Không Ăn Cà Rốt.
Trang bạn đang đọc là trang reup.
Reup ăn mồ hôi công sức của tác giả, hãy tìm trang chính chủ để đọc.
Xin cảm ơn.
Chỉ cần về nhà ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Căn nhà yên tĩnh không một tiếng động, anh bỗng nhớ lại trước đây mỗi lần về nhà đều thấy người kia ngồi ở sô pha, giống như đang đợi anh trở về.
Nhưng anh luôn oán hận người kia, thường lơ đi sự tồn tại của người đó lập tức trở về phòng của mình.
Trạch An kia dường như luôn muốn được cùng anh nói thêm vài lời.
Nhưng mình lại.....
Đầu hơi nặng nề có lẽ do mệt mỏi hoặc do hôm nay đã phải tiếp thu lượng tin tức quá lớn.
Anh muốn quên đi những kí ức không dám nhớ lại ấy, nhanh chân đi về phòng đúng lúc này anh lại thấy một bức thư trên bàn phòng khách.
Trực giác mách bảo rằng nội dung trên bức thư chắc chắn là do người kia viết.
Hành động còn nhanh hơn suy nghĩ.
Khi anh tỉnh táo lại đã thấy mình vọt đến cạnh bàn cầm lá thư kia lên.
......
Quý Khâm, Lễ Tình Nhân vui vẻ!
Chắc giờ đây nguyện vọng của anh đã thành sự thật, gặp được người mình thích nhất.
Em cảm thấy vui vẻ thay anh, thật đó.
Một năm qua anh khổ sở em đều nhìn thấy, em biết em cái gì cũng làm không xong.
Cũng không thay đổi được điều gì cả, em thật ra đã rất khổ sở, em đã cố gắng rất nhiều, muốn trở thành hắn, giỏi hơn hắn (có lỡ nhìn thấy dòng này anh cũng đừng cười nhạo em)
Nhưng cuối cùng anh cũng thấy rồi đó, em bất lực.
Để hắn quay về, đã là lựa chọn chính xác nhất đời này của chính em rồi.
Có rất nhiều lời chúc phúc, nhưng tâm nguyện lớn nhất của em là anh có thể tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, thật ra em cũng trộm chiếu cố anh rất nhiều lần rồi.
Đương nhiên em biết người kia sẽ làm tốt hơn em gấp bội.
Ghen ghét mà nói hắn đúng là có thể làm 'Trạch An' mọi người đều yêu thích.
Bởi vì ngoài anh sẽ không có ai phát hiện ra sự tồn tại của em cho nên em chỉ chuẩn bị một phần lễ vật tặng anh.
Em giấu nó ở phòng vẽ của hắn, nơi anh từng cấm em bước vào giờ anh cũng không thể quản được em rồi.
Hy vọng anh sẽ thích.
Mặc kệ ra sao, mùa hè năm đó thật vui vì có thể gặp được anh.
Chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất,
Trạch An
Note: 祝好/zhù hǎo/ : chúc hảo: cái từ này viết trong thư á MN, 2 từ thôi mà đến lúc dịch ra thì thành: chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất.
Mèn đét ơi dài dữ thần lun á(╬⁽⁽ ⁰ ⁾⁾ Д ⁽⁽ ⁰ ⁾⁾).