Dịch: Amelie.
Vo
Đêm động phòng hoa chúc, Trương quan nhân bị chuốc rượu say mèm, thất tha thất thểu trở về hỷ phòng, hắn nằm nhoài trên giường tân hôn, đánh một giấc say nồng không tỉnh dậy.
Dư Tiểu Ngư tự mình nhấc khăn đỏ trùm đầu.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho tướng công, nàng đi đến bàn trang điểm tháo xuống trâm vòng, ngắm mình trong gương, nàng không mảy may buồn ngủ.
Lại là một đêm xuân, ánh trăng đổ bóng xuống hiên nhà, tiếng côn trùng réo rắt ngoài sân viện.
Dư Tiểu Ngư mặc tố y bước ra khỏi tẩm phòng, ngồi ngây ngẩn trên bậc thềm lát đá xanh.
(Tố y = y phục bình thường)
Từ trên không, một con cú đêm nhẹ nhàng đáp xuống sân viện, xuất hiện trước mặt Dư Tiểu Ngư.
Thẩm Trọng Uyên đứng trước mặt nàng, cúi đầu trầm mặc, y cứ đứng lặng im nhìn nàng như thế, không nói một lời nào.
“Tướng quân vừa hoàn tục, sao càng lúc càng càn rỡ vậy?”
Tuy không hề ngẩng đầu, Dư Tiểu Ngư vẫn biết rõ người đến là ai, nàng cười nhẹ một tiếng, trầm ngâm như đang suy nghĩ.
Lồng ngực Thẩm Trọng Uyên phập phồng, cuối cùng trên miệng lưu lại một nụ cười khổ, y chỉ có thể thốt nên năm chữ:
“Tiểu Ngư, thật xin lỗi.
”
Dư Tiểu Ngư đột ngột đứng dậy, trực tiếp tiến lên trước kéo lấy vạt áo y, dùng đôi mắt đỏ au trừng y, ngữ khí đầy uất hận:
“Thẩm Trọng Uyên, chàng đến muộn rồi.
”
“Ta không muốn liên lụy đến nàng.
”
“Vậy ngay từ đầu chàng không nên xin ta một ngụm nước uống.
”
“Là lỗi của ta.
”
“Thẩm Trọng Uyên, chàng không nên giấu diếm ta.
”
Dư Tiểu Ngư thở dài một tiếng, buông tay ra rồi lùi lại một bước, từ bên tai phải tháo xuống chiếc bông tai hạt châu màu trắng trong, đưa cho Thẩm Trọng Uyên:
“Chiếc còn lại trả cho chàng.
”
Thẩm Trọng Uyên thẫn thờ nhìn chiếc bông tai trong lòng bàn tay, trái tim y dâng lên từng trận đau đớn.
Đôi bông tay này là vào dịp sinh thần của Dư Tiểu Ngư năm đó, y đích thân xuống sông mò trai ngọc, mở vỏ lấy hạt châu từ bên trong để làm bông tai tặng nàng.
Đam Mỹ Sắc
“Đại quân của ta đã chiếm đóng ở Côn Sơn, hẳn nơi đây đã được an toàn, xem như là của hồi môn ta tặng cho nàng.
”
Thẩm Trọng Uyên nắm chặt lòng bàn tay, hít một ngụm thật sâu, tiến lên một bước, duỗi tay nhẹ ôm lấy Dư Tiểu Ngư.
Đến đây liền nói lời từ biệt.
“Tiểu Ngư, bảo trọng.
”
“Thẩm Trọng Uyên, bảo trọng.
”.