Chuyển ngữ: WenKỷ Vọng chậm rãi xoay đầu, nghiêng người nhường đường.
Một giọt mồ hôi chảy trong mắt cậu, vừa nóng vừa rát.
Trang sức kim loại màu bạc treo trên eo va vào đầu thương, phát ra âm thanh leng keng trong trẻo, cuối cùng từ đầu thương rơi xuống, trở lại bên hông Kỷ Vọng.Tiếng vó ngựa không nhanh không chậm mà áp sát Kỷ Vọng đang đứng bên đường, áo giáp tướng quân phản quang, một tia dừng trên mặt Kỷ Vọng, chiếu trên đôi mắt vì nóng bức mà ửng hồng.Tầm mắt Kỳ Bạc Ngôn không nghiêng không lệch, chăm chú dừng trên người Kỷ Vọng.
Lúc này nữ chính bước đến, cầm cây dù nhỏ, bước tới chào hỏi Kỳ Bạc Ngôn.Kỷ Vọng lui về phía sau hai bước, đoạn này không phải cậu diễn, cũng không nên đứng lặng ở nơi này.
Cậu đi đến bên cạnh Tiểu Húc, ánh mắt cậu ta thẳng tắp hướng tới Kỳ Bạc Ngôn, một lát sau mới phát hiện Kỷ Vọng đã trở lại, mới nhỏ giọng nói: “Trời đất ơi, anh Vọng ơi, khí chất của Kỳ Bạc Ngôn quá mạnh mẽ rồi, thật sự đẹp trai muốn chết luôn á!”Không biết nên tiếp lời như thế nào, Kỷ Vọng bất mãn hỏi một câu: “Hắn đẹp trai hay tôi đẹp trai?”Tiểu Húc suýt chút nữa sặc nước miếng, nói đi nói lại nói đến câu hỏi linh hồn, cậu ta vẫn tuân theo ham muốn sống lựa chọn đáp án phía sau: “Anh Vọng đương nhiên cũng rất đẹp trai, chỉ là hai người không phải cùng một kiểu.”Tiểu Húc không nói dối, dáng người và khuôn mặt của Kỷ Vọng đều không có chỗ nào có thể chê bai, nhưng rõ ràng khí chất của hai người có sự khác biệt.Kỳ Bạc Ngôn quen làm ngôi sao lớn, bị mọi người đi theo đón ý, nhất cử nhất động đều mang theo tự tin ngời ngời, phong thái tự nhiên không giống người bình thường.Nếu nói Kỷ Vọng là tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, lặng lẽ hướng nội, thì Kỳ Bạc Ngôn chính là bầu trời ngôi sao, ánh sáng trải dài muôn dặm.Kỷ Vọng vỗ bả vai Tiểu Húc: “Chọc cậu chút thôi, lát nữa tôi gửi lì xì cho.”Tiểu Húc chân chó nắm lấy cánh tay Kỷ Vọng: “Anh Vọng, chờ anh thành ngôi sao lớn, nhất định sẽ đẹp trai hơn anh ta.”Không đợi Kỷ Vọng lên tiếng, cậu đã nghe được tiếng ới, thanh âm kia đối với cậu quá đỗi quen thuộc, khiến Kỷ Vọng theo bản năng cảm thấy bất an, bất quá tiếng gọi này khẳng định không phải là gọi cậu.Cậu không những che mặt, sau cổ còn dán miếng dán che tin tức tố.Ở nơi công cộng, tin tức tố của Alpha cùng Omega thông thường sẽ quấn lấy nhau, theo phép lịch sự, trừ bỏ hoàn cảnh cá nhân cùng các tình huống đặc biệt, mọi người mới bỏ cái hành vi câu nệ ấy.Tin tức tố của Kỷ Vọng không phải loại nồng nhiệt mạnh mẽ, nhưng cậu cũng đã dán rồi, Kỳ Bạc Ngôn không thể nhận ra cậu.Nhưng mà nhìn thấy Tiểu Húc căng thẳng nắm lấy tay áo mình, cùng với tầng tầng lớp lớp quần áo dày cộm, sau lưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực, đều chứng minh tiếng ới kia là đang gọi cậu.Kỷ Vọng giống như con mồi bị đặt trong tầm mắt mãnh thú, cả người mồ hôi lạnh toát ra chảy ròng ròng.Cậu lại nghe thấy tiếng Kỳ Bạc Ngôn gọi, bàn tay căng thẳng đặt trên cuốn kịch bản.Tiểu Húc thấp giọng nói: “Bọn tôi có tên, ới ới cái gì chứ!”Giây tiếp theo, Kỳ Bạc Ngôn đã nói: “Mạt Mệnh, cậu qua đây một chút.” Mạt Mệnh là tên nhân vật thích khách của Kỷ Vọng.Không ngờ tới, Kỳ Bạc Ngôn không nhận ra cậu.
Ý thức được điều này, dây thần kinh của Kỷ Vọng giãn ra, nhưng chỉ trong tích tắc, cảm giác bực bội đã choáng đầy trong ngực.Cậu quay đầu lại, Kỳ Bạc Ngôn đã xuống ngựa, đứng bên cạnh đạo diễn, cây thương dài đặt trên mặt đất, chỉ thoải mái đứng đó, nhưng lại vì thân hình cao lớn, mà tỏ ra mười phần khí thế.Kỷ Vọng đi đến bên cạnh bọn họ, đạo diễn hỏi cậu: “Ngày mai cậu có thể tới đây không?”Kỷ Vọng dập tắt ý nghĩ muốn nhìn Kỳ Bạc Ngôn vừa mới sinh sôi, cậu cố ý thấp giọng trả lời: "Phải hỏi chị quản lý trước đã."Cơ bản là không nghĩ tới một diễn viên không chút tiếng tăm như thế này sẽ từ chối lời mời của mình, Chu Liệt không hài lòng nhíu mày.Cuối cùng vẫn quay nhìn Kỳ Bạc Ngôn một chút rồi lại nói tiếp: “Ngày mai còn phải quay, cho cậu thêm đất diễn.”Kỷ Vọng không tình nguyện hỏi lại: “Vì sao?”Chu Liệt không kiên nhẫn: “Cho cậu thêm đất diễn còn không tốt sao? Yên tâm, tiền cát sê cũng sẽ thêm vào.”Chu Liệt hướng Kỷ Vọng phất tay, tỏ ý muốn kết thúc cuộc thảo luận.Có thể là bởi vì Kỳ Bạc Ngôn có mặt ở đây, chứ trước giờ Kỷ Vọng chưa bao giờ sẽ bởi vì loại chuyện nhỏ xíu mà nổi giận, huống chi Chu Liệt nói không sai, thêm đất diễn là chuyện tốt, đối với diễn viên nhỏ như cậu, từ chối chính là không biết điều.Cảm xúc ở trong lòng cuồn cuộn, Kỷ Vọng thở hắt ra: “Được rồi.” Cậu ngoan ngoãn gật đầu, giống mỗi một con rối bảo đến thì đến, bảo đi thì đi, chỉ là một đám bèo bọt không đáng nhắc tới..