Lên Án

[Anh sẽ không đến sao?]

Kỷ Vọng từ trên giường ngồi dậy, chóp mũi rịn ra một tầng mồ hôi, hai má không nhịn được mà nóng lên, anh một lần nữa xác nhận lại từng chữ trong trang web kia, cơn buồn ngủ cũng bị đánh bay.

Anh bật máy tính lên, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, tựa như nói chuyện một mình, anh lẩm bẩm: "Đừng tin hắn, chỉ là một hình xăm mà thôi."

Kỷ Vọng nhìn ngón áp út của mình, nơi chỉ còn sót lại vết sẹo bằng phẳng. Khi laser chiếu vào nó quả thật rất đau, nhưng khi đó Kỷ Vọng không dùng thuốc tê, anh hy vọng dùng cơn đau này để khắc ghi, nói với chính mình có một số việc không thể cứ liều lĩnh cố chấp như vậy.

Tựa như hình xăm, cũng giống như tình cảm.

Trên ngón áp út từng có một chuỗi chữ cái, Mortífero, vòng quanh ngón tay, tựa như một chiếc vòng bằng chữ cái tiếng Anh, rồi lại hóa thành một chiếc nhẫn, ôm lấy Kỷ Vọng.

Anh từng nghĩ cả đời này cũng sẽ không hối hận vì đã xăm lên ngón tay mình, có điều thực tế chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, công ty anh yêu cầu, anh liền xóa hình xăm này đi mà không hề lưu luyến.

Kỷ Vọng đóng máy tính lại, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh. Anh nhắm mắt, nhưng lần này rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

8 giờ sáng ngày thứ hai, Kỷ Vọng đến công ty họp, nghe chị Hồng nói về kế hoạch và lịch trình trong tương lai đến giữa trưa mười hai giờ, anh vào công ty lâu như vậy, đây là lần đầu tiên lên tầng cao của công ty ăn bữa cơm, chỉ vì gần đây anh đã hot lên một chút.

Buổi chiều, Kỷ Vọng lên lớp học thể hình, lịch trình ngày thứ hai cũng không khác lắm. Có điều hôm nay anh đổi phòng tập thể thao, bởi vì Kỷ Vọng bị một người nhận ra đã gây nên một trận náo loạn, chị Hồng lại giúp anh tìm một huấn luyện viên riêng, là một Alpha trẻ tuổi.


Sức sống tràn đầy, hormone cùng tin tức tố mạnh mẽ va chạm vào thân thể, có lẽ bởi vì đã cùng Kỳ Bạc Ngôn có quan hệ, nên điều này làm cho Kỷ Vọng cảm thấy không được khỏe.

Nhưng anh cũng biết, không có nhiều Alpha có thể tiếp nhận được tin tức tố của đối phương.

Giống như lần đầu tiên phải nhận tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn, anh liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Khi đó Kỳ Bạc Ngôn hẳn là cũng khó chịu như anh, chỉ là trong quá trình bọn họ qua lại, Kỷ Vọng đã vô số lần phóng thích tin tức tố quá mức, Kỳ Bạc Ngôn lại cư xử rất tự nhiên, tự nhiên như thể hắn không cảm thấy khó chịu một chút nào.

Bởi vậy Kỷ Vọng mới tin chắc hắn là Omega.

Sau khi bộ mặt thật của mình bị bại lộ, kẻ điên nhỏ bé ngổ ngáo này không còn chút kiêng dè nào, thậm chí còn thích ứng thoải mái liếm trên mặt Kỷ Vọng, cực kì có kinh nghiệm dụ dỗ: "Anh rất nhanh sẽ thích ứng, lúc đầu chỉ hơi khó chịu mà thôi."

Lòng bàn tay Kỳ Bạc Ngôn tùy ý chạm vào cằm Kỷ Vọng rồi mò vào trong ngực, lau đi mồ hôi trên người Kỷ Vọng, dùng tay chế trụ cằm Kỷ Vọng, tại thời điểm chiếm lấy Kỷ Vọng, hắn trầm giọng ra lệnh: "Tiếp nhận em."

Thân thể đã hoàn toàn bị chiếm đoạt, ngay cả tin tức tố cũng không buông tha, điều này khiến Kỷ Vọng cực kỳ thống khổ, mặc dù sau gáy đã bị đánh dấu qua một lần rồi nhưng tin tức tố Alpha và Alpha giao hoà với nhau, trước sau vẫn không phải chuyện làm người ta dễ chịu.

Tựa như binh khí va chạm với nhau, tin tức tố cũng có tính khí của nó, một khi cảm nhận thấy 'người ngoài', nó sẽ tra tấn cơ thể, kêu gào không muốn, không thể chấp nhận.


Kỷ Vọng bị giày vò không hề nhẹ, thậm chí đau đớn trên thân thể cũng không đáng nhắc tới.

Chỉ là theo thời gian, đau đớn dần dần cũng có thể chịu đựng được, giống như đã hình thành một điểm giới hạn, dưới một ngưỡng cho phép, anh vẫn có phản ứng mạnh mẽ với Kỳ Bạc Ngôn.

Khi đó Kỳ Bạc Ngôn nói với anh cái gì?

"Xem ra chúng ta đều là biến thái nhỉ, anh à."

Thế không phải là biến thái sao, Alpha quan hệ với Alpha, vĩnh viễn bị người ta chỉ trích.

Huấn luyện viên chạm vào eo Kỷ Vọng, Kỷ Vọng lui về phía sau vài bước, lạnh mặt nói: "Nói bằng miệng là đươc."

Huấn luyện viên kinh ngạc nhìn anh: "Chúng ta đều là Alpha mà? Sao cậu lại để ý như vậy."

Nói xong huấn luyện viên tựa như ý thức được điều gì, dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn Kỷ Vọng.

Kỷ Vọng không đáp, anh trực tiếp dừng khóa học, gọi điện cho chị Hồng, anh phải đổi huấn luyện viên khác, tuyển một Beta huấn luyện cho anh.


Chị Hồng ở trong điện thoại nói: "Huấn luyện viên này rất có tiếng trong giới, có rất nhiều minh tinh đều thích tìm hắn huấn luyện đấy?"

"Hắn là Alpha, mùi hương quá nặng, em không thích." Kỷ Vọng nói.

Chị Hồng giật mình, bởi vì trong ấn tượng của cô Kỷ Vọng rất chịu thương chịu khó, sức chịu đựng hơn người, bình thường sẽ không vì việc nhỏ này mà làm phiền đến cô, cũng không biết huấn luyện viên kia đã làm cái gì.

Nghĩ như vậy, chị Hồng cảm thấy phải thay đổi huấn luyện viên, ngay cả nghệ sĩ tốt tính nhất trong tay cô cũng không chịu được, cô nói: "Việc này ngày mai chị sẽ sắp xếp, mấy ngày nay em ở nhà xem chương trình nhiều hơn chút, mặc dù có kịch bản, nhưng cảm quan đa dạng về chương trình tạp kỹ cũng rất quan trọng, sẽ trực tiếp quyết định đến hiệu quả cuối cùng của em."

"Nếu biểu hiện không tốt trong chương trình này, rất uổng phí cơ hội tốt lần này công ty trao cho em." Chị Hồng trực tiếp cho Kỷ Vọng nghỉ ở nhà một tuần, bảo anh học bù.

Kỷ Vọng đươc nghỉ mà không được ra ngoài chơi, ba ngày đầu thành thật mà nghe lời chị Hồng, ở trong phòng chiếu phim xem rất nhiều chương trình tạp kỹ, đến ngày thứ tư, Tống Cách đến xỉa xói anh: "Cậu cứ ở trong cái phòng đi lên đi xuống thế này, tóc dài ra rồi."

Đây là tật xấu của Kỷ Vọng, anh đối với một việc rất dễ dàng trầm mê, mỗi lần diễn một vai nào, anh đều có một giai đoạn dài nhập vai, dù sao cũng chỉ là nhốt mình trong phòng, xem xét nhất cử nhất động của vai diễn này, dần dần hòa nhập, biến một nhân vật hư vô thành máu thịt trong mình.

Cách diễn của Kỷ Vọng có chút cố chấp, hiện tại ngẫm lại, trong tình cảm anh cũng cố chấp như vậy, tựa như là định mệnh.

Tống Cách tận trách làm một người bạn tốt, một khi biết Kỷ Vọng tự nhốt mình lại, sẽ phụ trách đem người ở mãi trong phòng đào ra, đưa đến quán bar uống rượu.

Lần này cũng không ngoại lệ, có điều chủ đề uống rượu hôm nay là Tống Cách đau khổ tố cáo hành vi đu idol của bạn gái mình.


Trong đầu Kỷ Vọng vẫn còn tràn ngập các loại đối thoại, cười đùa cần nói khi tham gia chương trình tạp kĩ, một lúc sau mới hoàn hồn: "Concert?"

Tống Cách mang vẻ mặt đau khổ đập bàn: "Đúng thế! Kỳ Bạc Ngôn chết tiệt! Lương Hiểu Hiểu là một người vô tâm! Kỷ niệm đầu tiên của chúng tôi là đến concert của Kỳ Bạc Ngôn, vậy mà cô ấy không muốn đi cùng tôi, nhất định phải đi concert cùng chị em tốt của cô ấy."

Kỷ Vọng hậu tri hậu giác nói: "Khi nào thì concert bắt đầu?"

Tống Cách: "Ngày mai! Cho nên hôm nay cậu nhất định phải uống với tôi, uống say đến quên trời quên đất, tốt nhất là đem thương tâm ngày hôm nay đổ vào rượu, đến ngày mai sẽ quên đi."

Kỳ Vọng nghe Tống Cách cằn nhằn, bất tri bất giác thất thần, tấm vé kia Kỷ Vọng cũng chưa có nhặt lại, dì giúp việc cứ mỗi tuần sẽ đến một lần, hẳn là đã dọn thùng rác rồi.

Cho nên đừng nghĩ nữa, không nhất thiết phải đến concert đó, đi cũng không có ý nghĩa gì.

Đêm khuya, Kỷ Vọng đưa Tống Cách về nhà của hắn, sau khi thành thạo xử lý con sâu rượu này xong, rốt cuộc anh mang theo một thân mồ hôi mỏng, ngồi trên thảm trước sô pha.

Tống Cách say rượu nói mê nói sảng ở sau lưng anh, còn mang theo mùi rượu phảng phất, Kỷ Vọng mở điện thoại di động lên, nhận được một tin nhắn là của Kỳ Bạc Ngôn.

Anh sẽ không đến sao?

Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt Kỷ Vọng trả lời tin nhắn của Kỳ Bạc Ngôn, trả lời rất nhanh, cũng rất ngắn gọn, anh nói, sẽ không.

[04092021]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận