Lên Án

[Nhậm Nhiên, đánh dấu tạm thời 6 năm trước, rốt cuộc là ai làm?]

Kỷ Vọng mở mắt ra, cảm giác trầm luân vào tình yêu ở trong giấc mộng vẫn còn sót lại, trong tim đâu đâu cũng nhìn thấy hình bóng của người kia. Từ trong mộng quay về hiện thực, mới cảm nhận được trong lòng ngập tràn sự bi thương.

Nhìn đồng hồ trước mặt, mới rạng sáng 5 giờ, Kỷ Vọng rốt cuộc cũng không ngủ lại được nữa. Anh thức dậy không làm gì cả, đi thẳng ra ban công uống rượu hút thuốc, tùy ý bỏ điện thoại sang một bên.

Nhà anh tuy không lớn, duy chỉ có phong cảnh nhìn từ ban công rất đẹp. Trước đây Kỳ Bạc Ngôn luôn thích ngồi trên sô pha ngoài ban công, xếp bằng chơi ghi-ta, sáng tác vài đoạn nhạc, thỉnh thoảng lại uống một ngụm soda đào.

Khi đó Kỷ Vọng cảm thấy như vậy rất đáng yêu, bạn trai nhỏ của anh chỉ uống soda không uống rượu, sẽ không dễ bị người khác bắt cóc.

Kỳ Bạc Ngôn thích ăn kẹo, đủ các loại kẹo, nhiều lúc Kỷ Vọng cảm thấy khẩu vị của đối phương chính xác là khẩu vị của trẻ con, cho nên lúc nấu trứng sốt cà chua cũng cho thêm đường vào, Kỳ Bạc Ngôn cực kỳ thích.

Kỷ Vọng còn muốn làm bánh ngọt cho hắn ăn. Đáng tiếc cuối cùng lại vào ngày sinh nhật của Kỳ Bạc Ngôn, 'quà' Kỷ Vọng tặng cho hắn không phải bánh ngọt mà là chia tay.

Này đại khái là chuyện quá đáng nhất mà Kỷ Vọng từng làm, anh luôn ở tình huống thích hợp làm chuyện thích hợp. Sẽ không để cho ai cảm thấy bối rối, nào biết đến cuối cùng, anh lại làm cho người anh cưng chiều, rơi vào tình cảnh xấu hổ nhất.

Không biết ngồi ngoài ban công bao lâu, điện thoại của Kỷ Vọng rung lên, anh cầm lên xem, thông báo lúc này vậy mà lại là Kỳ Bạc Ngôn.

Kỳ Bạc Ngôn không ngờ Kỷ Vọng sẽ nhấc máy, thanh âm mang theo giọng mũi hỏi: "Anh ơi, anh mất ngủ sao?"

Qua làn khói trắng mờ trước mắt, Kỷ Vọng nhìn mây mù phía xa xa, bởi vì bình minh ló dạng mà nhuộm thành một mảng hồng tím, miễn cưỡng ừm một tiếng.

Có lẽ bởi vì giấc mơ ban nãy, anh cũng mất đi khí lực phản kháng và chống cự lại hắn, Kỷ Vọng cũng không còn đối chọi gay gắt với Kỳ Bạc Ngôn như trước nữa.

Nói đối chọi gay gắt cũng không đúng, từ đầu đến cuối dường như chỉ có một mình anh kháng cự, còn Kỳ Bạc Ngôn thì không chút dao động với những mâu thuẫn của anh.

Kỳ Bạc Ngôn ở đầu dây bên kia ngáp một cái: "Em vừa mới làm xong việc, buồn ngủ."


Kỷ Vọng mở điện thoại ra xem, bây giờ đã là 6 giờ 15, Kỳ Bạc Ngôn là làm việc cả đêm. Công ty hắn thật sự vì thỏa thuận hợp đồng muốn bóc lột hắn đến chết, chẳng lẽ đến khi sức khỏe của nghệ sĩ không chống đỡ nổi bọn họ mới có lợi?

Tối xấu gì cũng là nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất, không phải nên tận tâm đối xử tốt hơn chút sao?

Trong lòng nghĩ thế, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại là: "Đừng gọi điện cho tôi."

Kỳ Bạc Ngôn không có bị tổn thương bởi những lời này, ngược lại cười một tiếng: "Rõ ràng là anh 'chọc' em trước."

Cái 'chọc' này thật sự đáng chết, vậy mà Kỳ Bạc Ngôn lại thấy được, chuyện gì đây, không phải hắn bề bộn công việc sao?

Lúc anh đang trầm mặt, Kỳ Bạc Ngôn lại ngáp một cái: "Anh ơi, anh chúc em ngủ ngon đi."

Kỷ Vọng tắt máy, một lúc sau điện thoại lại rung lên, vẫn là Kỳ Bạc Ngôn gọi đến, Kỷ Vọng ấn nhận, giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn cứng rắn hơn nhiều: "Đừng cúp điện thoại của em, em không thích như thế."

Kỷ Vọng không nói chuyện, Kỳ Bạc Ngôn lại lẩm bẩm: "Anh mà cúp điện thoại của em nữa, em sẽ....."

"Thì cậu sẽ làm gì?" Kỷ Vọng muốn nghe xem Kỳ Bạc Ngôn còn có thể uy hiếp mình thế nào.

Kỳ Bạc Ngôn lại không có nghĩ như anh, nói ra lời gì mang tính uy hiếp, ngược lại nhẹ giọng nói: "Em sẽ không ngủ nữa, đợi lát nữa mắt thành gấu trúc rồi, em sẽ nói với Lý Phong, tôi bị Kỷ Vọng dọa sợ, khổ sở không ngủ được."

Kỷ Vọng lại cúp điện thoại lần nữa, lúc này Kỳ Bạc Ngôn không tiếp tục làm phiền anh, mà gửi qua một tin nhắn.

"Anh ơi, em yêu anh, ngủ ngon."

Kỷ Vọng nhấn xóa tin nhắn, ngón tay dừng trên không trung hồi lâu, cuối cũng vẫn là lựa chọn tắt đi không xem, mắt không thấy tâm không phiền.

Công ty hẹn anh đến mở một cuộc họp, chủ yếu đến xử lý chuyện anh không nghe lời ở show tạp kỹ lần trước.


Bọn họ muốn anh cọ nhiệt với Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng không muốn làm việc này, chị Hồng - người đại diện của anh không ra mặt, người đến là giám đốc điều hành cấp cao của công ty, Kỷ Vọng chỉ gặp giám đốc Từ qua cuộc họp thường niên.

Mặt mũi giám đốc Từ hiền lành, có tài ăn nói, nhắc đến chuyện vài năm trước, khi Kỷ Vọng mới gia nhập vào công ty, nói anh mặc dù không có khởi sắc nhưng công ty vẫn luôn xem trọng anh, bộ phim vườn trường anh diễn nam thứ trước kia, vốn đạo diễn đã nhìn trúng Trịnh Á, nhưng công ty vẫn muốn công bằng nên mới để Kỷ Vọng cũng đến diễn thử.

Trịnh Á chính là Alpha lần trước anh gặp ở văn phòng chị Hồng, trách không được lần trước gặp mặt đã thấy đối phương không có ý tốt, hóa ra là Trịnh Á cho rằng anh cướp vai diễn của anh ta.

Sắp xếp việc diễn lần đó vẫn như bình thường, đạo diễn là người mới, một mực muốn cọ nhiệt.

Kỷ Vọng không biết tường tận những khúc mắc trong chuyện này, anh chỉ thành thật nhận kịch bản từ chị Hồng, làm theo đúng quy trình mà đi diễn thử.

Giám đốc Từ đang vừa đấm vừa xoa, có ý muốn làm Kỷ Vọng sinh ra cảm giác áy náy biết ơn. Kỷ Vọng cũng rất phối hợp lộ ra vẻ cảm kích, nhưng vừa nhắc đến việc muốn anh phối hợp cọ nhiệt với Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng lại quay về dáng vẻ mềm cứng đều không ăn.

"Kỳ Bạc Ngôn thì có vấn đề gì? Cũng không phải bắt cậu buộc chặt CP với minh tinh nữ, CP Hạ Chân năm trước hot đến mức nào, hai người bọn họ vì vậy cầm về bao nhiêu tài nguyên cậu biết không? Hạ Trường Dương trực tiếp trở thành đỉnh lưu, cậu xem xem hiện tại người ta đang diễn cái gì, cậu còn muốn ở một bên mà trông ngóng!"

"Cậu không phải có dã tâm sao? Cậu không muốn diễn sao Kỷ Vọng? Công ty không phải muốn ép cậu khó xử, mà là muốn giúp cậu thuận lợi thăng tiến trên con đường này, sao cậu lại không hiểu được kỳ vọng của công ty đối với cậu?"

Giám đốc Từ tận tình khuyên bảo, Kỷ Vọng lại nhẹ giọng chen vào: "Hai người Hạ Chân kết hợp, Hạ Trương Dương hot rồi, vậy Tịch Chân đâu?"

Câu hỏi vặn lại này trực tiếp làm giám đốc Từ nghẹn họng. Năm đó tổ hợp hai người Hạ Chân, chỉ bạo hồng một người, người còn lại không bao lâu sau đã rời khỏi giới, bay sang nước ngoài du học.

Tất cả fans hâm mộ đều cảm thấy đau lòng, mà người trong giới đối với Hạ Chân để lại nhận xét nhiều nhất chính là xuất thân của Tịch Chân không tệ, nếu không thể làm nghệ sĩ cũng chẳng sao cả.

Kỷ Vọng tỉnh táo nói: "Khi ấy Hạ Trương Dương và Tịch Chân đều mới ra mắt, còn Kỳ Bạc Ngôn và tôi không giống với bọn họ, hắn không cần dựa vào việc xào CP để kéo lưu lượng."

"Hơn nữa giám đốc Từ hẳn là biết đến sự việc Kỳ Bạc Ngôn trượt tay nhấn like rồi chứ, fans của hắn phản cảm về chuyện cọ nhiệt này đến mức nào. Cho dù thật sự xào CP, ngài xác định sẽ không mất khống chế xào đến quá tay sao? Công ty tốn bao nhiêu tài nguyên trên người tôi, nếu thật sự cháy khét thì cái gì cũng chẳng còn."


Rời khỏi văn phòng, Kỷ Vọng thở dài một hơi. Kỳ thật có rất ít người biết cậu và Tịch Chân là bạn bè, còn là quan hệ bạn bè không tồi.

Không biết có phải vì ở cùng Kỳ Bạc Ngôn hay không, khi cậu và Tịch Chân quen biết nhau trong bộ phim, anh đã cảm nhận được sự giống nhau vô hình nào đấy, sau này Kỷ Vọng mới hiểu được sự 'giống nhau' này là gì, bản thân bọn họ đều là Alpha, nhưng lại thích Alpha.

Không giống với Kỷ Vọng sau này bị Kỳ Bạc Ngôn thay đổi, Tịch Chân từ trước đến giờ đều không thích Omega, cơ bản chỉ yêu đương với Beta, lúc còn là học sinh còn lén lút qua lại với Alpha.

Lúc quen biết Kỷ Vọng, Tịch Chân còn chưa quen Hạ Trương Dương.

Nếu Kỷ Vọng có thể biết được những chuyện xảy ra sau này, anh nhất định sẽ ngăn cản Tịch Chân đối với Hạ Trương Dương như thiêu thân lao đầu vào lửa. Tất cả mọi người nghĩ Hạ Chân chỉ là xào CP, chứ không hề biết họ diễn giả làm thật.

Gia cảnh của Tịch Chân quả thực rất tốt, tốt đến mức anh ta cao quý mà ngây thơ, Tịch Chân rút khỏi giới giải trí không phải vì Hạ Trương Dương hot lên, mà là vì tức giận. Sau khi nhận hết tất cả sự tổn thương từ Hạ Trương Dương, anh ta mới chẳng lưu luyến bỏ đi thân phận nghệ sĩ, xuất ngoại du học.

Cho đến tuần trước, Tịch Chân còn gửi cho anh một bức ảnh, trong ảnh Tịch Chân ôm một Beta đang ngại ngùng cười rạng rỡ trước ống kính.

Tịch Chân nói với anh một vài chuyện khi yêu Alpha, cũng chưa từng có ngoại lệ, đối phương luôn bị Omega hấp dẫn. Anh ta không biết liệu đây có phải định mệnh Alpha và Alpha không thể ở cùng nhau hay không.

Có lẽ một ngày nào đó, anh ta cũng sẽ gặp được thứ gọi là 'định mệnh đời mình", anh ta cũng sẽ theo bản năng trở thành loại Alpha mà anh ta căm ghét nhất.

Kỷ Vọng vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt của Tịch Chân khi nói lời này, có chán ghét tình cảm, cũng có tự giễu về định hướng.

Quay lại nhà mình, Kỷ Vọng gặp một người ở cửa.

Kể từ lần Kỳ Bạc Ngôn bị đau dạ dày ở bênh viện, cuộc điện thoại của Nhậm Nhiên bị Kỳ Bạc Ngôn bắt máy, khiến Kỷ Vọng và Nhậm Nhiên kết thúc không vui vẻ, nên mấy ngày này Nhậm Nhiên cũng không liên lạc với anh.

Nhậm Nhiên dựa vào lối trước cửa nhà anh, mặc quần áo chỉnh tề, trong tay cầm điếu thuốc, trầm mặt nhìn chằm chằm vào anh.

Kỷ Vọng cũng không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với Nhậm Nhiên, về chuyện đánh dấu, Kỳ Bạc Ngôn trách anh tại sao lại tin lời Nhâm Nhiên, nhưng trên thực tế, Nhậm Nhiên cũng chưa nói qua rốt cuộc là ai đánh dấu cậu ta.

Nếu Nhậm Nhiên thật sự nói ra, hôm nay tâm trạng của Kỷ Vọng khi đối mặt với Nhậm Nhiên cũng sẽ không phức tạp như vậy.

Năm đó việc đánh dấu tạm thời kia Nhậm Nhiên vẫn giữ kín như bưng, Kỷ Vọng có mấy lần truy hỏi, Nhậm Nhiên cũng không nguyện ý mở lời, lại càng không đồng ý báo cảnh sát truy cứu.


Cậu ta nói với Kỷ Vọng: "Cậu biết là ai cũng vô dụng, cậu cũng không có cách nào truy cứu hắn, cũng sẽ không lấy công đạo giúp tôi được."

Khi đó Kỷ Vọng chỉ cảm thấy mỗi câu của Nhậm Nhiên đều giống như đang ám chỉ Kỳ Bạc Ngôn.

Nhậm Nhiên không tin Kỷ Vọng sẽ thật sự truy cứu Kỳ Bạc Ngôn, chỉ là bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự là Kỳ Bạc Ngôn, tại sao Nhâm Nhiên lại không nói ra? Kỷ Vọng vốn đã nghĩ đến việc Nhậm Nhiên sợ anh đau lòng, chỉ là bây giờ nghĩ lại, tất cả đều không đúng.

Kỷ Vọng cũng không thể nói rằng do Nhậm Nhiên ám chỉ khiến anh nghi ngờ, đây là vấn đề về sự tin tưởng giữa anh và Kỳ Bạc Ngôn khi đó, nên căn bản không có liên quan đến Nhậm Nhiên.

Anh nhấn mật khẩu mở cửa, Nhậm Nhiên đi theo vào. Vị thuốc lá trên người cậu ta rất quen thuộc, là Kỷ Vọng 6 năm trước thường hay hút.

Kỷ Vọng bỗng nhiên nhớ đến, là anh dạy Nhậm Nhiên hút thuốc, hai người bọn họ và Tống Cách cùng nhau trèo tường ra quán net chơi game, Tống Cách chịu không nổi nên ngủ thiếp đi, Nhậm Nhiên nói với anh muốn hút thuốc, Kỷ Vọng liền chỉ cậu ta hút.

Lần đầu tiên Nhậm Nhiên hút thuốc còn ho đến chảy cả nước mắt, khiến Kỷ Vọng cười rất lâu.

Nhậm Nhiên nói thuốc này là cái loại quái quỷ gì, vừa hút đã làm người ta sặc, vậy mà chẳng biết từ bao giờ, cậu ta đã không thể bỏ nó được.

Kỷ Vọng bưng một ly nước trái cây từ trong bếp ra, đặt trước mặt Nhậm Nhiên: "Sao hôm nay lại có thời gian đến tìm tôi?"

Sau khi Nhậm Nhiên tiến vào đã chăm chú nhìn xem bày biện trong nhà: "Tới tìm cậu uống rượu."

"Không uống, buổi chiều tôi còn phải lên lớp." Kỷ Vọng từ chối.

Nhậm Nhiên vân vê cái ly, còn chưa kịp lên tiếng, Kỷ Vọng lại đột nhiên hỏi: "Nhậm Nhiên, 6 năm trước đánh dấu tạm thời của cậu, rốt cuộc là do ai làm?"

Sau khi hỏi xong, Kỷ Vọng gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Nhậm Nhiên, anh thấy lông mi Nhậm Nhiên khẽ run, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Nhâm Nhiên giương mắt, chú ý đến vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Kỷ Vọng, mới miễn cưỡng nói: "Chuyện đáng sợ như vậy, cũng đừng nhắc lại."

Kỷ Vọng: "Vậy sao."

Nhậm Nhiên nhìn chằm chằm vào ly nước trái cây trên bàn: "Ừm, mọi chuyện đều đã qua rồi." Cậu ta dừng một chút, nắm chặt cái ly trước mặt: "Đều đã kết thúc rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận