Lên Án

[...bọn tôi chỉ có thể dùng áo khoác đắp mà ngủ, sưởi ấm lẫn nhau.]

Kỷ Vọng nắm lấy cánh tay còn lại của mình, không nhịn được lại khẽ siết chặt lại, tựa như ghét bỏ lại giống như muốn lưu giữ lại điều gì đó, mâu thuẫn đến lợi hại.

Sau khi Kỳ Bạc Ngôn nói xong câu kia thì nằm xuống, ung dung nhàn hạ ngắm sao, không tiếp tục nói mấy lời lãng mạn vô dụng với Kỷ Vọng nữa.

Đúng thế, là vô dụng. Dù nói những lời lãng mạn đến đâu nhưng không mang lại tác dụng thì không phải cũng đều vô dụng sao.

Thành thật mà nói anh cũng không thật sự ghét bỏ Kỳ Bạc Ngôn, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, những ký ức có thể nhắc đi nhắc lại, cũng đều là khoảng thời gian tốt đẹp.

Mặc dù lúc chia tay rất khó coi, nhưng khoảng thời hạnh phúc trải qua lúc yêu nhau cũng không phải là giả.

Chỉ là Kỷ Vọng không dám, một khi biết rõ nơi đó là vực sâu đã không còn dám liều lĩnh nhảy xuống giống như thời bồng bột.

Ngã một lần chỉ là ngoài ý muốn, ngã lần hai chính là đáng đời.

Kỷ Vọng hiểu rõ tính cách của mình, anh không thể 'chống đỡ' được bao lâu. Cho nên anh chỉ có thể tự mình ép Kỳ Bạc Ngôn rời đi, anh muốn cho Kỳ Bạc Ngôn hiểu rằng bọn họ đã không thể trở lại như đã từng, mà anh cũng không còn là Kỷ Vọng của trước kia nữa.

Mọi thứ Kỳ Bạc Ngôn muốn lấy từ chỗ anh tất cả đã không còn nữa, cho nên việc gì phải cố chấp, không bằng cứ buông tha cho cả hai.

Kỷ Vọng đặt chân lên thang xếp: "Đi xuống đi, còn đến chỗ Trương Mộ Tiên rửa mặt đánh răng, thời gian không còn sớm nữa."

Kỳ Bạc Ngôn không để ý đến anh, Kỷ Vọng cũng chẳng hề quan tâm. Anh cũng không muốn đến phòng tắm cùng Kỳ Bạc Ngôn, sợ sẽ phát sinh loại chuyện giống hôm trước.

Phía sau không còn nhân viên phụ trách ghi hình, khi anh bước trên con đường đầy sỏi đá dưới chân, Kỷ Vọng cuối cùng nhận ra phần nào vẻ đẹp ở đây, anh thích nơi này, có lẽ về sau có thể sống ở đây một thời gian.

Sau khi rửa mặt xong, Kỷ Vọng bắt đầu thu dọn lại giường ngủ của mình, trong phòng có hai cái giường khá lớn, nhưng mùi hương trong không khí không hề dễ ngửi.

Kỷ Vọng thoa thuốc chống muỗi mà Tiểu Húc đưa cho, nghĩ thầm ngay cả anh cũng chưa bao giờ ngủ trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, sau khi chương trình được phát sóng, các fans của Kỳ Bạc Ngôn hẳn sẽ cảm thấy rất đau lòng lắm.

Anh lấy quần áo của mình gấp vào đặt lót dưới lớp chăn để ngăn mùi ẩm mốc từ dưới chăn tản ra.

Không giống như ở thành phố, mùa hè ở nông thôn ban ngày cực kỳ nóng bức, buổi tối thì lại hơi se lạnh. Có lẽ bởi vì nơi này ở trên núi, vị trí so với mặt biển còn khá cao.

Không có chăn là không được, có thể Kỳ Bạc Ngôn sẽ vì hoàn cảnh kinh khủng này mà thật sự không thèm đắp.

Suy nghĩ ở trong đầu lung tung lộn xộn, cuối cùng Kỷ Vọng cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Anh bị đánh thức bởi tiếng chim hót, Kỷ Vọng dụi dụi mắt, đột nhiên nhìn thấy căn nhà dột nát này chật ních người, tim anh gần như muốn ngừng đập, anh muốn cử động cánh tay, lại cảm thấy trên tay truyền đến sức nặng đang đè lại.

Nhìn xuống một chút thì thấy Kỳ Bạc Ngôn và anh đang nằm trên một chiếc giường, còn có một chiếc áo khoác lớn phủ lên quần áo của anh, chắc là áo của Kỳ Bạc Ngôn.

Chăn trong phòng sớm đã bị ném sang một chiếc giường khác, mà Kỳ Bạc Ngôn lại ngủ cùng giường với anh, trên người đắp hai cái áo.

Chuyện này còn đáng sợ hơn cả gặp ác mộng.

Kỷ Vọng nhìn thấy mấy cái máy quay gần đó, cố gắng dằn xuống kích động, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì thế, sớm như vậy đã có hoạt động gì rồi sao?"

Kỳ Bạc Ngôn gần như đang rúc sâu vào trong vòng tay anh hơi dịch chuyển một chút, sau đó không kiên nhẫn mà giấu mặt mình vào trong quần áo, chỉ để lại một chút tóc lộ ra bên ngoài chăn bông.

Phía sau nhân viên ghi hình còn có thêm một người khác, trong tay cầm microphone. Là một người Kỷ Vọng không ngờ tới và cũng chưa gặp qua, chỉ có biết sơ một chút – Hạ Trương Dương.

Hạ Trương Dương là khách mời tuần này, trên mặt hắn bất đắc dĩ lộ vẻ xấu hổ, cầm lấy micro bắt đầu hát, đây là nhiệm vụ đạo diễn Giang phân phó cho hắn, dùng tiếng hát của mình gọi 5 khách mời khác tỉnh dậy, đi đến địa điểm tập hợp.

Kỳ Bạc Ngôn ở trong áo khoác hơi động đậy, trong lòng Kỷ Vọng run lên, nhớ đến Kỳ Bạc Ngôn lúc rời giường có thói gắt ngủ, nhịn không được mà cách một lớp áo khoác xoa xoa đầu Kỳ Bạc Ngôn, muốn làm cho đối phương thanh tỉnh một chút, còn có hòa hoãn thời gian.

Kỷ Vọng cố gắng khách sáo với Hạ Trương Dương: "Hạ lão sư, xin chào."

Hạ Trương Dương có chút đăm chiêu nhìn hai người nằm trên cùng một giường: "Hóa ra chương trình này gian nan cực khổ như vậy sao?"

Hắn đã 'quăng dây' ra, Kỷ Vọng đương nhiên tiếp được trả lời: "Đúng vậy, ai mà chả biết 《 Ở trên đường 》hay còn được gọi là 《 Những cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm》, 《 Đạo diễn Giang không phải là người 》.Nếu như hôm nay cậu phát huy không tốt, có thể sẽ rơi xuống hoàn cảnh thê thảm như hai người chúng tôi vậy."

Nói xong anh còn chân thành mà bổ sung thêm: "Chăn thật sự rất ẩm, bọn tôi chỉ có thể dùng áo khoác đắp mà ngủ, sưởi ấm lẫn nhau."

Có quỷ mới biết vì sao Kỳ Bạc Ngôn lại bò lên giường của anh, có điều người này là Kỳ Bạc Ngôn, nên Kỷ Vọng cũng không ngạc nhiên mấy.

Anh đã sớm bị Kỳ Bạc Ngôn giày vò thành quen rồi, nhập gia tuỳ tục, dùng đúng kỹ năng diễn xuất của mình để tùy cơ ứng biến.

Trong lúc nói chuyện, Kỳ Bạc Ngôn rốt cuộc cũng từ ổ chăn chui ra, mái tóc dài rối tung, hai mắt cũng không thèm mở, cứ thể lẳng lặng ngồi im không nói gì.

Hạ Trương Dương thức thời nói với mấy nhân viên ghi hình: "Chúng ta đi sang nhà tiếp theo thôi."

Trong phòng không còn máy quay, các nhân viên ghi hình đều bị Hạ Trương Dương mang đi, trong phòng chỉ còn lại anh và Kỳ Bạc Ngôn.


Kỷ Vọng hất phăng cái áo khoác ra bước xuống giường, muốn nghiêm khắc nói cái gì đó, lại cảm thấy mắng Kỳ Bạc Ngôn một trận chả khác nào một đấm nện lên bông.

Không nói được lại càng cảm thấy tức giận, chỉ đành mắng Kỳ Bạc Ngôn đang ngồi trên giường: "Lần sau cậu muốn làm gì, có thể tự hỏi bản thân trước được không?"

Kỳ Bạc Ngôn vẫn đang cúi thấp đầu, không có để ý đến anh.

Kỷ Vọng không nhận được câu trả lời, liền mặc kệ mở cửa đi ra ngoài, dùng nước trong sân rửa mặt xong cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút. Anh thay một bộ quần áo khác, nhìn đến căn phòng vẫn không có chút động tĩnh kia, đi qua gõ cửa.

Không có ai trả lời, Kỷ Vọng đẩy cửa đi vào, thấy Kỳ Bạc Ngôn vẫn duy trì tư thế ngồi kia, mà lúc này phía sau lại truyền đến tiếng bước chân vội vã, là Lý Phong tới đây.

Lý Phong thấy Kỷ Vọng trong phòng, nhã nhặn nói: "Kỷ lão sư, cậu đi tập hợp trước đi, Kỳ gia ở đây có tôi là được rồi."

Kỷ Vọng liếc nhìn Kỳ Bạc Ngôn vẫn còn đang gắt ngủ ở trên giường, không ở lại trong phòng nữa, anh muốn đi tìm Tiểu Húc.

Đi được nửa đường, mới nhớ tối qua tháo microphone trên người xuống để ở trong phòng ngủ, đành phải quay trở lại lấy, nhân viên phụ trách thu âm cũng cần phải thay pin cho anh.

Lúc đến gần phòng ngủ, cửa không có đóng, anh nghe thấy giọng nói của Lý Phong mang theo chút ý tứ khiển trách nói: "Ngày hôm qua đã không uống rồi, bác sĩ nói, tình trạng của cậu bây giờ rất không ổn định."

Kỷ Vọng dừng bước chân, anh cũng không biết tại sao mình lại không dám đi vào, mà lại làm ra hành động nghe lén như vậy.

Kỳ Bạc Ngôn bị bệnh? Là di chứng của lần xuất huyết dạ dày kia sao? Đã lâu như vậy rồi bây giờ còn đau không?

Lý Phong thấp giọng nói: "Kỳ gia, nếu không tôi hỏi chị Trương một chút, xem xem có thể ngừng ghi hình show tạp kỹ này không."

Trái tim Kỷ Vọng chùng xuống, sức khỏe của Kỳ Bạc Ngôn đã ảnh hưởng đến công việc của hắn rồi sao?

Lúc này Kỷ Vọng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Kỳ Bạc Ngôn: "Đừng nói nhăng nói cuội nữa, đã ký hợp đồng rồi."

Lý Phong yên lặng một chút, mới nhỏ giọng nói: "Cậu lấy lý do này đánh lừa chị Trương thì bỏ đi, cô ấy thì không biết, chả nhẽ tôi còn không rõ sao?"

Kỳ Bạc Ngôn tựa như không muốn tranh luận chuyện này với Lý Phong: "Được rồi, đừng lải nhải nữa, đưa thuốc cho tôi."

Kỷ Vọng cố ý giẫm mạnh bước chân, để cho hai người ở bên trong nghe thấy tiếng động của mình. Sau khi đi vào, dáng vẻ hai người kia đều là dáng vẻ kinh sợ, đặc biệt là Kỳ Bạc Ngôn, ban nãy mắt còn mở không nổi, bây giờ đã trợn tròn lên rồi.


Anh đi đến bên cạnh tủ đầu giường lấy microphone của mình, trước lúc đi còn ngừng bước lại nói: "Nếu dạ dày vẫn còn khó chịu, thế thì nên nghỉ ngơi đi. Nếu nghiêm trọng đến mức không thể tiếp tục, vậy thì càng không thể bù đắp được tổn thất."

Vừa dứt lời, trước khi kịp cảm thấy hối hận Kỷ Vọng đã vội vàng rời đi.

Quy trình hôm nay cũng giống như những lần trước, 6 người chia thành 2 nhóm, thông qua hình thức trò chơi để nhận được tư cách ăn cơm.

Người thua cuộc phải đến chỗ những nghệ nhân lão luyện ở trong thôn để học một ngành nghề sắp thất truyền, là làm đồ gốm.

Giống như nghề nhuộm vải mà Trịnh Kỳ Hồng đã quay một mình ở tập trước, để quảng bá di sản văn hóa phi vật thể, tràn đầy năng lượng tích cực.

Show tạp kỹ tuần này khác với tuần trước ở chỗ, nửa đầu sẽ quay cảnh thăm thú điền viên nơi đồng ruộng, còn nửa sau sẽ quay các loại hoạt động đặc biệt dựa vào sự khác biệt của khách mời từng tuần, những hình ảnh quay chụp tổng hợp của các khách mời cũng được chiếu riêng trong tập đặc biệt.

Ở tuần đầu mà Chu Sơ Tuyết đến là bắn cung, mà ở tuần này hoạt động của Hạ Trương Dương càng kích thích hơn, chính là đua xe.

Nghe đến mấy kế hoạch sau, Trịnh Kỳ Hồng trực tiếp kêu dừng: "Đạo diễn Giang, tôi đã có tuổi rồi, loại trò chơi người trẻ tuổi yêu thích này, tôi không được đâu, thậm chí tôi còn không có bằng lái xe gắn máy luôn đó."

Đạo diễn Giang trả lời: "Trịnh lão sư yên tâm, đây là tập đặc biệt, sẽ chỉ chọn ra 4 khách mời, đi đến thành phố B trước để quay tập đặc biệt này."

"Ở sân tập cũng có huấn luyện viên."

Trịnh Kỳ Hồng: "Cho nên có thể không chọn tôi không?"

Đạo diễn Giang cười khà khà: "Vậy thì phải xem trò chơi này Trịnh lão sư có thể thắng không đã."

Trịnh Kỳ Hồng liên tục lắc đầu: "Không được, thực sự không thể được, cái này tôi không làm được."

Kỷ Vọng thấy Trịnh Kỳ Hồng thật sự hoảng sợ, liền chủ động nói: "Đạo diễn Giang, tôi có thể làm kỵ sĩ áo đen không?"

Kỵ sĩ áo đen chính là muốn chủ động thay thế đối phương đi chịu hình phạt.

Đua xe đối với Trịnh Kỳ Hồng mà nói thật sự là hình phạt, cô đối với loại hoạt động mang tính kích thích này thật sự không có lòng tin.

Trịnh Kỳ Hồng cảm động nhìn sang Kỷ Vọng, đưa tay kéo người qua, vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay Kỷ Vọng.

Đoạn Âm Vũ đội mũ rõ là còn đang buồn ngủ, nghe thấy đạo diễn Giang nói như vậy, chỉ giống như hồn vẫn chưa hồi xác 'oaaaa' lên một tiếng, Trương Mộ Tiên nâng tay ấn mũ cậu ta xuống: "Cậu muốn làm kỵ sĩ áo đen không?"

Đoạn Âm Vũ: "Kỵ sĩ áo đen cái gì?"

Trương Mộ Tiên: "Cậu không sợ đua xe sao?"

Đoạn Âm Vũ tỉnh táo hẳn lên: "Khinh thường ai đấy! Tôi còn chơi hẳn xe phân khối lớn đấy có được không? Loại thi đấu này sao lại không có tôi được!"


Trương Mộ Tiên: "Được được được, lát nữa nếu tôi thua, cậu tới làm kỵ sĩ áo đen cho tôi đi."

Đoạn Âm Vũ: "Anh không muốn đi?"

Trương Mộ Tiên: "Ừm, không muốn."

Đoạn Âm Vũ ôm cánh tay của Trương Mộ Tiên, cười hì hì nói: "Được nha, lát nữa tôi sẽ đến che chở anh, anh Trương đừng sợ."

Kỳ Bạc Ngôn thong dong đến muộn, nên hắn không nghe được sắp xếp của nhóm e-kip, Trương Mộ Tiên chủ động nói cho hắn, sau khi nghe xong Kỳ Bạc Ngôn nhướng mày: "Còn có ai muốn kỵ sĩ áo đen không? Chuyện tốt như thế, nhất định phải có tôi."

Vốn là hình phạt sau khi thua trò chơi, kết quả mỗi người lại nóng lòng muốn thử.

Alpha từ bên trong xương cốt đã có lòng hiếu thắng cùng với loại gen tìm kiếm kích thích, Alpha thuần chủng ở trên phương diện học tập còn vô cùng ưu tú.

Hiện tại, các chính trị gia và các nghệ sĩ đang hoạt động giải trí trong xã hội, bao gồm cả những người có quyền trong các ngành công nghiệp khác nhau hầu hết đều là Alpha, đây là một sự thật không thể chối cãi.

Trước đây, thậm chí còn có những Omega không có quyền thừa kế, bị đối xử bất công ở nơi làm việc, cùng với những hành vi phân biệt đối xử khác.

Ngay cả tình trạng của Beta còn tốt hơn Omega gấp nhiều lần.

Có điều, phong trào đòi quyền bình đẳng trong hai năm gần đây đã khiến tình trạng này tốt hơn nhiều.

Nhóm e-kip cố ý vì Hạ Trương Dương mà quay một tập đặc biệt, chuyện này cũng đủ hiểu 'độ hot' của Hạ Trương Dương cao hơn Chu Sơ Tuyết rất nhiều.

Nhưng mà ngẫm lại thì cũng có thể hiểu Hạ Trương Dương là đỉnh lưu, phiên vị so với Kỳ Bạc Ngôn cũng không khác mấy, đều là trụ cột của công ty với nhau, vậy mà nhóm e-kip có thể mời Hạ Trương Dương tham gia, nên đương nhiên phải cho bọn họ chút mặt mũi.

Đến buổi chiều, việc phân nhóm được rõ ràng hơn, Kỳ Bạc Ngôn và Hạ Trương Dương đều làm đội trưởng chọn đội viên cho mình.

Vẫn là kéo búa bao, Kỳ Bạc Ngôn không hổ là người 'đen' nhất chương trình 《 Ở trên đường 》, mới vòng thứ nhất kéo búa bao đã thua rồi.

Hạ Trương Dương quét mắt một vòng, cuối cùng dừng trên người Kỷ Vọng.

Hạ Trương Dương nở một nụ cười mê người: "Kỷ lão sư, tôi chọn anh."

Kỷ Vọng không nghĩ tới mình sẽ bị chọn, nhưng chọn cũng đã chọn rồi, anh đành phải đi đến chỗ đội của Hạ Trương Dương, lại nghe Hạ Trương Dương nói: "Mặc kệ trận đấu thắng hay thua, tôi rất muốn đấu một trận với Kỷ lão sư trên đường đua."

Trương Mộ Tiên phát huy bản năng làm một MC của mình: "Hạ lão sư trước đây từng gặp qua Kỷ Vọng sao?"

Hạ Trương Dương đầy ẩn ý nói: "Mặc dù chưa gặp qua, nhưng ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

[


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận