Lên Án

[Nếu concert này là nơi mà Nhậm Nhiên có thể đi, vậy khẳng định là em ấy sẽ quậy một trận ở buổi concert....]

Sau khi Kỷ Vọng cmt, Kỳ Bạc Ngôn lập tức gọi đến: "ID ngày 8 tháng 7 kia là anh à?"

"Làm sao em biết được?" Kỷ Vọng hỏi lại.

Kỳ Bạc Ngôn: "Anh à, thời điểm chúng ta gặp nhau không phải ngày 8 tháng 7 sao?"

Kỷ Vọng thoải mái nói: "Hoá ra em vẫn còn nhớ rõ."

Ngày 8 tháng 7, là lần đầu tiên anh gặp Kỳ Bạc Ngôn, cũng là thời gian anh gặp được định mệnh đã định.

Thời Dao nói, cậu ta tuyệt đối sẽ không nhận sai, Kỷ Vọng chính là 'duyên trời tác hợp' của cậu ta, đây có lẽ là phán đoán dựa trên sinh lý mà thành.

Kỷ Vọng cũng thế, anh cũng sẽ không nhận sai 'duyên trời tác hợp' thuộc về mình, nhưng đây là phán đoán về mặt tâm lý.

Thời gian quay phim ngắn hơn so với tưởng tượng, lại càng thuận lợi hơn so với trước kia.

Ba tháng sau, Kỷ Vọng hơ khô thẻ tre, cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi môi trường không có internet rồi.

Lần trước anh gặp mặt Kỳ Bạc Ngôn, đã là chuyện một tháng trước.

Kỳ Bạc Ngôn có đến gặp anh một lần, 'làm' anh đến mức suýt chút nữa ngày hôm sau không thể dậy nổi đi quay.

Kỷ Vọng đưa ra quy định với Kỳ Bạc Ngôn, không thể phóng túng trong thời gian anh đang quay phim như vậy. Cho dù là Alpha da dày thịt béo, cũng không thể nào sau khi vận động kịch liệt đến thế mà ngày hôm sau lại có thể quay diễn một cách hoàn mỹ được.

Lúc ra đến sân bay, Tiểu Húc không để cho anh xuống xe ngay, mà gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu đã có một đội bảo vệ chạy đến, vây xung quanh xe, chờ đợi Kỷ Vọng xuống xe.

Kỷ Vọng đeo một cái túi sau lưng, ngạc nhiên nhìn Tiểu Húc: "Làm sao vậy? Cậu đang làm gì thế?"

Tiểu Húc đường hoàng nói: "Anh Vọng, lát nữa anh sẽ biết."

Kỷ Vọng: "Không cần đâu, ngại lắm, tôi đâu cần đến nhiều bảo vệ như vậy, công ty sắp xếp à? Cũng không có nhiều người nhận ra tôi."

Tiểu Húc biết, này có thể do Kỷ Vọng lâu rồi không lên mạng, cậu ta nói: "Anh Vọng, danh tiếng [Ở trên đường] bạo rồi, phim kịch gì trước kia anh diễn đều bị người ta đào lại xem, bây giờ các nền tảng phim ảnh lớn đều là phim của anh 'thống trị' màn ảnh đó."

Kỷ Vọng: "Công ty sắp đặt sao?"

Tiểu Húc: "Ở trong giới lâu như vậy, anh cảm thấy công ty nào có năng lực làm lớn đến như vậy."

Show tạp kỹ [Ở trên đường] này, quả thật bạo hồng cũng quá mức huyền học.

Lúc đầu phần lớn người xem đều là hướng về phía Kỳ Bạc Ngôn, kết quả show tạp kỹ chiếu rồi, fans ngược lại bị Kỷ Vọng thu hút.

Các loại xào CP đang rầm rộ thì lại nổ ra tin Kỷ Vọng đã có bạn trai ổn định, chuẩn bị kết hôn.

Fans CP lụi tàn thì lúc này lại có một cỗ thế lực kỳ quái dẫn đầu, bọn họ đều đề cử Kỷ Vọng trở thành anh chồng quốc dân.

Nói bạn trai Kỷ Vọng kiếp trước khẳng định cứu vớt cả vũ trụ, đời này mới có thể kiếm được một người bạn trai như mơ giống vậy.

Kỷ Vọng công khai trong thời gian này, ngược lại khiến bọn họ chú ý.

[Ở trên đường], Kỷ Vọng bày ra đủ loại năng lực xuất sắc, khí lực cường đại, cùng với tính cách khi thì ổn trọng khi lại đáng yêu muốn chết, nhanh chóng thu thập được làn sóng fans hâm mộ cực kỳ đông đảo.

Hơn nữa nhóm e-kip còn cố ý tạo nhiệt cho chương trình, nhiều nhà tư bản phải xuống nước, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt trước nay chưa từng có.

Càng ngày càng nhiều người qua đường ghé xem, các tài khoản tiếp thị lớn nhỏ cũng bắt đầu nhúng tay, hàng loạt bài viết ghim ở đầu Weibo, có cảm giác rằng show tạp kỹ này sẽ trở thành một trong những show tạp kỹ nổi tiếng nhất của năm.

Nói tóm lại, trong làn sóng quảng bá rầm rộ lần này, người nhận được nhiều nhất chính là Kỷ Vọng.

Không phải anh lập tức trở nên nổi tiếng trước công chúng, mà là nhân khí của anh đang bước sang một cột mốc mới.

Lúc bước vào sân bay, Kỷ Vọng rất nhanh đã biết tại sao cần có nhiều bảo vệ như vậy.

Đèn flash của camera chớp nháy liên tục, tiếng la thét chói tai gọi tên anh hoặc là chồng ơi, lightstick và băng rôn đủ loại sắc màu, xung quanh nhộn nhịp đông đúc, chen chúc lẫn nhau.

Kỷ Vọng ở trong mộng cũng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện như này, công ty có phải sớm đã dự đoán trước được hay không, còn mua cho anh vé khoang hạng nhất, trước kia đều là khoang phổ thông.

Ở giữa những tiếng thét suýt chút thì khiến người ta ù tai, anh cao giọng nói: "Cẩn thận, cẩn thận té ngã!"

Anh được bảo vệ kéo vào bên trong, chưa bao giờ trải qua khung cảnh khoa trường đến vậy.

Vất vả lắm mới thành công đi vào phòng VIP, cả người Kỷ Vọng đều bối rối, trông có chút mờ mịt.

Tiểu Húc thấy dáng vẻ này của anh, nhịn không được cười nói: "Anh Vọng, tỉnh lại đi."

Kỷ Vọng uống một ngụm nước, mới bình ổn lại: "Sao bọn họ lại thế này?"

Tiểu Húc: "Sao lại thế này cái gì, kia đều ra fans của anh á."

Kỷ Vọng mông lung nói: "Trước kia không có khoa trương như vậy, có phải do công ty sắp xếp không."

Mỗi người 50 tệ, bỏ tiền ra mua một đoàn biểu diễn, tạo ra bộ dáng có nhiều đến đón ở sân bay.

Trước kia chị Hồng cũng định sắp xếp cho anh như vậy, nhưng bị anh thẳng thắn từ chối.

Kỷ Vọng nhận không nổi cảnh tượng gượng gạo kiểu này, nếu nhóm fans hôm nay đều là thật...

Kỷ Vọng hỏi Tiểu Húc: "Về sau có phải tôi sẽ không thể lén đi tìm Kỳ Bạc Ngôn nữa?"

Tiểu Húc vỗ vỗ cái trán: "Anh của em ơi, Kỳ Bạc Ngôn còn hot hơn anh nhiều, anh xem có khi nào hắn đi tìm anh mà bị người khác phát hiện không."

Kỷ Vọng phản bác: "Vẫn bị chụp được mấy lần."

Tiểu Húc: "Là bị chụp được thôi, dù sao cũng không ai tin, anh sợ cái gì."

Lời này vừa nói ra, trong thời gian dài Kỷ Vọng cũng không thèm nói chuyện với Tiểu Húc.

Cất cánh ở sân bay, Kỷ Vọng ngồi trên máy bay nhịn không được mà chờ mong, anh hi vọng có thể nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn.

Nào biết vừa hạ cánh, Kỷ Vọng đã nhận được điện thoại của Kỳ Bạc Ngôn, nói mình đang ghi hình còn chưa kết thúc mỹ mãn, đạo diễn tạm thời thêm vào mấy cảnh diễn, không có cách nào quay về.

Kỷ Vọng có chút mất mát, nhưng vẫn có thể hiểu được. Lúc anh ở trong đoàn lâu như vậy, Kỳ Bạc Ngôn cũng đợi anh lâu ơi là lâu, bây giờ cậu về rồi, nên đến phiên anh chờ Kỳ Bạc Ngôn vậy.

Buổi tối về nhà, trong phòng có sáng đèn, Kỷ Vọng mang cõi lòng tràn đầy vui sướng mở cửa, nhưng chỉ thấy Tống Cách cùng Nhậm Nhiên đang ngồi bên trong, hai người ngồi xếp bằng trước bàn trà nhà anh, uống bia, ăn đậu phộng.

Dáng vẻ từ vui mừng đến thất vọng của Kỷ Vọng, khiến Tống Cách oaa một tiếng: "Cậu có cần phải thể hiện rõ như vậy không đại ca?"

"Các cậu đến đây sao không nói một tiếng?" Kỷ Vọng cởi giày đi vào.

Nhậm Nhiên siết chặt vỏ đậu trong tay: "Anh ta còn tưởng chúng ta là Kỳ Bạc Ngôn đấy."

Tống Cách: "Cũng đúng, cảm giác yêu đương cuồng nhiệt với đại minh tinh thế nào á?"

Kỷ Vọng còn chưa lên tiếng, Tống Cách đã nói tiếp: "Không đúng! Bây giờ Kỷ Vọng của chúng ta cũng là đại minh tinh, hai người đại minh tinh các cậu yêu đương bí mật cảm giác thế nào?"

Nhậm Nhiên phủi phủi xác vỏ đậu phộng trên tay, đứng lên: "Được rồi, hôm nay tôi vốn bị cậu kéo qua đây, lát nữa còn có việc, đi trước."

Tống Cách: "Đừng mà, tôi nói rồi, Kỳ Bạc Ngôn cũng bảo cậu cùng đi mà."

"Đi đâu?" Kỷ Vọng kỳ quái hỏi.

Tống Cách hưng phấn nói: "Kỳ Bạc Ngôn mời tôi đến concert của cậu ấy, vị trí cực kỳ tốt, ở hàng thứ nhất, nói tôi đưa cậu tới, vừa khéo tôi đang ở cùng với Nhậm Nhiên, cũng kéo hắn theo qua đây."

Tống Cách: "Kỳ Bạc Ngôn đối xử với chúng ta cũng quá tốt rồi, cậu ấy nói tôi với Nhậm Nhiên đều là bạn tốt của cậu, bạn tốt của cậu chính là bạn tốt của hắn."

Lời này vừa nói ra, khoé miệng Nhậm Nhiên có chút co rút, ngay cả Kỷ Vọng cũng dở khóc dở cười mà che mặt.

Kỳ Bạc Ngôn không phải ghét Nhậm Nhiên nhất sao, làm sao sẽ mời Nhậm Nhiên đến concert của hắn.

Tống Cách đứng lên: "Không được, tôi phải đi thay một bộ đồ khác, Kỷ Vọng cậu cho tôi mượn cái áo khoác denim nào trông đặc biệt đẹp trai đi."

Kỷ Vọng: "Ở trong phòng, tủ quần áo bên phải tự lấy đi, đừng đụng vào bên trái, đó là quần áo của Kỳ Bạc Ngôn.

Tống Cách líu lo nửa ngày mới vào phòng, nói mình phải chiêm ngưỡng tủ quần áo của đại minh tinh.

Tống Cách đi vào, trong phòng khách rơi vào im lặng.

Nhậm Nhiên cụp mắt mặc áo khoác vào: "Tôi đi đây, sao Kỳ Bạc Ngôn có thể hy vọng tôi đến concert của hắn chứ, cố ý xem tôi mất mặt sợ là còn chưa đủ."

Lúc Nhậm Nhiên đi qua người Kỷ Vọng thì dừng lại: "Công ty của nhà tôi sắp mở chi nhánh ở nước M, tôi phải qua bên đó nhậm chức ngay, mấy năm nữa hẳn là sẽ không về nước."

Kỷ Vọng bình tĩnh nói: "Chúc cậu thuận buồm xuôi gió."

Nhậm Nhiên: "Có chuyện tôi vẫn chưa nói qua, tôi..."

"Không cần nói." Kỷ Vọng lên tiếng đánh gãy lời cậu ta.

Kỷ Vọng: "Năm đó tôi thật sự coi cậu là bạn tốt."

Hốc mắt Nhậm Nhiên ửng đỏ: "Bây giờ thì sao."

Kỷ Vọng: "Bây giờ đại khái tôi có thể đoán được cậu muốn nói cái gì, cậu hẳn là cũng biết câu trả lời của tôi rồi."

Nhậm Nhiên tự giễu cười cười: "Rõ ràng người xuất hiện trước trong đời cậu là tôi mà."

Sau khi nói xong câu đó, không đợi Kỷ Vọng trả lời, Nhậm Nhiên đã rời đi, Kỷ Vọng chậm rãi ngồi xuống sô pha, mở một lon bia ra, nhấm nháp một ngụm.

Hương vị bia có chút đắng, uống không ngon lắm.

Tống Cách mở cửa phòng ngủ ra, trên người hắn không có áo khoác denim, cậu ta đứng khoanh tay, có chút nặng nề hỏi: "Cậu biết cậu ấy thích cậu từ bao giờ."

Kỷ Vọng nhìn bia trong hai tay: "Cách đây một thời gian, khi tôi dọn dẹp nhà cửa cho Kỳ Bạc Ngôn đến ở, vô tình phát hiện món quà Nhậm Nhiên tặng tôi năm 18 tuổi, bên trong có một mẩu giấy, viết tôi yêu cậu."

Tống Cách: "Nếu khi đó cậu phát hiện tờ giấy này, cậu sẽ thích cậu ấy sao?"

Kỷ Vọng nâng mắt nhìn Tống Cách, chậm rãi lắc đầu: "Sẽ không."

Tống Cách thở dài, bạn tốt nhiều năm ồn ào thành như vậy, tâm tình cậu ấu nhiều ít cũng có chút phiền não: "Chắc chắn như vậy?"

Kỷ Vọng: "Ừm, bởi vì về sau sẽ gặp được Kỳ Bạc Ngôn."

Tống Cách sau khi biết Kỳ Bạc Ngôn và Kỷ Vọng yêu nhau, không ngừng truy hỏi, mới biết hai người bọn họ ước hẹn thời niên thiếu, về sau là gương vỡ lại lành.

Cậu ta nhìn thấy vẻ mặt nhu hoà của Kỷ Vọng, Tống Cách biết đáp án tiếp theo chắc chắn sẽ khiến người ta nổi hết da gà da vịt lên, nhưng lại nhịn không được hỏi tiếp: "Không phải lúc 19 tuổi cậu mới gặp được hắn sao, lúc cậu 18 tuổi xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Vọng như nói điều hiển nhiên: "Cho dù là 20 tuổi, 21 tuổi, hay là bây giờ mới gặp, tôi khẳng định cũng sẽ giống như năm đó, thích em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Tống Cách: "Cho nên?"

Kỷ Vọng nghĩ đến Kỳ Bạc Ngôn, nhịn không được mỉm cười: "Cho nên ấy à, may mắn là lúc niên thiếu đã gặp được em ấy."

"Cũng may thời điểm gặp được em ấy, tôi đang độc thân."

"Bằng không..."

Tống Cách: "Bằng không cái gì?"

Kỷ Vọng: "Bằng không tôi có thể sẽ biến thành tra nam thay lòng đổi dạ."

Da đầu Tống Cách muốn nổ tung.

đứng lên, vào phòng muốn thay một bộ đồ khác. Tống Cách chua xót nói: "Đổi cái gì chứ, cậu mặc đã đủ đẹp trai rồi"

Kỷ Vọng: "Kỳ Bạc Ngôn ở trong concert chắc chắn là muốn làm loạn."

Tống Cách: "Có ý gì?"

Kỷ Vọng: "Em ấy không phải cố ý bảo cậu còn có Nhậm Nhiên, muốn các cậu đến xem concert."

"Nếu concert này là nơi mà Nhậm Nhiên có thể đi, vậy khẳng định là em ấy sẽ quậy một trận ở buổi concert, để cho Nhậm Nhiên nhìn thấy, em ấy là đang hài lòng thoả mãn."

Tống Cách lại càng không hiểu: "Rốt cuộc là cái gì thế?"

Kỷ Vọng lấy một cái áo khoác của Kỳ Bạc Ngôn, mặc lên người mình, có chút đăm chiêu cười cười: "Có lẽ ở trong buổi concert...bắn pháo hoa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui