Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

“Chưa từng gặp.” Tôi nhẹ nhàng đáp lại.

Tuy nhiên, vị quan sai đại ca trước mặt lại không hề nghĩ vậy, một tên khác nhìn bức tranh rồi lại nhìn tôi, sau đó quay sang thì thầm với nhau.
Cuối cùng, vị quan sai đại ca trước đó hỏi tôi, cất giọng lạnh lùng:
“Ngươi, mau theo chúng ta về nha môn một chuyến!”

“Ta?” Tôi chỉ vào mặt mình nghi hoặc hỏi lại: “Tại sao?”

“Bởi vì trông ngươi rất giống với tên phạm nhân trong bức tranh này.”

“Giống?” Tôi ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Ta nói này quan
sai đại ca, xin mời đại ca hãy giơ bức tranh này cho tất cả mọi người
xem, xem trông ta giống hai người này ở điểm gì?” Tôi buồn nôn quá, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của mình bây giờ không ngờ lại bị bọn chúng coi
là tội phạm truy nã, đặc biệt là người trên mặt có vết sẹo, trông chẳng
khác gì con gấu, trông tôi giống gấu lắm sao?

“Vậy thì không
phải, bởi vì ngươi đeo khuyên tai. Chỉ có nam nhân nước Huyền Vũ mới đeo khuyên tai như vậy thôi.” Quan sai đại ca bình thản đáp lời.

Nhìn bộ dạng quả quyêt của vị quan sai đại ca, tôi thật sự muốn đập đầu vào
đậu phụ mà chết đi cho xong, đeo khuyên tai cũng bị coi là tội phạm truy nã sao?

Tôi điều chỉnh lại khí huyết, nhẹ nhàng cất lời: “Quan
sai đại ca, ta biết các người làm việc vất vả, nhưng mà xin các người
hãy nhìn cho thật kĩ được không? Khuyên tai mà ta đeo trông chẳng giống
của bọn chúng chút nào, thứ hắn đeo là một hình tròn, thứ ta đeo là
nhiều hình tròn xâu lại. Đây là thứ ta mới mua trên phố khi nãy, không
tin các người có thể tới tiệm đó để hỏi.”

Quan sai đại ca nhìn
tôi bằng ánh mắt khinh bỉ: “Ngươi thân là một người đàn ông tại sao lại
đeo khuyên tai? Làm cho mifnnh biến thành bất nam bất nữ, chẳng khác nào lũ đàn bà.”

“Này, quan sai đại ca, câu nói này của huynh chẳng
đúng chút nào. Mẫu thân sinh ra ta đã đẹp hơn phụ nữ vài phần, đây đâu
phải lỗi tại ta. Thế nhưng, nó cũng báo hại ta, năm nay hai mấy tuổi rồi mà vẫn chưa có cô nương nào phải lòng. Ai cũng biết còn vài ngày nữa là đến lễ tế Hoa thần, bây giờ ta không ăn vận tử tế một chút, làm sao thu hút được sự chú ý của các vị cô nương? Đến lúc đó làm gì có cô nương
nào tới tặng hao cho ta chứ? Mà cho dù có được tặng thì chẳng phải nhiều người cũng giúp ta dễ dàng có được sự lựa chọn hơn ư? Huynh muốn chọn
thê tử, ta cũng muốn chọn thê tử, đến một con khổng tước đực gặp một con khổng tước cái cũng biết phô ra những ưu điểm lớn nhất của mình, huống
hồ một người đàn ông ngọc thụ lâm phong , không ai sánh bằng như ta chứ? Quan sai đại ca, huynh thấy ta nói có đúng không ?” Tôi nói luyên tha
luyên thiên một hồi, khiến hai vị quan sai đại ca trước mặt ngây lặng cả người, đồng thời làm cho mọi người trong trà lâu bật cười vui vẻ. Có lẽ họ coi tôi chẳng khác nào một gã đàn ông õng ẹo, tột cùng háo sắc.
Người đàn ông mặt trắng cùng người đàn ông da đồng cũng không ngoại lệ,
nghe xong họ cùng nhếch mép mỉm cười.

Tục ngữ có câu: “ Trời tạo
nghiệt có thể tránh, tự mình tạo nghiệt chẳng cách nào sống được.” Câu
này thực sự ứng nghiệm với tôi, không dưng tự nhiên lại lắm mồm lắm
miệng thế cơ chứ? Chẳng ai ngờ , hai người này lại là những kẻ cứng
ngắc, thậm chí còn tận tình đối đáp cùng tôi.

Một trong hai vị
quan sai đại ca sau khi định thần lại liền lên tiếng: “ Ngươi…ngươi
không có cô nương nào yêu thích thì liên quan gì đến ta? Chúng ta đang
đi bắt tội phạm bị truy nã, thế nên thà bắt nhầm cả trăm chứ quyết không bỏ sót một tên. Bây giờ chúng ta đang nghi ngờ ngươi là đồng bọn của
hai tên thích khách người Huyền vũ kia, vì vậy nhất định hai người phải
theo chúng ta về nha môn.”

Tôi vội vã ngăn vị quan sai đó lại,
rồi đáp: “ Đợi đã, quan sai đại ca, huynh nó ta là tội phạm truy nã đã
đành, nha đầu của ta trông xinh như hoa thế này mà cũng bị coi là thích
khác được sao?”

Quan sai đại ca “ hừm” một tiếng: “ Ai biết được ả ta có phải là nữ thích khách hay không? Đưa cả hai bọn họ đi mau!.”

Giờ thì tôi hoàn toàn chết lặng! Lạc Bảo, mày đúng là lợn ngốc, không có
việc gì làm thì tự nhiên lại kiếm chuyện cải nam trang làm gì chứ?

Nhưng tôi quyết không để cho lũ quan sai này đưa tôi đến quan phủ. Nghĩ vậy
tôi liền phản kháng, sống chết cũng không chịu đi, bọn họ chẳng làm gì
được tôi, liền chơi đòn hiểm, bắt lấy Thanh Thanh.

“ Bỏ tay ra, lũ đàn ông thối các người! Nam nữ thụ thụ bất thân!”

“ Này! Có phải các người cố ý đúng không?”

“ Cứ sờ mó loạn xạ như vậy, nha đầu xinh đẹp của ta sau này còn cách nào làm người nữa hả?”

“ Công tử…” Thanh Thanh vừa thẹn thùng, vừa tức giận, kêu lên một tiếng.

“ Ây da!” Bây giờ là lúc nào rồi, tại sao tôi chỉ nói được những câu này thôi chứ?

Sau cùng, không nhẫn nhịn thêm được nữa, tôi liền kéo mạnh lấy tên quan sai kia, thét lớn: “ Thôi đủ rồi! Bảo các ngươi dừng tay, có nghe thấy
không? Còn lằng nhằng thêm, nữa, đừng trách ta đến tận phủ Thuận Thiên
cáo buộc các ngươi lợi dụng chức quyền ức hiếp người dân, lại còn hiếp
đáp con gái nhà lành nữa!”

Tuy nhiên, vào lúc tôi nói ra câu này thì mảnh lụa bọc ngoài cây Thượng huyền nguyệt bỗng nhiên tuột xuống.

“ Đại nhân, ngài mau xem, đây là cái gì chứ?” Một tên nha sai vừa nói vừa tỉ mỉ xem xét cây đàn của tôi.

“ Bỏ tay ra, chưa được sự cho phép của chủ nhân, sao các ngươi dám tự
tiện động vào đồ của ta?” Xưa nay, tôi ghét nhất những kẻ không xin phép mà tự tiện động vào đồ của mình.

Quan sai đại ca A:” Đại nhân, đây là chiếc đàn gì vậy? Không tròn mà cũng chẳng dẹt.”

Quan sa đại ca B: “ Ngươi xem, trên này còn có cả hoa văn, là đồ đằng [1] của một dân tộc.”

“ Mau bỏ tay của các ngươi ra, không được động chạm linh tinh vào đồ của
ta!” Hất tay lũ quan sai ra, tôi ôm chặt lấy cây Thượng huyền nguyệt vào lòng.

Bất chợt, không biết tên đáng chết nào lại nhiều lời thốt lên một câu: “ Đồ đằng của Huyền Vũ, Thượng huyền nguyệt.”

Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, không ngờ lại chính là người đàn ông mặt trắng.

Quan sai đại ca nhanh chóng phản ứng lại rồi thét lớn: “ Ngươi còn chối
ngươi không phải là gian tế của nước Huyền vũ nữa không? Có người nhận
ra cả đồ đằng của nước Huyền Vũ, ngươi định giải thích thế nào đây? Mau
theo chúng ta đi!”

“ Chẳng qua chỉ là đồ đằng của nước Huyền Vũ
thôi, chỉ dựa vào đó mà đã phán ta là gian tế của nước Huyền Vũ, các
ngươi quá hồ đồ rồi! Không phải chỉ là một chiếc đàn sao?” Tôi không
phục, lập tức lên tiếng phản kháng.

“ Đây đúng là một cây đàn,
nhưng không phải cây đàn tầm thường, mà là Thượng huyền nguyệt – thứ
nhạc cụ riêng nước Huyền Vũ mới có. Chỉ có đồ vật xuất xứ từ nước Huyền
Vũ mới có. Chỉ những đồ vật xuất xứ từ nước Huyền Vũ mới khắc đồ đằng
Huyền Vũ trên đó mà thôi.” Một giọng nói mạch lạc vang lên từ phía sau,
vẫn là người đàn ông mặt trắng, hắn vừa nói, vừa nhìn tôi mỉm cười.

[1] Đồ đằng của một dân tộc là đối tượng sùng bái và mô phỏng của dân tộc ấy.

Nước Huyền Vũ, đồ đằng Huyền Vũ, Thượng huyền nguyệt, gian tế, đào phạm… Sắc mặt Thanh Thanh
tái nhợt lại, đầu tôi cũng trở nên u mê, đau nhói.

Cả thiên hạ
này, có ai không biết đông Thanh Long, tây Bạch Hổ, nam Chu Tước, bắc
Huyền Vũ, bốn đá tương giao, càn khôn nghịch chuyển, thống nhất thiên
hạ. Nhân gian truyền tai nhau rằng, hai năm trước, đệ đệ của Quốc vương
nước Huyền Vũ làm phản, Quốc vương huyền Vũ lấy bảo vật chấn quốc là đá
Huyền Vũ làm lễ xin cứu binh từ Hoàng triều Kim Bích để chống nổi loạn,
ai ngờ đá Huyền Vũ mất tích đúng một ngày trước khi được đưa sang hiến
cống. Hoàng thượng sau khi biết được đã vô cùng tức giận, cho rằng nước
Huyền Vũ cố tình giở trò, vì vậy mà từ chối xuất binh cứu viện. Cuộc nổi loạn trong nước Huyền Vũ kéo dài mấy tháng, tuy rằng sau cùng con trai
Quốc vương Huyền Vũ cũng bình định được nội loạn nhưng nước Huyền Vũ
cũng vì thế mà tổn hại rất nhiều. Sau khi con trai Quốc vương Huyền Vũ
lên kế vị, có lập lời thề rằng, con dân Huyền Vũ một ngày còn sống trên
thế gian này đều không hiến cống bất cứ thứ gì cho Hoàng triều Kim Bích
nữa. Hành động này đã khiến Hoàng đế Kim Bích nổi giận, cũng thề rằng
nhất định phải chiếm bằng được nước Huyền Vũ. Hia bên đã giao chiến
nhiều lần, nhưng vì địa thế nước Huyền Vũ hiểm trở nên hai bên chỉ có
thể thủ thế, không biết trận chiến tiếp theo sẽ xảy ra vào lúc nào.

Thế nhưn, sự thật không phải do đá Huyền Vũ mất mà Hoàng Thượng mới từ chối xuất binh cứu viện, ngược lại người còn đồng tình muốn chi viện cho
nước Huyền Vũ, nhưng thái tử Thượng Quan Doãn và tướng quốc Bạch Tiến Hà lại nhiều lần đưa lời can ngăn, cho rằng đây là quỷ kế của nước Huyền
Vũ, nhằm làm hao tổn binh lực của Kim Bích, sau đó sẽ thuận thế xâm
phạm lãnh thổ của hoàng triều Kim Bích. Văn võ bá quan toàn triều cũng
chỉ có mỗi Nhị hoàng tử Thượng Quan Khiêm và Hộ bộ Thượng thư Hạ Trọng
Đường ủng hộ Hoàng đế mà thôi. Thượng Quan Khiêm là con thứ của hoàng
đế, thường xuyên bệnh tật, ốm yếu, mọ người chẳng hề coi ngài ra gì, cho nên tất cả mũi nhọn đều chăm chăm chĩa vào Hạ Trọng Đường. Ai nấy đều
cho rằng ngài nói giúp cho nước Huyền Vũ vì mục đích khác, sau cùng may
mà vẫn còn Hạ Tích Mai ở cạnh bên hoàng đế nói lời đỡ hộ, nên ngài mới
bình an vô sự được.

Đá Huyền Vũ đương yên đương lành, tại sao lại mất vào đúng một ngày trước khi đưa sang hiến
cống? Điều này chứng tỏ có người không muốn nước Huyền Vũ được cứu viện. Hiện nay, hai nước đang ở thế đối lập, cây quốc đàn Thượng huyền nguyệt của Huyền Vũ đang nằm trên tay tôi, lại trùng hợp gặp phải tình huống
hai tên thích khách đến từ nước Huyền Vũ vừa đào thoát, tôi không phải
gian tế thì còn có thể là ai nữa?

Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra tại sao khi nhin thấy tôi đánh cây Thượng huyền nguyệt này, chưởng quầy kia lại kinh ngạc đến vậy. Tôi cứ tưởng mình ăn nói khéo léo nên mua được
cây đàn, thì ra là mắc lừa người ta, thứ mà người ta đang không biết
nhét đi đâu, bỗng nhiên tìm được kẻ thế mạng là tôi. Vì thế, đến tận lúc này tôi vẫn như ếch ngồi đáy giếng, ngu ngơ chẳng biết gì. Cho nên mới
nói, thương nhân luôn là cao thủ thương trường, “ muốn bắt thì phải thả
[1]”, khiến cho bạn chẳng thể nào kìm lòng mà bỏ đi được. Chuyện rắc rối này tôi đã không cách nào tránh được, xem ra nhất định phải đến phủ
Thuận Thiên một chuyến rồi.

Tôi trợn mắt nhìn người đàn ông mặt
trắng, nếu như có thể giết người bằng ánh mắt, hắn đã bị tôi đem ra chém thành trăm mảnh rồi. Nếu không phải hắn nhiều chuyện, tôi làm sao gặp
phải chuyện rắc rối này chứ? Thực đúng là không thể đánh giá con người
qua vẻ bề ngoài, trông đẹp trai chưa chắc đã là người tốt bụng.

Tôi nhìn thấy vị quan sau đại ca tóm lấy Thanh Thanh liền vội vã ngăn cản: ‘ Đợi chút đã, ta nói trước một câu, ta không phải người nước Huyền Vũ.
Muốn ta đi theo các ngươi cũng được, thế nhưng hậu quả sau này các ngươi phải tự gánh chịu. Còn nữa, mau thả nha đầu của ta ra, không được kéo
phụ nữ vào cuộc ! “ Thực ra tôi cũng là nhi nữ, thế nhưng lúc này đành
phải liều mạng giả nam nhi, hi vọng bọn chúng có thể thả Thanh Thanh ra.

“ Muốn đi thông báo cho đồng bọn sao? Được, thả ngươi ra, để ngươi đi
thông báo cho đồng bọn, như vậy chúng ta có thể bắt luôn một thể bọn
phản nghịch đó.” Quan sai đại ca vô cùng phấn khích lên tiếng, thật sự
không biết người này lấy đâu ra lòng tự tin hào hùng như vậy.

Thanh Thanh, tiểu nha đầu ngốc này nghe thấy tôi nói muốn thả cô bé về trước
lập tức thét lên: “ Công tử, Thanh Thanh không đi ! “

Biết ngay
tiểu nha đầu này đầu óc không linh hoạt, cũng chẳng nghĩ xem kinh thành
này đặt dưới chân ai, dựa vào tác phong hành xử ngang ngược, bá đạo của
Hạ Chi Lạc còn sợ tôi không thoát thân nổi sao? Đến lúc đó, kẻ gặp phiền phức chính là kẻ ngồi trên công đường phủ Thuận Thiên kia. Không những
thế, e là hắn còn pải quỳ gối cầu xin tôi, thậm chí dùng kiệu tám người
khiêng đưa tôi quay về nữa ấy chứ !

“ Em bị ngốc hay sao? Một cô nương không có chuyện gì, chạy theo đàn ông đến quan phủ làm gì? Hya là thấy mình quá xấu, không sợ gả đi được, cho nên cố tình làm vậy để sau
này chết già luôn?” Cô bé khiến cho tôi tức chết đu được !


Công tử….hu hu…” Thanh Thanh không ngờ tôi lại dùng những lời khó nghe
như vậy để mắng mình, liền bật khóc thành tiếng.

Mọi phụ nữ đều được làm từ nước, chuyện này được chứng mình rất rõ từ bản
thân tôi, và được phát huy một cách hoàn hảo ở Thanh Thanh.

Không chịu được cảnh người khác khóc lóc, tôi vội đưa tay lau nước mắt cho
Thanh Thanh rồi ghét sát bên tai cô bé nói: “ Nghe lời ta đi, em hãy về
phủ họ Hạ đợi ta ! Em quên mất ta là ai rồi sao? Cẩn thận hai tên đáng
ghét bên cạnh cửa sổ ấy, đừng để chúng đi theo em ! “

“ Không cho phép nói thì thầm, mau đi theo chúng ta về nha môn ! “ Tên quan sai lắm chuyện lạnh lùng cắt ngang.

“ Này quan sai đại ca, ta nói mấy câu tình cảm với người phụ nữ của mình trước khi biệt li không được sao?”

Xung quanh lại một lần nữa rộn vang tiếng cười.

Tuy rằng nói đùa, tôi vẫn không quên đưa lời an ủi Thanh Thanh: “ Đợi ta,
không cần phải lo lắng, ta sẽ nhanh chóng về thôi ! “ Tôi lại quay đầu,
dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tên mặt trắng và tên da đồng đang đứng
cạnh bên: Hai tên khốn kiếp hãy nhớ kĩ cho ta !

[1] Là một trong những mưu kế hình thành rất sớm trong lịch sử. Ý tưởng của nó có thể
tìm thấy trong sách của Lão Tử và Qủy Cốc Tử. Diệu kế này nghĩa là: Muốn cho điều gì có rút lại thì hãy làm cho nó nở rộng ra, muốn cho ai yếu,
trước hãy làm cho họ mạnh, muốn phế ai, hãy nâng người đó lên,muốn cướp
lấy vậy gì, hãy cho nó đi đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui