Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.

Tác giả: Chó Sủa.

***

Chương 35: Cảm lạnh.

Đúng theo như lời hắn nói, tối đó cô bắt buộc phải đến nhà hắn. Nhưng không phải vì...

Bởi bỗng nhiên gió nổi lạnh mà hắn lại chỉ phông phanh một lớp áo sơ mi, cho nên đã vô tình bị cảm mưa. Phải rất khó khăn và khổ sở mới có thể đưa hắn vào được trong xe. Vì hắn cao tận mét chín còn cô chỉ gần mét bảy cho nên khả năng bị lấy thịt đè người rất cao. Cứ lúc vác hắn đi cứ lo sợ rằng mình sẽ không cẩn thận mà làm đau hắn.

Xe của hắn chẳng phải quá quen thuộc với cô rồi sao? Cho nên vừa bước lên xe rất nhanh cô đã khởi động rồi lui nó ra khỏi Diêm Sơn hướng đến ngọn núi mà căn biệt thự hắn đang ở đó.

Khi chỉ vừa đến phía bên ngoài cổng nhà hắn Lục Tuyến Yên mới giật mình nhận ra rằng nếu muốn vào cho được bên trong thì phải đi qua cái mê cung dài lênh thênh. Nhưng rồi bỗng nhiên hắn lên tiếng.

- Mã số 2401.

Nhìn hắn đơm giản cũng hiểu ra, cô nhấn chiếc nút đỏ bên cạnh thiết bị bao vùng bản đồ khu vực sau đó lại đưa tay nhấn con số hắn vừa nói. Lập tức, bản đồ của khu mê cung hiện lên. Liếc mắt chưa đầy một phút cô đã tìm ra lối vào.

Vào được bên trong lại phải một thân nhỏ nhắn kéo hắn lên bên trên. Vào được giường của hắn lại chính là cả một quá trình dài.

Được ngã lưng xuống giường, Mặc Băng Tước thuận tiện nhắm tịt mắt xem như đang nghỉ ngơi. Nhìn người trên giường nhắm mắt rồi cô mới đi xuống bếp định rằng sẽ làm gì đó cho hắn ăn.

Không biết hắn lui tới nơi này bao nhiêu lần một tuần, mà sao vẫn thấy sạch sẽ quá.

Vào trong bếp, cô gặp một bóng dáng nhỏ nhỏ. Nó đang cặm cụi lau vàn bếp đã bóng nhỡn. Lại gần hơn một chút mới nhận ra đó là Tống Liêm. Cũng vì đã lâu lắm rồi không gặp lại, dù chỉ là cái thoáng qua nhưng thật sự Lục Tuyến Yên lại thấy có thiện cảm với cậu trai này.

- Xin chào.

Tống Liêm giật mình như gặp ma, cậu trợn tròn mắt quay lại nhìn thử đối phương đằng sau mình là ai thì chợt nhận ra đó là Lục Tuyến Yên. Hai người chỉ gặp nhau nói phiếm một chút qua lần đầu tiên, nhưng mà cậu cũng không đãng trí đến nỗi không nhìn ra cô ấy.

- Lục Tuyến Yên?

- Haha đúng rồi.

Bỗng nhiên cô giơ hai tay lên trước, Tống Liêm nhất thời không tiêu hóa được mà giơ hai tay mình lên chậm chạp đập vào nó. Lục Tuyến Yên vui vẻ.

- Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chẳng nhớ tôi là ai.

- Tôi phải nhớ chứ. Cô là tình nhân của anh Băng Tước mà.

Tình nhân?! Cô cứ cảm thấy hai chữ này rất là chói tai. Như nói rằng cô chính là tiểu tam trong cuộc tình của hắn và ai đó vậy. Cũng không biết là có thật hay không, nếu là thật thì hẳn Tống Liêm biết người phụ nữ "chính thức" của hắn là ai.

- Không. Tôi không phải tình nhân, tôi là người phụ nữ của anh ta.

- Người phụ nữ?! Thật sao?

- Đúng vậy... mà thôi. Bây giờ không có thời gian. Băng bị bệnh rồi, tôi phải nấu cháo.

- Sao? Anh ấy bị bệnh? Sốt đấy sao? Để tôi, để tôi.

Nhìn cái biểu cảm như không có gì của Tống Liêm cô bất giác nhiều mày ngại ngùng. Tại sao cô lại quýnh lên khi nghe cậu ấy nói thế? Đã vậy cũng đã buộc miệng nói rằng mình chính là người phụ nữ của hắn. May mắn không có hắn ở đây. Nếu không thì sẽ ngại chết mất.


- Hay quá Mặc Băng Tước có người phụ nữ của riêng mình rồi.

Định mặc bước lên lầu thì bỗng nhiên nghe Tống Liêm nói vậy. Chỉ là vô tình mà thôi. Lục Tuyến Yên bất giác đỏ mặt, thế này là thế nào?

- Đây là cháo của anh ấy. Chị đem lên giúp nhé.

Lục Tuyến Yên vội vàng nhận lấy chén cháo nóng hổi nhìn Tống Liêm đang có ý rời đi. Nhưng cô cũng không giữ lại làm gì đánh bước lên lầu vào phòng hắn.

Khi ngủ không hẳn bản thân đã không có phòng bị. Nhưng Mặc Băng Tước, hắn còn để chế độ cảnh giác ở mức cao nhất. Bởi vậy nên khi Lục Tuyến Yên đến gần, với cái khứu giác nhạy như cún của hắn liền nhận ra. Hắn lờ mờ mở mắt thì thấy được thứ gì đó mà trắng đục hình chữ nhật nhỏ nhỏ xinh xinh đang hướng về phía mình.

- Cô làm gì vậy?!

Mặc Băng Tước giật phắn mình hoàn toàn thoát khỏi cơn buồn ngủ mà hét lên khi nhận ra thứ trên tay Lục Tuyến Yên cầm là gì.

Cô cũng giật mình không kém vì cô chỉ là đang cầm miếng dán hạ sốt và muốn dán lên trán hắn. Không biết bản thân mình đã làm gì khiến một người mà cô xem là bệnh nhân lại hốt hoảng như thế.

- Đây là miếng dán hạ sốt thôi mà.

- Đó là cái thứ dùng cho con nít 3,4 tuổi. Tôi 34 tuổi thì hà cớ gì phải dùng thứ đó.

- ...!!! Nó cũng giảm cơn sốt của anh được mà. Không sao, để tôi.

Lục Tuyến Yên tiến đến định trực tiếp dán lên lần nữa thì vẫn bị Mặc Băng Tước nhất quyết cự tuyệt.

- Cô đừng hòng, tránh xa ra. Phải là chườm đá, đi lấy đá chườm cho tôi.

Bất quá, cô phải đi lấy đá cho hắn. Từ trước nay chưa hề nghĩ rằng có một ngày hắn sẽ có cái loại cảm xúc này. Lục Tuyến Yên bất giác miểm cười, ba mươi tư tuổi sao? Sao lại chẳng khác gì một đứa con nít.

- Đây là cháo do Tống Liêm nấu.

- Đúng... vậy.

- Trong bếp còn gạo không?

- Cũng hết luôn rồi.

- Chưa no. Nấu cháo thêm đi.

Lục Tuyến Yên theo quán tính trợn mắt nhìn hắn.

- Ngay bây giờ?- Cô đói bụng.

- Cô cũng chưa ăn không phải sao?

Nhanh chóng gật gù, vì bỗng nhiên cô cảm thấy bụng mình sôi lên.

- Anh nghỉ ngơi một chút. Tôi đi một lát rồi sẽ quay lại. Ngày mai đưa anh đến bệnh viện.

Hắn nghe nhưng không nói gì quay lưng lại với Lục Tuyến Yên. Cô nhìn chùm chìa khóa trên bàn vội vớ lấy mang đi.

Cô không mua gạo vì sẽ mang đi rất gồ ghề. Cho nên mặc dù hắn thích hay không cô vẫn mua một túi cháo ăn liền. Không phải một, cả lóc. Lâu rồi không đi mua sắm, đây cũng là tiền của hắn, như thế là tha hồ rồi.

Mang cả vài chục túi đồ lên và nhét vào hàng ghế sau của xe, Lục Tuyến Yên thở hổn hển. Không ngờ mua qua lại những thứ đồ linh tinh thôi cũng nhiều đến như vậy. Và cũng chẳng hiểu sao bản thân không tự chủ được mà mua vài gói băng vệ sinh. Bây giờ không mang theo tiền túi riêng, nhỡ hắn hỏi hang khi tiền bị hụt thì sao đây? Nhưng cũng có thể cô suy nghĩ quá nhiều. Hắn nhiều tiền như thế, chẳng nhẽ lại keo kiệt như vậy?


Đang trên đường trở về biệt thự, bỗng nhiên chiếc gương chiếu hậu ánh lên ánh đèn đỏ. Là thành viên Lục gia cô có nhận ra loại ám hiệu này, rằng có người đang theo dõi mình đằng sau. Quan trọng hơn, chúng rất lén lút và còn mang theo súng.

Và rồi, chiếc điện thoại chung trên kệ xe bỗng nhiên reo lên. Cô nhìn nó, không biết có nên bắt máy hay không.

Trong lúc phân vân, Lục Tuyến Yên nhấp máy nhưng không nói gì cả. Và đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp đầy lo lắng.

- Băng!!! Chúng ở ngay đằng sau cậu.

Nghe vậy Lục Tuyến Yên nhanh nhẹn đưa tay lên tắt đèn báo hiệu ở kính chiếu hậu rồi nhìn rõ hơn, trên con đường rộng lớn này ba chiếc xe hơi đang lấn chiếm lòng đường và chạy về phía này với tốc độ cực nhanh. Cô cực kì thắc mắc, mặc dù biết bản thân mình cũng là đang nằm trong tầm ngắm của những thế lực ở thế giới ngầm nhưng chúng chưa hề lộ liễu truy bắt cô ở những nơi lộ liễu như thế này. Suy ra phương án khác, có lẽ chúng nhắm đến thứ gì đó của Mặc Băng Tước, ngay trên chiếc xe này. Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân rất bực tức liền hét lên.

- Rốt cuộc là chúng muốn cái gì?!

Khả Sanh bỗng nhiên trở nên im bặt nhìn sang người đang lái xe bên cạnh. Giọng nói nữ nhân này tựa hồ cảm thấy rất quen, và duy nhất chỉ có Lục Tuyến Yên.

- Tại sao cô lại đi xe của Băng?

- Anh ấy cảm sốt. Tôi đi mua ít cháo.

Rồi Khả Sanh im bặt một hồi lại nói tiếp.

- Cô nhìn xung quanh xem có chiếc hộp màu trắng nào không.

Theo quán tính Lục Tuyến Yên liếc sang ghế phụ, nó nằm ất ưởng ngay trên đó.

- Có.

Là một chiếc hộp trắng tinh, dưới một góc của chiếc hộp có mã gì đó.

"RJ"

Cô lẩm nhẩm trong đầu.

- Tôi đang đi ngược chiều với cô. Lúc ấy hãy văng nó sang bên này.

- Được.

Nói là đang đi ngược chiều nhưng bằng cách nào đó Khả Sanh đã lái xe đi cùng chiều với cô. Hai xe chạy song song với nhau, cánh của được hạ xuống.

- Mau!!! Văng nó qua đây cho tôi.

Lục Tuyến Yên vội vớ lấy nó định văng sang rồi phát hiện gì đó bên trong chiếc kính chiếu hậu. Cô hơi hụt hẫng nắm lại chiếc hộp văng vào lại chiếc ghế phụ im lặng lái xe tiếp.

- Lục Tuyến Yên. Cô muốn chết sao? Mau đưa nó cho tôi.

Cô vẫn im lặng nghiêm túc lái xe nhìn phía trước. Nhìn thần thái của cô như thế làm anh chàng ngồi bên ghế lái cảm thấy có chút tò mò nên nhìn một chút. Trong phút giây lơ đãng lại quên nhìn đường cuối cùng lại tông vào một cái ổ voi to đùng trên đường.

Và lúc ấy Khả Sanh vẫn đang cầm điện thoại liên lạc cho Mặc Băng Tước thì bị cơn giật làm cho cả người nhảy lên. Chiếc điện thoại thuận thế văng ra khỏi cửa sổ. Anh không tiếc lắm nên chỉ đơn thuần liếc nhìn nó đang bay đi thì bỗng nhiên một viên đạn lao đến đâm xuyên qua nó. Anh ngạc nhiên trợn mắt nhìn cái lỗ y nguyên in trên chiếc điện thoại mộtc hút rồi nhìn sang Lục Tuyến Yên. Cô đã biết trước rồi chăng? Nếu chiếc hộp vừa nãy mà văng ra, với cái phát đạn như thế đảm bảo vật bên trong sẽ chẳng còn nguyên vẹn.

- Tôi sẽ bảo vệ nó. Các anh hỗ trợ từ đằng sau đi.


Từ trước đến giờ ngoài Mặc Băng Tước Khả Sanh chưa hề nghe theo lệnh của ai. Nhưng điều anh ngạc nhiên đó chính là Lục Tuyến Yên có thể rất tự nhiên mà ra lệnh cho người khác. Nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc kiên định ấy khiến anh phải tuân lệnh theo mà không có thêm bất cứ phản kháng nào.

Luic Tuyến Yên đột nhiên tăng tốc bỏ xe của Khả Sanh lại phía sau. Anh thuận tiện nấp và chạy lùi vào một con hẻm. Người cầm lái rất tinh ranh đã rãi rất nhiều đinh lớn trên lối đi. Cả hai rất nhanh đã chuồn đi đâu mất chỉ còn con đường luồn trống vắng.

Cô chẳng biết đi đâu, nên đã một mạch chạy thẳng ra đường cao tốc. Cũng như vậy, bọn chúng lại có thêm cơ hội để đưa con mồi vào tròng. Lục Tuyến Yên không biết và cũng không nghĩ ra thứ bên trong chiếc hộp là gì. Và cả hắn từ trước giờ cô thấy có làm điều gì sai trái đâu? Bất cứ cuộc họp nào cô cũng có mặt, người điều hành nó cũng đâu phải là ai khác.

Nhưng mà... tại sao cô lại nghĩ như vậy nhỉ? Bản thân hắn làm gì ở đâu thì làm sao một người ngoài như cô biết được. Thật quá ngu ngốc!

Reng!!!

Tiếng chuông trên bàn xe đột nhiên vang lên khiến Lục Tuyến Yên giật mình. Nó là thiết bị liên lạc duy nhất phòng hờ chủ nhân không có di động hoặc quên mang. Khi cô vừa đưa tay lên để nhấn nút nhận cuộc gọi thì bất chợt một đường đạn phóng đến đâm mạnh vào nó. Tiếng chuông cũng như vậy mà tắt lịm. Cô giật mình rơi vào hoảng loạn, bây giờ phải làm thế nào đây, cũng đã quên mất việc mang theo điện thoại rồi.

Hai tay vẫn cứ lái và mắt nhìn về phía trước. Lục Tuyến Yên cởi đi đôi giày cao gót ra, hai chân vô vọng kéo mở từng cái hộc xe. Từ công khai đến bí mật. Và tìm được rất nhiều thứ, súng, đạn với cả một số loại bom mini được đặt ngay ngắn trên chiếc khay nhỏ bé. Số lượng cũng tương đối một chút.

Một tay cô cầm lái, trên con đường quốc lộ rộng và dài nép vào một bên đường giành cho xe máy. Một tay Lục Tuyến Yên hốt vài quả bom nhỏ dùng miệng tháo còi rồi văng ra giữa đường. Tên bắn tỉa bên kia rất nhanh nhẹn bắn thêm một phát nhưng chỉ trúng một quả bom. Mà nó gần như cao bằng vị trí cô đang ngồi đây. Nó nổ lớn gần như là chói tai, Lục Tuyến Yên chụp lấy một bên tai mình chân nhấn ga chạy tiếp.

- Lục Tuyến Yên!!! Cô không sao chứ?!

- Tôi ổn.

Cô quất lại cho Khả Sanh một câu rồi lại chạy trước những chiếc xe như những con sư tử đang cố vồ con mồi. Mồ hôi ước đẫm tấm lưng, Lục Tuyến Yên rơi vào trạng thái hơi mê man. Vì lúc chiều cũng có nhiễm một ít mưa nên bây giờ có hơi nóng trong người. Không phải cô cảm rồi đó chứ? Ngay lúc này có thể gọi là thích hợp sao.

Và cứ vậy Lục Tuyến Yên đi mãi, ngay cả bản thân mình đi đâu cô cũng không rõ. Chỉ biết bọn chúng đã ép cô vào một con đường khá vắng vẻ và cũng chỉ có một lối duy nhất. Không chần chừ cô kết luận mình đang ở trên đèo.

Cạch... cạch... cạch...

Tiếng động cơ ù ù bên tai Lục Tuyến Yên rồi tắt hẳn. Lòng cô bắt đầu hoảng loạn bối rối, tại sao lại hết năng lượng vào lúc này?

Lục Tuyến Yên khóc không ra nước mắt. Tại sao? Tại sao chứ?!

Cô tức mình đập đập liên hồi vào cái xe với sự phẫn nộ đến tột cùng. Sự điên tiết lấn chiếm luôn cả sự sợ hãi với cái chết. Như một đứa con nít, Lục Tuyến Yên ngồi yên tại chỗ chí chóe chửi nhau với cái thứ đồ vật vô tri vô giác kia.

Động cơ của chiếc xe này hơn hẳn những loại xe thông thường khác. Mãi đến một lúc sau mới nhìn thấy những bóng đèn xe nhấp nhó đằng xa. Lục Tuyến Yên cười nửa miệng nhìn vào kính chiếu hậu. Vì bản thân quá ngu ngốc đã quên mất mình còn một con bài ngửa trong tay.

Chiếc xe vẫn đang đậu đơn độc bên vành an toàn trên cây đèo. Chúng nhìn chiếc xe, xác định là nó mới mừng thầm cười tà chạy nhanh đến.

- Ông chủ bảo, không lấy được thì giết và tiêu hủy.

Hắn nói xong ba chiếc xe rất nhanh đã phóng đến. rồi một chiếc dừng lại, như đang muốn chứng kiến khoảng khắc xe của Lục Tuyến Yên rơi xuống...

Cô ngồi trong xe vẫn chăm chú quan sát đằng sau.Cho đến khi nó đã gần đến phía mình cô liến nhấn ga, một tay đẩy nhẹ cần điều khiển nào đó tay còn lại vẫn cầm chắc bánh lái. Ở chiếc xe này có một hệ thống gas dự phòng. Cô chỉ biết là còn gas chứ không biết là bao nhiêu. Không biết có đủ cho một cú lao đâm đầu không.

- 3... 2... 1...!!!

Từ vị trí đứng yên, chiếc xe không biết bằng động lực chỗ dựa nào mà khiến nó quay lại đằng sau 180• sau đó lao nhanh đến phía trước. Làm cho bọn chúng một phen giật mình, không sợ hãi nhưng sự bất ngờ ngạc nhiên đã khiến chân tay chúng bủn rủn đôi chút. Nhưng hai đối với một mà nói dù sao cũng hơn một phần. Cô cũng bị đẩy ngược lại chỉ một chút nữa là rơi xuống vực. May mắn vẫn còn gas trong bình, cô quyết định sứ dụng hết, đánh cược mạng sống của mình vào chính vàn bạc này. Bỗng nhiên tay lái chúng lỏng đi, là thương tiếc vì cô là phụ nữ sao, nhưng cũng nhờ như vậy mà chiếc xe của cô đã đủ lực mà hất tung bọn chúng không thương không tiếc rơi hẳn xuống vực.

Tạch... tạch... tạch...

Và như vậy, chính thức chiếc xe hết hoàn toàn nhiên liệu. Lục Tuyến Yên thở dốc ra hơi nhưng không dám thở mạnh. Nhìn xem, đuôi xe của cô là đang ở bên bờ vực. Hiện tại, ngồi yên như thế này vẫn có thể giữ được mạng sống. Còn nếu như mạo hiểm bò ra khỏi xe sẽ tạo mối làm ăn cho thần chết. Chi bằng ở đây một chút, có lẽ Khả Sanh sẽ có cách giải quýêt.

Bíp bíp!!!

Cô là một người cảm nhận âm thanh tương đối tốt. Tiếng còi này, không phải phát ra từ chiếc xe mà Khả Sanh đang đi.

Bật!!!

Bóng đèn đột nhiên sáng lên chiếu hẳn vào con ngươi trong suốt của Lục Tuyến Yên.

- Thì ra là một cô gái à.

Là giọng của một người đàn ông xa lạ. Cô nheo mắt lại và thấy hắn đang đứng bên cạnh chiếc xe lạ kia.


- Đẩy!!!

Là hắn ra lệnh cho tên còn lại trong xe, còn mình thì đứng bên ngoài mãn nguyện cười ngắm.

Rồi Lục Tuyến Yên chỉ nhìn thấy, chiếc xe đó vang lên tiếng động cơ rõ mồm một lao nhanh một cách điên cuồng. Ánh mắt Lục Tuyến Yên nhòa đi vì ánh sáng và thứ chất lỏng kia hòa vào làm một. Và rồi, nó nhằm nghiền lại.

Ầm!!!

Lúc này Khả Sanh cũng đã đến nơi. Anh vội vã xuống xe chứng kiến một cảnh tượng thật hãi hùng, một chiếc xe hung hăng đẩy mạnh chiếc xe khác. Mạnh đến mức nó văng qua khỏi rào an toàn trực tiếp lao xuống cái thung lũng sâu dưới kia. Anh đương nhiên biết đối phương là ai, mà anh bận tâm hơn chính là tính mạng của Lục Tuyến Yên kìa.

Tuy đã buông bỏ mọi cảm xúc, nhưng Lục Tuyến Yên vẫn còn điều khiển được mọi âm thanh xung quanh. Nó giống như chính cô là người đã rơi xuống nhưng không, âm thanh đó chỉ là suýt soát.

Cô chầm chậm mở mắt, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang chắn ngang trước mắt mình. Bên trong, Mặc Băng Tước mặt trắng bệch đang hùng hổ nhìn về phía cái rào an toàn đã bị phá nát kia.

Rồi hắn thu ánh mắt lại nhìn qua cô. Lạnh lùng nhưng ấm áp. Lúc này Lục Tuyến Yên chỉ muốn thốt lên, may quá mình đã thoát chết rồi.

- Mặc Băng Tước.- Đôi môi cô bỗng nhiên tự động mấp máy. Hai hàng lệ chực sẵn để rơi xuống. Cô ập đầu vào vô lăng ân thầm thút thít.

- Lục Tuyến Yên!!!... Không sao chứ.

Lục Tuyến Yên nhìn hắn khẽ gật đầu, tay lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống.

Hắn rời mắt khỏi cô móc cái gì đó vào chũi xe rồi rời đi. Cứ mãi nhìn theo hắn, khi chếc xe giật lưen một cái mà làm cho cô như muốn nhảy tim ra ngoài. Hai chiếc xe lên ga hết mức chayh về phía trước, cho đến khi xe của cô nằm hoàn toàn trong lòng đường cái. Nhưng Lục Tuyến Yên vẫn chưa hoàn hồn. Cô ngồi yên một đống, thất thần nhìn về phía trước.

Cốc Cốc!!!

Lục Tuyến Yên giật mình nhìn sang thì thấy hắn. Không hiểu sao lòng cô thấy nghẹn lại vội mở cửa xe. Khi vừa đặt chân xuống đã rất nhanh lao đến xúc động nhảy lên người Mặc Băng Tước ôm chặc hắn vào lòng.

- Tôi đã sợ lắm.

Ngay cả chính hắn, dù cho có thần thông quảng đại như thế nào cũng không tưởng tượng ra cô sẽ có hành động này. Hắn chỉ theo bản năng ôm lấy cô từ trên không trung rồi âu yếm lấy. Vì came nhận được rất rõ, sự run rẩy vẫn còn rất rõ ràng.

- Không sao, an toàn rồi.

Nhưng chỉ trong tức khắc, Lục Tuyến Yên rất nhanh đã thay đổi sắc mặt buông hắn ra.

- Chẳng phải anh đang bệnh, đến đây làm gì.

- Tôi vừa cứu em đấy.

- Anh nghĩ chút chuyện cỏn con này Khả Sanh cũng không giải quyết được sao? Bạn của anh, mà anh lại mất niềm tin đến vậy?

Đằng sau, bỗng nhiên Khả Sanh bật cười thành tiếng. Anh liền quay sang hướng khác ho khan rồi nhìn lại. Mặc Băng Tước thấy thế cũng chẳng nói gì. Đưa tay lên định xoa đầu Lục Tuyến Yên nhưng rồi chuyển thế búng một cái thật mạnh lên trán cô.

- A!!! Mặc Băng Tước?!

- Đi về, đừng nhiều lời.

Nói rồi cô bị hắn dẫn đi nhét vào trong xe. Đến khi tỉnh táo lại thì xe đã lăn bánh một đoạn xa rồi.

- Cháo!!! Tôi đi mua cháo cho anh không phải sao?!

- Người cô hôi quá rồi đó.

Lục Tuyến Yên giật mình ngửi xung quanh. Đúng là... hơi bốc mùi. Cô đưa tay kéo cần, cánh cửa như vậy mà từ từ hạ xuống.

- Không trách tôi được.

***

Chương 36: Bitch?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận