Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 37: Cho phép tôi theo đuổi cô.
Hành động của Lục Tuyến Yên đã làm náo loạn cả tầng một. Ấy thế mà lại chẳng có ai nhỏ mọn mà đi mách lẻo với cấp trên. Cô và Quách Ân ung dung ngồi xuống, dù có mời cả tổng quản lí xuống đây thì bà đây cũng cốc sợ. Cùng lắm là đuổi việc.
Nhưng mà ở thời điểm hiện tại, muốn đuổi việc cô là dễ sao?
Quách Ân và Lục Tuyến Yên ăn trong im lặng trước sự chứng kiến của bao người. Họ nhìn hai người vừa với ánh mắt ngưỡng mộ, vừa đố kị, còn có cả những ánh mắt khó bắt được cảm xúc.
Được thêm một lúc Lục Tuyến Yên nhận thấy có ai đó đang tiến đến ngồi bên cạnh mình. Thì ra là Tô Lộ Minh. Cô nhì thấy anh, trông thấy anh cười hiền hậu với mình, bản thân cũng tự động nở một nụ cười.
- Anh cũng ăn trưa ở đây sao?
- Tôi đã ăn cả tuần nay rồi. Vì đợi cô để cùng ăn chung. Nhưng cả tuần đấy cô lại đi nước ngoài bỏ tôi một mình bơ vơ.- Tô Lộ Minh nói một cách thản nhiên, cứ như hai người đã quen nhau từ rất lâu vậy.
Nghe Tô Lộ Minh nói thế Lục Tuyến Yên có chút không đỡ được. Cô bối rối nhìn sang Quách Ân, và cô bạn mình cũng đang khó hiểu nhìn anh.
- À... tôi có một chút chuyện nên phải sang Mĩ.
- Ngày mai là ngày nghỉ, cô có thể cùng tôi đi ăn không? Một bữa cơm, tôi biết có nhà hàng này ngon lắm.
- ... Tôi... tôi không có ngày nghỉ. Xin lỗi anh nhé.
Tô Lộ Minh có chút hụt hẫng ngừng ăn một vài giây. Rồi anh ta nhìn sang Lục Tuyến Yên.
- Cả một tuần cũng không lấy một ngày nghỉ, cái tên tổng giám đốc này bị hâm à.
Vừa dứt câu bên kia còn lại của Lục Tuyến Yên lại nghe tiếng đặt khay thức ăn xuống. Cô nhì sang lại thấy Mặc Băng Tước đang cắm cúi ăn một cách bình thản.
- Anh...
- Lần sau có đi ăn cũng phải nói với anh một tiếng.
- ???
- Đây là...
Tô Lộ Minh vờ như khó hiểu nhìn sang Mặc Băng Tước. Mặc Băng Tước tất nhiên nhận ra nhưng hắn không thèm để vào mắt. Không hiểu tâm trạng hắn bây giờ rất khó chịu.
- Anh không cần biết.
Tô Lộ Minh đắc ý cười. Anh ta lại nhìn sang Mặc Băng Tước, vẻ mặt như đang muốn đánh một ván cược.
- Tôi lại nghĩ rằng anh là bạn trai của Lục Tuyến Yên thì không phải à. Vậy thì tốt cho tôi rồi. Lục Tuyến Yên, cô cho phép tôi theo đuổi cô chứ?
Lục Tuyến Yên trợn mắt nhìn sang Tô Lộ Minh.
- Tôi? Anh không nhầm đấy chứ?
- Không.- Tô Lộ Minh trả lời không chút do dự.- Từ lần đầu tiên gặp cô tôi đã muốn cùng cô xây dựng tổ ấm sau này. Tôi cũng 32 còn cô 27. Hai chúng ta chẳng phải rất hạp nhau sao?
Lục Tuyến Yên bây giờ lại chuyển ánh mắt sang Quách Ân. Cô ấy cũng ngạc nhiên không kém. Nếu vậy thì cô phải làm sao đây.
- Trưa mai cô có thể ăn trưa cùng tôi không?
Vì có chút căng thẳng, vừa nghe Tô Lộ Minh hỏi cô liền lập tức trả lời.
- Tôi...
- Ngày mai cùng tôi đi gặp Tống Đăng Tường.
Bị cắt ngang, Lục Tuyến Yên cũng không còn hứng để nhận kèo ăn trưa nữa. Nhưng... tại sao cô lại không thể từ chối hắn? Dù bản thân có chán ghét thế nào chỉ cần là hắn bảo cô đều có thể làm. dù cho nó thật sự nguy hiểm và đôi khi thậm chí còn gây bất lợi lên cuộc sống của cô.
Sáng hôm sau, không hiểu sao Lục Tuyến Yên vẫn thức dậy với sự phiền não không biết từ đâu ra. Đáng lẽ chuyện này cô không nên để tâm mới đúng. Hôm nay Quách Ân không có ở đây. Vốn định ngỏ lời để cậu ấy cùng ngủ với cô một đêm nhưng ở gia đình lại xảy ra chuyện. Buổi tối hôm qua, không hiểu sao cô lại nhận lời cùng Tô Lộ Minh trở về. Tình cờ lại bị Mặc Băng Tước bắt gặp. Nhưng hắn lại chẳng làm gì cả, chỉ nhìn rồi lẳng lặng bỏ đi. Khiến cho cô có chút chột dạ.
Vệ sinh tất cả chuẩn bị đi làm. Lục Tuyến Yên bây giờ chỉ cần đợi nước xôi sau đó nấu một gói mì. Nhưng tâm trạng của cô mách bảo bây giờ vẫn là nên đến công ty đi. Miệng cũng chẳng buồn ăn, Lục Tuyến Yên vớ lấy xấp tài liệu trên bàn rời khỏi.
Ra bên ngoài cô lại thấy Tô Lộ Minh đang chống tay ở ban công nhìn xuống dưới. Hình như là nghe tiếng chốt cửa anh ta liền quay lại.
Trông thấy Lục Tuyến Yên anh ta có vẻ vui mừng lắm hớn hở nói.
- Chúng ta cùng nhau đến công ty nhé.
- Anh đợi tôi bao lâu rồi.
- Tôi cũng vừa mới đây thôi. Đi nào.
Lục Tuyến Yên có chút khó hiểu gật đầu rồi cùng Tô Lộ Minh xuống dưới.
Và rồi, trong ánh nắng của buổi sáng sớm chiếu xuống trạm xe, có một đôi nam nữ đứng đó cùng nói chuyện rôm rẢ. Chính Lục Tuyến Yên cũng không hiểu sao bản thân lại thích nhìn nụ cười của anh ta như vậy. Nó giống với ai đó mà cô lại không nhớ ra. Khi nhìn thấy nụ cười ấy cô lại có chút hoài niệm.
- Tô Lộ Minh, anh là người gốc ở đâu, sao tôi lại thấy anh có nét Tây.
Anh ta nhìn cô hơi trầm ngâm một chút. Giống như đang tìm kiếm câu trả lời vậy.
- Bố tôi là người Trung Quốc nhưng mẹ lại là người Mĩ. Bà ấy hiện đang ở LonDon. Còn bố tôi thì đã mất cách đây vài năm rồi.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý hỏi sâu về gia đình anh...!!!
- Cẩn thận!!!
Trước mắt hai người họ, một tai nạn thảm khốc xảy ra. Chiếc xe hơi lúc này nếu không có sự giúp đỡ của Tô Lộ Minh có khi bây giờ Lục Tuyến Yên không biết là sống hay chết rồi.
- Cảm ơn anh.
- Không sao, chỉ cần tôi ở đây tôi sẽ bảo vệ cô.
Lục Tuyến Yên cảm kích nhìn anh, dù sao cũng là người vừa cứu mình một mạng.
- Tôi sẽ xắp xếp một ít thời gian cùng anh ăn một bữa cơm.
!!! Tô Lộ Minh như vừa nhớ ra điều gì đó.
- Tôi có tận hai phần ăn sáng. Cô ăn chưa, chúng ta cùng ăn nhé. Như thế là đủ với tôi rồi.
- Như thế này không hay lắm.
- Không sao, dù sao tôi cũng dư. Đáng lẽ hôm nay chính là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi lại được bạn mình xắp xêpa cho công việc. Có chút phiền nhưng như thế mà được cứu cô rồi cùng ăn với cô. Như thế thì còn gì bằng.
Nói xong Tô Lộ Minh cười tươi rói, Lục Tuyến Yên bỗng nhiên cũng thấy lòng vui vui cười theo anh ta. Thật là, khi đàn ông họ muốn theo đuổi một ai đó đều nói nhiều như thế sao.
Họ đến công ty còn cùng nhau tìm một nói trống trải để cùng nhau ăn cơm. Xong xuôi tất cả cô mới bắt đầu lên phòng làm việc. Lục Tuyến Yên móc trong túi ra, chiếc đồng hồ này sẽ chứng minh cô không phải của Mộ Vấn Lập.
Lên đến tầng bốn mươi, khi vừa hé mặt thì một chuyện xui xẻo ập đến.
- Cô đến muộn 7p, trừ lương.
Lục Tuyến Yên há hốc mồm.
- Tổng giám đốc, anh không cần phải quá đáng như thế chứ.
- Chuyện tình của đôi cẩu nam nữ các người chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài. Còn ở Băng thị này, tuyệt đối cấm tình yêu đồng nghiệp.
Lục Tuyến Yên như bị sét đánh ngang tai vội vàng đính chính lại.
- Sao? Cấm tình yêu đồng nghiệp?
Bỗng nhiên Mặc Băng Tước cảm thấy mình hơi quá đáng, ngữ hiệu của Lục Tuyến Yên cũng có chút hụt hẫng.
- Làm việc đi. Buổi trưa cùng tôi gặp Tống Đăng Tường.
Lục Tuyến Yên không nói không rằng quay lưng nhì chiếc bàn làm việc của mình. Không hiểu sao lồng ngực cô cứ cảm thấy khó chịu. Cô vẫn không chịu ngồi xuống đứng đấy sắp xếp lại giấy tờ hôm qua đã bày ra. Rồi giật mình nhận ra nước mắt mình sắp rơi rồi.
Hắn bảo rằng ở Băng thị cấm tình yêu đồng nghiệp. Vậy nếu bây giờ trái tim cô lỡ yêu hắn thì phải làm sao?
Không! Mày không yêu hắn Lục Tuyến Yên à. Đây chỉ đơn thuần là cảm giác thích một người thôi nhỉ. Mà thích, chắc chắn sẽ bỏ được. Cô gật gật đầu, cô cũng là có người theo đuổi, hà cớ gì phải buồn lòng vì câu nói của hắn? Hắn cấm tình yêu ở Băng thị, vậy chỉ cần ở bên ngoài cô muốn gần gũi với ai lại chả được.
Vẫn đang cắm cúi sắp xếp lại giấy tờ, bỗng nhiên vai cô bị ai đấy nắm lấy xoay đi một góc. Thì ra là Mặc Băng Tước. Cô khó hiểu nhìn hắn, lại muốn làm gì đây?
Mặc Băng Tước khi đã nhìn thấy Lục Tuyến Yên nhìn mình bàn tay hắn lại xấu xa ôm lấy bờ mông cô đẩy mạnh vào người hắn, Lục Tuyến Yên xấu hổ ra mặt.
- Anh làm gì vậy.
- Đang suy nghĩ cái gì?
- Tôi chỉ là đang cố...
Bỗng nhiên hắn ghét sát đến như muốn hôn cô làm Lục Tuyến Yên không dám nói nữa. Cô nhìn sâu vào đôi mắt của hắn...
- Anh đừng làm bậy... Khả Sanh và Liễu Hê...
Chưa kịp nói tiếp Lục Tuyến Yên đã bị hắn hôn lấy một cách nhẹ nhàng. Rất nhẹ nhàng, nhẹ nhành nhất từ trước đến giờ. Vì sự nhẹ nhàng đó, cô đã rất nhanh cùng hắn làm những hành động đồi bại trước một không gian trống rỗng mà lúc nào cũng có thể có người vào. Bây giờ... cố muốn mất tiêu rồi.
Vẫn đang trong cơn say mê ái tình với nụ hôn cùng Lục Tuyến Yên, Mặc Băng Tước đột nhiên mở mắt. Hắn cúi người xuống bồng cô lên, nhưng hai người vẫn chưa có ý định rời xa nhau.
Hắn đặt cô lên giường tại phòng riêng rồi mới rời đôi môi mềm mại ấy. nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài. Về phần Lục Tuyến Yên, áo quần đã sộc sệch, cô kéo nó lên ngồi co chân vào góc giường. Lần này cô rất tỉnh táo, còn biết trước chuyện gì sắp xảy ra. Cô ôm ngực thở dốc tựa đầu vào thành giường nhắm mắt lại. Những chuyện sắp tới cô không dám tưởng tượng.
Chỉ cởi xong áo vest ngoài, hắn không ngần ngại va vào cô tới tấp. Lục Tuyến Vẫn như vậy, cô không chống đỡ lại được áp lực mà hắn gây ra thành ra vẫn là nghe theo lời hắn, làm theo những gì mà hắn bảo. Cho đến khi cả hai chẳng còn gì cản trở nữa, Mặc Băng Tước bắt đầu tiến vào.
Nhẹ nhàng và nhẹ nhàng, Lục Tuyến Yên dần dần cảm nhận cơn đau một lúc một tăng, tiếng thở dốc cũng ngày càng nhiều hơn. Mỗi lần thở cô lại đau như muốn ngất đi. Đã bao lần rồi, cô vẫn rất đau như thế.
- Băng...
- Hử?!
- Tôi đau...
- Dám gian díu với người đàn ông khác bây giờ lại dám than vãn? Cô cũng to gan đấy.
- Ư... nhẹ, làm ơn nhẹ thôi. Tôi... tôi không dám nữa... A... Băng...
- Tốt, ngoan nào, hạ người xuống.
- Được...
Sau khi cảm thấy Lục Tuyến Yên đã ổn định hơn Mặc Băng Tước mới bắt đầu nhẹ nhàng ra vào. Kể từ giây phút ấy, hắn cũng không nghe cô than vãn thêm một câu nào nữa. Chỉ là những âm thanh của bao lần ái tình.
Hắn cứ lần này đến lần khác, hành hạ Lục Tuyến Yên cho đến khi cô kiệt sức nằm ngủ đi. Nhìn Lục Tuyến Yên đã yên giấc hắn cũng dừng lại. Định rời giường thì lại bị cô ôm lấy cổ mình. Lục Tuyến Yên vẫn còn trong cơn mê nhướng người hôn hắn, cứ như cô muốn thêm một chút.
- Là em mời gọi tôi.
- Em... em... Ư... uuuuu....
Khoái cảm của tình dục luôn khiến con người họ mất đi lí trí, đôi khi chính họ còn không điều khiển được hành động của bản thân rồi lại mang đến những điều sau này khó đoán trước được.
- Lục Tuyến Yên.- Hắn đột nhiên gọi tên cô.
- Hửm...- Chỉ là tiếng trả lời tiếng gọi của hắn lại mang đủ chất kích tình. Mặc Băng Tước vốn dĩ đã muốn dừng lại. Nhưng dường như hắn đã mê mệt âm thanh này của cô mất rồi. Hắn đột nhiên vỗ vào chiếc mông đầy thịt của Lục Tuyến Yên.
- Đau!!!- Trong cơn mê muội cô nhõng nhẽo.
- Em đã làm ướt ga giường của tôi, nhất định sau này phải cùng nhau bước trên lễ đường với tôi.
- Ừm...
Lục Tuyến Yên chính thức chìm vào giấc ngủ.
Thức dậy với tấm thân lõa thể trên giường nhìn bầu trời qua cửa sổ. Lục Tuyến Yên trợn nắt ngạc nhuên pha chút hốt hoảng, tại sao lại chiều đến như vậy.
Cô vội nhìn xung quanh, điện thoại để ngoài túi xách mất rồi.
Lục Tuyến Yên vào nhà tắm rồi bước ra với chiếc khăn tắm trên người. Làm sao mà cô có thể đoán được là phát sinh chuyện này.
Ra khỏi phòng riêng của Mặc Băng Tước, cô tiến thẳng đến chiếc bàn làm việc của mình. Tình cờ từ bên ngoài Liễu Hê bước vào. Phải nói gặp nhau ở tình cảnh này chính là rất khó nói.
Liễu Hê có hơi đứng hình nhìn Lục Tuyến Yên từ trên xuống dưới một lúc sau mới giật mình.
- À! Băng nhờ tôi đưa cái này cho cô. Khá là bổ dưỡng, ăn cho nóng nhé.
Nói xong Liễu Hê liền có ý định đi ngay.
- Cô... không thấy kinh tởm tôi sao?
Liễu Hê có chút khó chịu đứng lại. Đôi mắt có chút buồn xoay lưng nhìn Lục Tuyến Yên.
- Nếu là cô thì không sao cả. Băng đã chọn cô, chắc chắn cậu ấy đúng. Chúng tôi tin cậu ấy, và cả cô cũng vậy.
Và một lần nữa, Liễu Hê rời đi trong sự bất thần của Lục Tuyến Yên. Lục Tuyến Yên cầm ít đồ ăn trên tay ngồi xuống bàn làm việc, không hiểu sao lại rơi ra hai hàng nước mắt.
Bên ngoài, sau khi đóng cánh cửa. Liễu Hê tựa thân vào nó không còn sức lực. Làm sao mà cô dám nói ra suy nghĩ của mình lúc này cơ chứ? Và cả, Lục Tuyến Yên nếu biết được con người của cô là như thế liệu cô ấy còn nói chuyện điềm đạm như ban nãy hay không.
Ánh mắt đượm buồn khó tả, Liễu Hê từng bước nặng nề bước đi. Đi được một đoạn, cô lại nhìn thấy bóng lưng Liễu Hê từ đằng xa.
Cộc!
Liễu Hê khoanh tay đứng trước mặt Dư Vỹ nhìn ngắm từ trên xuống.
- Nếu một lần nữa sau khi rời khu y tế cô không mặc đồng phục, tôi có thể trực tiếp đá cô ra khỏi Băng thị này.
- ...
Dữ Vỹ rõ ràng lúc này nhìn thấy Liễu Hê đang kiểm tra chất lượng nhân viên ở tầng bảy. Thế quái nào bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô như thế này?
- Tôi muốn gặp tổng giám đốc.
- Tổng giám đốc và thư kí đã đi họp rồi. Không có chuyện của cô ở đây nữa, về đi.
Dư Vỹ xoay lưng, chán ghét ra mặt.
Lục Tuyến Yên cầm điện thoại trên tay nhìn thanh thông báo đầy ngóc trên màn hình. Tất cả đều là tin nhắn từ Tô Lộ Minh. Như kiểu anh ta đang rất lo lắng cho cô khi đã bỏ xứ hơn năm tiếng đồng hồ. Lục Tuyến Yên có đôi chút chán nản nhắn lại cho anh ta rằng mình đang rất bận. Kể từ đó không thấy thông báo tin nhắn mới nữa.
Lúc sáng, Mặc Băng Tước rõ ràng bảo cô cùng hắn đi gặp Tống Đăng Tường. Nhưng bây giờ lại chẳng thấy hắn đâu. Không lẽ là đi gặp một mình rồi đấy chứ. Không hiểu sao trong cô có chút chột dạ, Lục Tuyến Yên nhấn số của hắn và gọi. Nhưng... cô đang làm gì thế này. Vội vàng tắt máy vì cảm thấy chuyện này không đáng nói. Vài giây sau lại có cuộc gọi đến từ Mặc Băng Tước.
- Chuyện gì?
- Tôi...
- Đợi chút.
Nói rồi hắn cúp máy ngay. Chỉ 10p sau cô đã thấy hắn xuất hiện trước mắt mình. Nhưng lúc này cô lại bối rối chẳng dám nhìn thẳng vào đôi măt sâu thẳm của hắn.
- Đã xong rồi sao.
- Không sao. Nếu mệt thì ngủ tiếp.
- Tại sao anh lại làm vậy với tôi?
- Sao? Thiệt thòi?
- Tôi...
Reng...
Điện thoại Lục Tuyến Yên bỗng run lên. Cô nhìn dãy số lạ trên màn hình rồi nhìn Mặc Băng Tước sau đó nhấp máy.
- Alo?
- Em là Thiên Cung.
***
Chương 38: Xem mắt.