Chẳng mấy chốc hai tuần đã trôi qua, ngày đi du lịch của cả nhà cũng đã tới gần.
Tất cả các đồng nghiệp làm chung với Trương Tuyết Y đều đăng kí đi chơi ở chỗ khác, vì không ai nguyện ý bỏ ra hơn hai tháng lương chỉ để ngồi lên một chiếc du thuyền sang trọng, ngoài trừ Sở Tiêu.
Sở Tiêu đã rất hào phóng đóng thêm tiền để đi chơi chung với Trương Tuyết Y, nhưng lúc nghe tin cô đi chung với Dương Nhất Thiên và các con thì rất ngoan ngoãn không theo đuôi nữa, quyết định tự tìm niềm vui một mình.
Trương Tuyết Y rất áy náy nên đã giao Bạc Hà lại cho cô bé, dù sao thì cả nhà đi chơi cũng không thể để chú ta ở nhà một mình được, cô cũng không tính gửi nhờ Trương Tinh Húc, bởi vì bây giờ cậu ấy rất bận.
Vì trong công ty có rất nhiều nhân viên nên chuyến đi được chia thành nhiều đợt khác nhau, đợt đi của cô là đợt thứ ba.
Ngày hôm ấy Trương Tuyết Y cùng các con và Dương Nhất Thiên đi tới bến cảng rồi lên chiếc du thuyền sang trọng.
Khác với tưởng tượng của cô, chuyến đi này rất nhiều người, toàn là người lạ, nhưng ai cũng toát lên một vẻ lịch lãm và quý phái.
"Nhất Thiên, những người này là ai vậy?"
Trương Tuyết Y e dè kéo kéo ống tay anh.
Dương Nhất Thiên mỉm cười trấn an.
"Đừng lo, họ đều là những người có máu mặt trong công ty nhưng không ai đáng sợ đâu, vả lại họ cũng không biết em là ai nên đừng căng thẳng quá."
"Vâng."
Trương Tuyết Y gật đầu, tuy nói vậy nhưng vẫn có chút hồi hộp.
Đã ba bốn năm rồi cô chưa tiếp xúc với các bữa tiệc của giới thượng lưu nên bây giờ cảm thấy có chút xa lạ.
Nhưng đã lên đến nơi rồi thì cũng không thể làm mất mặt Dương Nhất Thiên được.
Trương Tuyết Y đang dắt Dưa Hấu, còn Dương Nhất Thiên thì bế Cherry, một nhà bốn người bước vào boong thuyền, ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của một vài người.
Thật may mắn vì bây giờ vẫn chưa tới giờ xuất phát nên bên trong mới chỉ có chưa tới mười vị khách.
Tất cả đều nhìn qua phía này bằng ánh mắt nghi hoặc, nhưng chẳng ai có gan tiến lại hỏi.
Dương Nhất Thiên cùng vợ con mình xuyên qua đám người ấy, tiến thẳng tới một phòng hạng sang đã được chuẩn bị trước.
Dưa Hấu liếc ngang liếc dọc, kéo kéo ống tay áo của Trương Tuyết Y, tò mò hỏi.
"Mama, sao có nhiều người nhìn con với chị quá vậy? Bọn họ là người xấu đúng không?"
Trương Tuyết Y mỉm cười bế cậu lên rồi đặt một nụ hôn lên chiếc má phúng phính của cậu.
"Đừng lo, họ nhìn vì con đẹp trai quá đấy."
Dưa Hấu bĩu môi, vòng tay qua cổ của Trương Tuyết Y, ôm chặt lấy cô.
Trương Tuyết Y có chút thắc mắc, cô cứ tưởng con mình sẽ rất vui khi lên chiếc thuyền này nhưng tâm trạng của cậu bé có vẻ tệ, cả Cherry cũng vậy.
"Sao vậy bảo bối, còn không vui à?"
Dưa Hấu lập tức lắc đầu.
"Dạ không, mama đừng lo."
Cậu bé nói xong liền gục đầu xuống vai cô, nhìn ra phía sau họ, một bóng đen chợt vụt qua.
Dưa Hấu khẽ nhăn trán, thoáng nhìn qua chị mình thì phát hiện cô bé cũng đang nhìn mình.
Hai chị em sinh đôi mặt đối mặt, có lẽ do có thần giao cách cảm nên hai bé đều thấy kì lạ, trên chiếc du thuyền này có một người lạ mặt đang theo dõi họ.
Nhưng Dương Nhất Thiên và Trương Tuyết Y thì không hề hay biết đến việc này, cả hai vừa đi vừa nói chuyện rồi vào phòng, đặt hai con xuống giường.
Cherry và Dưa Hấu vươn vai rồi ngồi bật dậy, cười khì khì.
"Mama, tụi con ra ngoài chơi một chút nhé!"
"Không được!"
Trương Tuyết Y ngay lập tức từ chối, lỡ như chúng đi lạc thì cô biết tìm ở đâu đây.
Dương Nhất Thiên cũng đứng một bên phụ hoạ.
"Mẹ hai đứa nói đúng đấy."
Dưa Hấu và Cherry bất lực nhìn nhau, thở dài.
Hai bé bước đến bên cửa sổ rồi ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Ở xa xa chính là đại dương rộng lớn bất tận, tuy đẹp nhưng lại đem đến một cảm giác sợ hãi.
Cả nhà ở trong phòng ngủ nghỉ đến chiều mới tỉnh dậy, Trương Tuyết Y tắm rửa cho hai con rồi đưa chúng lên tầng ba của du thuyền, tầng này rất vắng người.
Sở Tiêu đã đợi sẵn ở đó, cô bé đang ngồi trên một chiếc ghế bố rồi đọc sách, đầu đội nón, đeo kính râm, trên người là một chiếc đầm màu hồng trông rất nữ tính.
Cạnh ghế chính là chú chó Bạc Hà to lớn đang ngủ say sưa.
Sở Tiêu thấy Trương Tuyết Y đang tiến lại phía mình thì vô cùng vui mừng, đứng bật dậy rồi chạy lại chỗ cô.
"A, chị Tuyết Y!"
"Em lên lâu chưa vậy?"
"Em vừa mới lên thôi, ngay lúc du thuyền chuẩn bị xuất phát, mém tí nữa là bị bỏ lại rồi."
Sở Tiêu cười khì khì, ngay sau đó liền nhìn sang cô bé giống y đúc Dương Nhất Thiên đang đứng núp sau chân Trương Tuyết Y, cô bé này có một đôi mắt rất sắc, môi mím chặt.
Còn một cậu bé nữa vừa chạy lại chỗ Bạc Hà.
"Hai nhóc này là con chị sao?"
"Ừm, là hai nhóc mà em cứu về từ tay tử thần đấy."
"Trời ạ, dễ thương quá đi mất."
Sở Tiêu vui vẻ kéo Cherry lại trước mặt mình rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo kia, không khỏi gật đầu cảm thán.
Thấy cô bé có vẻ khá bài xích nên cũng không có hành động gì lố lăng, chỉ lấy ngón tay chọc vào má Cherry vài cái.
Cherry ngay lập tức giữ chặt lấy ngón tay Sở Tiêu rồi cắn phập một cái, sau đó nhanh chóng trốn lại sau lưng Trương Tuyết Y.
"Á á á á!"
Sở Tiêu giật mình, nhìn chằm chằm cô bé trước mặt mình bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó lại nhìn xuống ngón tay đỏ ửng, trên đó đã in hằn một dấu răng rất sâu.
"..."