"Hả? À...!Chuyện gì vậy?"
"Thực ra thì, tháng sau em kết hôn rồi."
Cậu sững người, đôi bàn tay ở hai bên hông siết chặt lại, không biết nói gì hơn ngoài việc nở một nụ cười gượng gạo.
"Vậy sao, chúc mừng cô nhé."
Hoàng Ngọc Diệp có vẻ hụt hẫng, nhưng vẫn nở một nụ cười.
"Anh không có gì muốn nói với em sao?"
"Nói gì được đây.
À, chúc cô hạnh phúc, hôn lễ của cô tôi nhất định sẽ tới chúc mừng."
"Cảm ơn anh."
"Chúng ta vào thôi, đứng ở đây nóng nực lắm, xem trán cô ướt hết rồi kìa."
Thấy Dương Nhất Nam chuẩn bị quay đi cô gấp gáp kéo tay anh lại.
"Khoan...!khoan đã, anh đừng đi vội."
Cậu nhướng mày tỏ vẻ nghi vấn.
"Sao vậy? Còn chuyện gì nữa sao?"
"Nhất Nam, em vẫn có một câu muốn hỏi, anh trả lời thật lòng nhé."
Dương Nhất Nam suy nghĩ một chút rồi gật đầu, quay người lại, đối diện với cô.
"Được."
"Anh có từng thích em không? Anh có bao giờ rung động với em không vậy?"
Cậu sững người, không hiểu sao một thứ tình cảm nào đó thôi thúc cậu gật đầu, nhưng một chút lí trí vẫn còn đó, Dương Nhất Nam mỉm cười.
"Đừng đùa nữa, một ngày nào đó cô sẽ nhận ra tình cảm của cô khi trước dành cho tôi chỉ là cảm nắng nhất thời, đừng suy nghĩ nhiều nữa, vào trong thôi.'
Hoàng Ngọc Diệp gấp đến độ muốn khóc tới nơi nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Chờ khi bóng dáng cậu khuất đi thì cô ngồi thụp xuống đất, vò đầu bứt tóc một cách khổ sở.
***
Trương Tuyết Y mệt mỏi thức dậy, bò ra khỏi chiếc chăn ấm áp của mình.
Cô với lấy cái đồng hồ, sau khi xem xong liền bật dậy thay đồ để chuẩn bị tới phòng khám tư nhân của Dạ Liên.
Dương Nhất Thiên đã thay đồ rồi chờ ở dưới nhà sẵn.
Hai người lên xe rồi tới địa điểm đã hẹn trước, theo chỉ dẫn của một y tá đi vào trong phòng khám.
Dạ Liên ngay lập tức bước ra tiếp đón.
"Xin chào, hai người tới rồi đấy à, Dương Tổng ngồi ngoài này đợi nhé, còn Trương tiểu thư, cô đi theo tôi."
"Vâng."
Trương Tuyết Y gật đầu, theo vào bên trong.
Dạ Liên đưa cô đi làm một loạt các xét nghiệm khác nhau, sau đó lại dành ra một tiếng đồng hồ để thôi miên.
Dương Nhất Thiên ngồi ở bên ngoài mà lòng nóng như lửa đốt, tuy trong phòng có máy lạnh nhưng mồ hôi đẫ thấm ướt cả áo.
Anh đứng dậy rồi đi đi lại lại, thi thoảng lại nhìn lên đồng hồ.
"Này, rốt cuộc đã xong chưa vậy? Chỉ một vài xét nghiệm thôi mà hơn hai tiếng đồng hồ sao?"
Anh lo lắng hỏi một nữ y tá đang làm việc ở gần đó.
"Ngài cứ ngồi chờ đi ạ, chắc bác sĩ Dạ cũng sắp xong rồi."
"Thật là, sao lâu quá vậy..."
Ngồi đợi ròng rã ba tiếng đồng hồ cuối cùng cánh cửa phòng thôi miên cũng mở ra.
Dạ Liên bước ra ngoài, mỉm cười với Dương Nhất Thiên.
"Đi vào phòng làm việc của tôi nói chuyện một chút nhé."
"Được."
"Tình hình cô ấy có ổn không vậy?"
Vừa ngồi xuống ghế anh đã gấp gáp hỏi.
Dạ Liên gật đầu, lấy ra các kết quả xét nghiệm đặt trước mặt Dương Nhất Thiên.
"Tình hình không khả quan cho lắm.
Vợ anh bị mắc chứng rối loạn đa nhân cách, nhưng cũng chỉ mới xuất hiện những triệu chứng nhẹ thôi, không quá nghiêm trọng."
"Rối loạn đa nhân cách?"
"Đúng vậy.
Đây là một loại bệnh tâm lí hình thành sau một cú sốc trong quá khứ hoặc một chấn thương tâm lí mà người đó từng mắc phải.
Người bị bệnh sẽ xuất hiện những nhân cách khác nhau trong một thời gian dài, nhẹ thì thi thoảng mới xuất hiện, nặng thì thường xuyên, nhưng tình trạng của Trương Tuyết Y cũng không quá nặng, tính tới thời điểm hiện tại thì chỉ có một nhân cách khác xuất hiện.
Người mất khống chế rồi đâm cậu vào tối hôm trước chính là nhân cách thứ hai của cô ấy."
Dương Nhất Thiên sững người, đôi bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại, gân xanh cũng nổi đầy cánh tay.
"Liệu có nhầm lẫn gì không? Cô chắc đó là rối loạn đa nhân cách chứ?"
Dạ Liên thở dài, dường như cũng đoán trước được anh sẽ hỏi câu này.
"Không sai đâu, nhân cách đó đã xuất hiện trong lúc tôi thôi miên, đó là một người có xu hướng bạo lực và ngược đãi bản thân.
Vả lại có rất nhiều biểu hiện cụ thể để chuẩn đoán chứng bệnh này, vợ anh sẽ bị trống một khoảng kí ức khi nhân cách thứ hai chiếm giữ cơ thể, thường xuyên quên, nhớ nhầm các sự kiện diễn ra trong ngày, và đặc biệt là sẽ không nhớ bất cứ thứ gì khi biến đổi nhân cách."
Dương Nhất Thiên ngửa đầu lên trời, thở dài ngao ngán.
"Khi nãy cô nói nguyên nhân là do cú sốc trong quá khứ đúng không? Liệu lúc thôi miên có biết được đó là cú sốc gì không vậy?"
Dạ Liên lắc đầu.
"Tâm lí phòng ngự khá tốt nên tôi không hỏi được, hai người lớn lên bên nhau từ bé, vậy thì chắc biến cố ấy xảy ra trong những năm Trương Tuyết Y du học ở nước ngoài, hình chụp cắt lớp não cũng cho thấy vợ anh đã từng có một vết thương ở đầu, chắc sự việc xảy ra ngay khi đó.
Cô ấy chưa từng kể với cậu à?"
Dương Nhất Thiên buồn bã lắc đầu, trái tim như có một bàn tay vô hình bóp chặt lại.
Cổ họng anh nghẹn ắng, không nói nên lời.
"Có cách nào để chữa khỏi không vậy? Sức khỏe của cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?"
Dạ Liên khoanh tay lại, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Không có cách nào để chữa khỏi hoàn toàn cả, nhưng có thể dùng thuốc và điều trị tâm lí để áp chế nhân cách đó, không cho nó xuất hiện.
Cậu cũng nên tâm sự và lắng nghe cô ấy thật nhiều vào, để Trương Tuyết Y có thể bước ra khỏi bóng ma tâm lí, có như vậy thì tình hình mới tốt lên được.
Muốn chữa tâm bệnh thì chỉ có tâm dược thôi."
Dương Nhất Thiên gật đầu, nở một nụ cười miễn cưỡng.
"Đương nhiên rồi."
"Thôi được rồi, cậu ra ngoài ngồi chờ nhé, tôi sẽ vào nói chuyện với Trương Tuyết Y một lúc nữa rồi kê cho cô ấy vài liều thuốc, về nhà nhớ cất hết các vật dụng sắc nhọn như dao, kéo."
Dạ Liên nói xong liền đứng dậy, quay người rồi đi ra, tiến tới căn phòng thôi miên ban nãy.
"Hai người nói chuyện xong rồi sao?"
Trương Tuyết Y mệt mỏi đứng dậy từ ghế sofa, dụi dụi mắt.
"Ừ, chị đã nói sơ qua bệnh tình của em cho anh ấy rồi, về nhà uống thuốc đúng giờ nhé, một tuần tới đây hai lần để tiến hành trị liệu và thôi miên, có triệu chứng gì bất thường thì gọi ngay cho chị."
Cô mỉm cười gật đầu, tiến tới ôm Dạ Liên một cái.
"Vâng, em biết rồi, chị đừng lo, em nhất định sẽ không để nhân cách thứ hai xuất hiện đâu."
"Chị cũng hi vọng vậy.
À mà này, Tuyết Y, chị nói em nghe nhé, em nên buông bỏ một số thứ trong quá khứ đi, giữ khư khư trong lòng không tốt đâu, cũng đừng làm bị thương người khác khi nhân cách thứ hai xuất hiện."
Trương Tuyết Y bĩu môi khinh bỉ.
"Xì, em chân yếu tay mềm như vậy thì làm bị thương ai được chứ."
"Thôi em về đi, trời cũng sắp tối rồi."
"Vâng, tạm biệt chị, em về đây."
"Tạm biệt."
Chờ khi Trương Tuyết Y bước ra khỏi căn phòng thì nụ cười trên môi Dạ Liên cũng không còn nữa, chỉ còn lại tiếng thở dài.
***
Một tiếng trước đó.
Dạ Liên vò đầu bứt tóc, rời khỏi phòng thôi miên rồi tiến vào một căn phòng khác, gọi điện với một trạng thái lo lắng.
Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.
"Alo, sao tự dưng lại gọi cho em vậy?"
"Này A Nguyệt, những năm trước em có thấy Tuyết Y xuất hiện những biểu hiện khác thường không, ví dụ như biến thành một con người hoàn toàn khác ấy?"
"Có chuyện gì sao? Sao tự dưng chị lại hỏi vậy?"
Dạ Liên nghiến răng nghiến lợi.
"Em mau trả lời đi, chị đang có việc gấp!"
Dạ Nguyệt ở đầu bên kia suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Ừm...!để em nhớ lại đã...!hình như cũng có vài lần như vậy."
"Cụ thể là bao nhiêu lần?"
"Hai ba lần gì đó."
"Này, em còn nhớ biểu hiện cụ thể của Tuyết Y không vậy, nói rõ cho chị đi!"
"Biểu hiện sao? Lúc đó Tuyết Y như biến thành một con người khác vậy, mặc đồ mà cô ấy chưa bao giờ mặc, ăn những món ăn trước giờ rất ghét, còn đánh bị thương trợ lý của em nữa, chỉ có vậy thôi."
Dạ Liên thở dài, một giây sau liền hét vào màn hình điện thoại.
"Trời à, thằng trời đánh này! Em không biết con bé bị rối loạn đa nhân cách à?"
"Rối loạn đa nhân cách? Chị có nhầm không? Làm gì tới cỡ đó?"
Dạ Nguyệt cũng không yếu thế gì, nói to vào điện thoại.
"Này, em cũng biết sau vụ bắt cóc đó Tuyết Y đã bị trầm cảm mà, ngay cả lúc đang mang thai con bé cũng đã từng có xu hướng tự tử cơ đấy, có dấu hiệu bất thường gì em phải báo ngay cho chị chứ!"
"..."
Dạ Nguyệt cũng đang dần cảm thấy bất thường, giọng nói trở nên nghiêm trọng hơn.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tuyết Y xảy ra chuyện à? Chị à, mọi chuyện là sao vậy?"
Dạ Liên vò đầu bứt tóc, bắt đầu giải thích.
"Tối hôm trước nhân cách thứ hai của Tuyết Y xuất hiện và vô tình đâm bị thương Dương Nhất Thiên, hai người họ đang ở phòng khám của chị, bệnh tâm lí của con bé có vẻ nghiêm trọng hơn trước rồi, tuy không nặng nhưng cũng không thể xem nhẹ được, nếu em phát hiện các tình trạng đó và nói cho chị để trị liệu sớm hơn thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi."
"Tình trạng cô ấy có nguy hiểm không vậy? Chị có chữa khỏi được không?"
"Chị cũng không biết nữa, người đàn ông bên cạnh Tuyết Y cũng là một yếu tố rất quan trọng đấy.
Chị đang phân vân không biết có nên nói quá khứ của con bé ra không nữa..."
Dạ Nguyệt nghe vậy ngay lập tức gàn lại.
"Em nghĩ không nên đâu, đừng xen vào chuyện riêng tư của hai người họ, để cô ấy tự mình nói ra sẽ tốt hơn..."
"Thôi được rồi, con bé vẫn đang thôi miên nên chị cúp máy đây."
"Vâng, có chuyện gì phải báo ngay cho em đấy."
"Ừ, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.".