"Tại sao lại không thể? Phải để bọn chúng bị trừng trị chứ?"
"Chuyện này khó nói lắm, khi khác anh Dạ sẽ kể chị nghe."
Cô bĩu môi, thấy cậu ta không muốn nói cũng không mặt dày hỏi nữa.
Cô lên thuyền rồi nằm xuống nghỉ ngơi một lát, lúc mở mắt ra đã là sáng hôm sau.
Dạ Liên và Dạ Nguyệt từ hôm qua đến giờ vẫn không thấy trở lại.
Trương Tuyết Y tranh thủ ăn uống, sau đó tiếp tục công việc còn dang dở hôm qua.
Cô đẩy xe và chiếc thùng đi tới kho nhốt người rồi di chuyển các bé bị bắt ra ngoài.
Dựa vào những kinh nghiệm có được thì tới hôm nay tiến độ đã nhanh hơn rất nhiều, chỉ đến trưa là cứu được hết các em nhỏ lên thuyền.
Thật may đám người kia chỉ bắt khoảng hai trăm trẻ em, chứ nếu không thì chẳng biết cứu tới bao giờ cho hết.
Nhưng họ lại bắt rất nhiều người từ độ tuổi hai mươi đến năm mươi, chẳng biết để làm gì.
Trương Tuyết Y vươn vai, đang định quay trở về thì chợt nhớ tới một việc.
"Liệu bọn họ có nhốt lũ trẻ ở chỗ khác không nhỉ?"
Cô có chút không yên tâm, quyết định đi một vòng nơi này để tìm thêm.
Trương Tuyết Y thuận lợi tránh né các tai mắt để tiến vào sâu bên trong.
Cô đi hết các dãy hành lang, dừng lại trước một vài phòng rồi lén mở cửa vào xem, sau khi thấy không bị ai còn nhốt nữa mới an tâm quay về.
Nhưng chưa kịp bước được bước nào ở phía trước lại vang lên tiếng bước chân.
Cô giật bắn mình, vội vàng mở cửa căn phòng ngay đó rồi trốn vào góc phòng.
"Các phòng thí nghiệm đã sẵn sàng hết chưa?"
"Đã hoàn tất hết rồi ạ."
"Máy móc đã hoàn thiện hết rồi chứ? Bao giờ mới bắt đầu được?"
"Khoảng đầu giờ chiều nay ạ."
"Ừm, nhất định đừng để sai sót gì."
"Vâng."
Tiếng nói chuyện cuối cùng đã dừng lại, có vẻ hai người họ đã đi xa.
Trương Tuyết Y cảnh giác ngó đầu ra xem, sau khi không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô rón rén bước ra, lúc này mới phát hiện căn phòng mình đang trốn bị bao phủ bởi một màu xanh lam giống hệt như nơi cô bị nhốt lúc đầu, trông cực kì chói mắt.
Bỗng dưng lúc cô tiến về phía trước thì chân vấp phải cạnh bàn, cơ thể nặng nề đổ ập xuống đất.
Cô trợn tròn mắt, lập tức chống hai tay để bụng không bị va đập.
"Ai ui, đau chết mất..."
Trương Tuyết Y nhăn mặt xuýt xoa, đang định đứng dậy thì một cuốn sổ màu đỏ bị rơi dưới gầm tủ đập ngay vào mắt.
Bỗng lúc này đoạn đối thoại của hai chị em nhà kia lại xuất hiện trong đầu.
Chẳng lẽ đó là cuốn sổ của mẹ bọn họ sao?
Cô lắc đầu, dù sao xen vào chuyện của người khác cũng không hay.
Nhưng ngay khi định bước ra khỏi phòng thì Trương Tuyết Y lập tức đổi ý, quay lại, cúi người xuống nhặt cuốn sổ lên rồi giấu vào trong áo của mình.
Biết đâu không phải thì sao, nhiều khi trong đó lại là nhật kí của tên đầu sỏ của vụ bắt cóc này.
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, ngó trái ngó phải mới dám bước đi.
Trương Tuyết Y rời căn cứ trung tâm của đảo, đi vào một nhà kho để đồ gần đó, lúc đưa các bé ra ngoài cô đã vô tình thấy nơi này.
"Đọc một tí chắc không sao đâu nhỉ..."
Cô lấy cuốn sổ ra, phân vân không biết có nên đọc không.
Cuốn sổ này trông có vẻ cũ kĩ, góc bìa đã ố vàng, in hằn dấu vết của thời gian.
Nó khá to và dày, lật sơ qua thì thấy trang nào cũng chi chít chữ.
"Đọc vài trang thôi vậy."
Trương Tuyết Y hít một hơi thật sâu, sau đó mở đèn pin lên, lật trang đầu tiên ra xem.
Nét chữ trên trang bìa khá đẹp, chắc hẳn là của một người phụ nữ.
Một dòng chữ rất to và đều được ghi lên đầu trang: "Cỗ máy quay ngược thời gian."
Gì đây, sao nghe giống như bảo bối của Doraemon vậy?
Sự tò mò ngày càng lớn đã khiến cô lật trang tiếp theo.
Cô rọi đèn pin vào rồi chăm chú đọc.
Nhưng những dòng chữ trong đó thật khiến người khác phải bất ngờ và sợ hãi.
"Tác dụng: hồi phục kí ức cho những người bị mất trí nhớ."
Những trang chữ tiếp theo đó chính là cấu tạo, nguyên lí hoạt động và cách thức hoạt động, được ghi rất nhiều.
Trương Tuyết Y càng lật càng ham, không thể dừng lại được.
Cô há hốc mồm, vì trong cuốn sổ này chính là cách chế tạo một "cỗ máy quay ngược thời gian".
Nó sẽ khiến những người bị mất trí nhớ khôi phục lại trí nhớ của mình bằng cách dùng một loại sóng siêu âm đặc biệt.
Nếu thứ này được phát minh chắc chắn sẽ tạo nên một kì tích trong giới y học và khoa học kĩ thuật.
Nhưng sao nó vẫn chưa có mặt trên thị trường chứ? Nhìn cuốn sổ này có vẻ cũ kĩ, vậy thì tại sao người viết ra nó lại không công bố?
Trương Tuyết Y bắt đầu liên kết các chuỗi sự việc lại với nhau, từ đoạn đối thoại của Dạ Liên, Dạ Nguyệt, cuốn sổ tay mà họ nhắc đến rồi cả những căn phòng kì lạ mà cô thấy khi nãy thì rút ra được một kết luận.
Thứ cô đang cầm trên tay chính là cái mà hai người kia đang tìm, chắc hẳn có một kẻ nào đó đã lấy nó nhằm ăn cắp công thức chế tạo cỗ máy quay ngược thời gian, và những căn phòng kia chính là phòng thí nghiệm, đám người độc ác đó đang thử nghiệm chúng trên chính cơ thể người, đó là lí do mà họ bắt cóc nhiều người như vậy.
Trương Tuyết Y há hốc mồm, bỗng dưng lạnh toát sống lưng.
Cô tiếp tục lật cuốn sổ ra rồi đọc tiếp, nửa còn lại là những thông tin liên quan đến đảo Balima, nhưng không giúp ích được gì.
Cô lướt sơ qua, đang định gấp lại thì bỗng dưng chữ "bom" ở gần trang cuối đập thẳng vào mắt.
"Cái gì nữa đây?"
Cô lập tức chiếu đèn pin vào, đọc một cách chăm chú, sau khi đọc xong thì há hốc mồm, hệt như vừa phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.
Trương Tuyết Y lạnh run người, bấm vào chiếc tai nghe mini trên tai của mình, sau đó lấy tay che miệng lại, nhỏ giọng nói.
"Người ngoài hành tinh, người ngoài hành tinh, anh có nghe tôi nói gì không?"
"Tôi đây, có chuyện gì sao? Cô vẫn ổn chứ Tuyết Y?"
"Ừm, tôi không sao, nhưng mà trên đảo này có chôn bom đấy."
"Gì cơ? Bom?"
"Suỵt, nhỏ tiếng một chút, chuyện này khó nói lắm, nhưng hình như cuốn sổ mà anh tìm đang nằm trong tay tôi đấy."
"Thật sao? Cô đang ở đâu vậy?"
"Ở kho hàng 99, mà thôi, tôi sẽ tới chỗ anh, đợi tôi nhé."
"Được."
Trương Tuyết Y nói xong liền đứng dậy, định giấu cuốn sổ vào trong áo nhưng sợ nó sẽ bị cộm nên lại thôi.
Cô suy nghĩ một chút thì quyết định cất nó đằng sau một cái thùng có trong kho, sau đó mới bước ra.
Nhưng chỉ vừa đi được khoảng mười bước thì một bóng hình sừng sững lập tức chắn trước mặt cô.
"Cậu là ai vậy? Sao lại vào đây?"
"Á á á á á á á!"
Trương Tuyết Y giật mình hét toáng lên, theo phản xạ lùi về sau, nhưng vì quá bất ngờ nên chưa kịp giả giọng thành nam.
Người đàn ông đứng trước mặt cô chính là người mặc đồ nâu xuất hiện trong kho điện tử, nhưng tại sao hắn lại ở đây chứ?
Anh ta nhíu mày, lập tức ép sát cô.
"Là phụ nữ sao?"
Trương Tuyết Y lập tức lắc đầu, liên tục lùi về sau, nhưng chưa kịp bỏ chạy thì người đàn ông đó đã giựt phăng chiếc mũ và khẩu trang của cô ra.
Mái tóc dài được búi lên ngay lập tức xoã xuống.
"Chà, ai đây? Cô là ai vậy? Cũng bị bắt vào đây giống tôi à?"
"..."
Cô đứng hình mất vài giây, hoàn toàn không tin được những điều mình vừa nghe thấy.
Chẳng phải hắn ta là người trên đảo sao? Không lẽ đang dụ cô à?
Trương Tuyết Y lập tức bừng tỉnh, căng thẳng trả lời.
"Anh cũng là nạn nhân sao?"
"Ừm."
"Ơn trời, may quá đi mất, tôi cũng vừa trốn được vào đêm hôm qua, chúng ta mau trốn thôi, cứ ở đây kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện!"
"Có ai trốn được nữa không? Có một mình cô thôi à?"
"Không có, một mình tôi thôi."
Trương Tuyết Y lắc đầu, định nhân cơ hội này chuồn đi nhưng một giây sau chiếc dùi cui điện lại dí sát vào cánh tay, khiến cô ngã khuỵu xuống đất, hoàn toàn không biết được gì nữa.
"Chậc, mém nữa là để một con chuột bạch chạy thoát rồi."
Người đàn ông kia nhếch mép, sau khi chắc chắn Trương Tuyết Y đã bất tỉnh thì vác cô lên, đưa tới phòng thí nghiệm đã được chuẩn bị sẵn.
***
Vài tiếng trước ở một nơi khác.
Dạ Liên và Dạ Nguyệt sau khi rời khỏi nơi Sở Tiêu đang trốn liền chia nhau ra thành hai hướng, tiến vào căn cứ trung tâm.
Dạ Nguyệt sửa sang lại bộ đồ, sau đó đi vào từ cửa chính, tới căn phòng của kẻ đầu sỏ.
Cậu quan sát xung quanh rồi bước vào, đóng cửa lại, lục tung phòng lên để tìm kiếm, trong các hộc tủ, trên bàn và cả đỉnh tủ, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.
Cậu lại đi sang những phòng gần đấy, cẩn thận lục lọi các thứ lên nhưng kết quả vẫn như ban đầu.
"Chết tiệt, ở đâu đây?"
Dạ Nguyệt vò đầu bứt tóc, sau một vài tiếng không có thu hoạch liền rời đi.
Vừa đi được một đoạn thì lại bắt gặp Dạ Liên cũng đang ở quanh đó.
"Chị tìm được gì không?"
"Không thấy."
Cô lắc đầu thở dài.
"Chúng ta ra kia nghỉ chút đi, chị sắp kiệt sức rồi."
"Đi thôi."
Hai người trở lại hang động để ăn uống và nghỉ ngơi, nhưng vừa ngồi được mười lăm phút thì chiếc tai nghe của Dạ Nguyệt lập tức nhấp nháy, vài giây sau truyền đến giọng nói của Trương Tuyết Y.
"Người ngoài hành tinh, người ngoài hành tinh, anh có nghe tôi nói gì không?"
Cậu lập tức bịt tai lại để nghe được âm thanh rõ hơn.
"Tôi đây, có chuyện gì sao? Cô vẫn ổn chứ Tuyết Y?"
"Gì cơ? Bom?"
Dạ Nguyệt lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc không thôi.
Dạ Liên bên cạnh cũng đã phát giác ra chuyện không ổn, tò mò hỏi.
"Sao vậy? Bom là sao?"
Cậu lắc đầu, tiếp tục hỏi Trương Tuyết Y thêm vài câu rồi mới ngắt kết nối.
"Tuyết Y đang tới đây, cô ấy bảo trên đảo có bom nhưng không nói rõ."
"Cô ấy đang giữ cuốn sổ của mẹ à?"
"Em không chắc."
Hai người vô cùng hồi hộp, ngồi xuống mỏm đá ngay đó để chờ đợi.
Thời gian cứ trôi qua mãi nhưng chẳng thấy ai tới.
"Cô ấy không sao chứ?"
Dạ Nguyệt lẩm bẩm, sốt ruột đi đi lại lại, bắt đầu thấy có chuyện không ổn.
"Em ngồi xuống đi, chắc tí nữa là cô ấy tới thôi."
Dạ Liên thở dài, tuy nói vậy nhưng cũng vô cùng lo lắng.
Hai người họ tiếp tục chờ đợi, nhưng chờ mãi, chờ mãi mà Trương Tuyết Y vẫn chưa đến, đã ba mươi phút trôi qua rồi.
"Khi nãy Tuyết Y có nói nơi cô ấy đang đứng không?"
"Là kho hàng 99."
"Chỗ đó có xa không vậy? Từ đó đến đây mất bao lâu?"
"Khoảng mười lăm phút."
"Chúng ta mau tới đó thôi."
"Vâng.".