Quả nhiên là Lê Nhật Hạ, chắc hẳn người đàn ông đi cùng cũng là người đã cứu cô ta ra ngoài.
Trương Tuyết Y trầm ngâm giây lát, dường như đang suy nghĩ một kế hoạch nào đó.
Cô thở dài, nói với vẻ hời hợt.
"Được rồi, vậy cứ làm như cô ta bảo đi."
"Hả?"
"Chẳng phải cô ta muốn anh chụp hình tôi sao? Vậy thì chụp đi, sau đó đăng lên mạng."
"Cô nói gì cơ?"
"Ngoài máy quay đó anh còn mang theo máy chụp hình đúng không? Vậy thì chụp lại như kế hoạch ban đầu đi."
Hồ Thái Bình hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, nhưng cũng nhanh chóng làm theo, vì nhìn người phụ nữ này rất đáng sợ.
"À...!Được..."
Hắn ta lúng túng đứng dậy, lấy máy ảnh mang theo đặt lên chiếc bàn ngay đối diện, để chế độ tự chụp trong mỗi năm giây.
"Xịch nó qua bên phải một chút, ánh sáng ở đó tốt hơn, không không, để sát lên trên, nhích qua xíu nữa.
Được rồi, chụp ở góc đó thì góc nghiêng của tôi rất đẹp."
"..."
"Tách! Tách! Tách!"
Trương Tuyết Y nói xong liền làm như chưa có chuyện gì, bắt đầu mỉm cười thân thiện để khuôn mặt xuất hiện trên ống kính có thể đẹp nhất.
Cô lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của mình, cố tình để lộ ra chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay.
"Cô...!đang định làm gì vậy?"
"Làm gì sao? Cái đó anh tự biết mà, anh định đăng những bức ảnh đó lên với tiêu đề gì?"
"À...!Là tiêu đề "bạn gái Tổng Giám đốc Dương Nhất Thiên lén lút gặp gỡ người đàn ông khác", cô tuyệt đối đừng hiểu lầm, chính là người phụ nữ kia kêu tôi đăng như vậy!"
Trương Tuyết Y khẽ siết chặt tay, tuy không muốn làm việc này nhưng giờ không còn cách nào khác, dù sao cũng bị bêu xấu rồi, vậy thì sợ gì nữa đây? Chi bằng tương kế tựu kế để tóm được Lê Nhật Hạ.
Cô ta đang là tội phạm vượt ngục, nếu bị bắt chắc hẳn sẽ bị lãnh án tù chung thân.
Cô thở dài, đứng dậy nói.
"Anh đã nhận tiền của tôi thì biết nên làm thế nào rồi chứ? Nếu như anh bép xép với người phụ nữ kia dù nửa từ thì chắc chắn đứa em gái đang học đại học của anh sẽ phải nghỉ học đó, ba mẹ anh cũng sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó đừng trách tôi!"
Hồ Thái Bình nghe vậy lập tức đứng bật dậy.
"Cô điều tra tôi sao? Cô đã làm gì gia đình tôi vậy?"
Trương Tuyết Y nhếch mép, trả lời.
"Sao lại hỏi tôi? Anh là người đã xúc phạm và lăng mạ tôi trước mà? Tôi sẽ không làm gì họ nếu anh chịu nghe những lời tôi bảo, bây giờ tôi phải về rồi, liên lạc sau."
"Tôi sẽ làm hết, chỉ cần cô đừng phá hỏng cuộc sống của em gái và ba mẹ tôi là được!"
Trương Tuyết Y gật đầu, cầm túi xách lên rồi kiêu ngạo bước đi.
Tuy nói vậy nhưng nếu người này có không nghe lời thật thì cô cũng sẽ chẳng thể làm gì được, dù sao Trương Tuyết Y cũng không phải là một người phụ nữ xấu xa, xảo quyệt, hi vọng đe doạ như vậy sẽ có tác dụng.
Cô nhanh chóng bước ra khỏi quán cà phê, leo lên xe, tò mò hỏi Hàn Yên Nhi.
"Có thấy ai khả nghi lảng vảng quanh đây không?"
"Có, mình có thấy một người phụ nữ mặc đồ đen, đội nón, đeo kính râm đứng ở góc tường kia nhìn vào trong một hồi lâu, nhưng có vẻ như bị khuất góc không nhìn được nên chưa đầy hai phút cô ta đã bỏ đi rồi."
"Cậu có chụp lại ảnh không?"
"Ở đây này."
Hàn Yên Nhi gật đầu, mở những tấm ảnh vừa chụp được cho cô xem.
Người phụ nữ trong đó đội một chiếc nón rộng vành, đeo kính, góc chụp hơi xa nên không thấy rõ mặt, nhưng cũng đủ đoán được là Lê Nhật Hạ, ngoài cô ta ra thì còn có ai hận cô như vậy nữa chứ.
"Ừm, vậy chúng ta về thôi, mình đã biết người đứng sau là ai rồi."
"Là ai vậy?"
"Lê Nhật Hạ, mình kể cho cậu về cô ta rồi đúng không?"
"Ừ, nhưng mình tưởng cô ta đang trong tù mà nhỉ?"
"Vượt ngục rồi, chắc cô ta ra tìm mình trả thù đó mà."
"Vậy cậu nhớ cẩn thận nhé."
"Ừm, yên tâm đi, mình có học võ mà."
***
Sau khi trở về Trương Tuyết Y lại tiếp tục liên lạc với Hồ Thái Bình, kêu hắn ta sang ngày mai rồi hãy viết bài đăng báo, còn cô vẫn tiếp tục điều tra tung tích của Lê Nhật Hạ, cô đã thử tháo chiếc máy nghe lén ra, tìm xem có con chip nào không nhưng không có gì cả.
Cô cũng đã xin các đoạn video trích xuất từ camera, quả thật có bóng dáng Lê Nhật Hạ trong đó, nhưng cô ta che chắn rất kĩ nên không có chứng cứ chứng minh gì cả.
Trương Tuyết Y cũng vô cùng tò mò không biết người giúp đỡ Lê Nhật Hạ là ai, có thể trà trộn vào sở cảnh sát thì chắc chắn thân phận không tầm thường.
Cô trầm ngâm giây lát, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Dương Nhất Nam.
"Cậu có rảnh không?"
"Có chuyện gì vậy chị dâu?"
"Cậu có biết người đàn ông cứu Lê Nhật Hạ ra là ai không?"
"Tôi cũng không rõ lắm, vì đội cảnh sát chiu trách nhiệm vụ án của Lê Nhật Hạ không phải đội của tôi."
"Anh đã từng gặp hắn ta bao giờ chưa? Liệu có ảnh không vậy?"
"Tôi có gặp mới một lần thôi, nhưng không có ảnh, sau khi hắn giúp Lê Nhật Hạ trốn khỏi tù thì tất cả các hồ sơ, thẻ cảnh sát làm giả đều không cánh mà bay, camera ở sở cảnh sát cũng bị xoá sạch, không biết vì sao nữa."
Trương Tuyết Y khẽ nhíu mày, có thể thủ tiêu hết hồ sơ và xoá camera sao? Làm sao Lê Nhật Hạ có thể quen được với một người như vậy chứ? Còn khiến hắn cứu cô ta ra ngoài...!
Cô còn đang mải mê suy nghĩ thì Dương Nhất Nam lại nhắn tiếp.
"Trí nhớ và khả năng vẽ của tôi khá đấy, cô có muốn tôi vẽ lại khuôn mặt của người đó không?"
"Có."
"Thù lao là danh sách các món ăn và đồ vật mà Hoàng Ngọc Diệp thích nhé?"
"..."
Thì ra là muốn trả công.
"Hai người hẹn hò rồi đấy à? Ngọc Diệp kể với tôi là cô ấy sắp cưới chồng rồi mà nhỉ?"
"Chưa hẹn hò, tôi chỉ tò mò thôi, cô có trả được thù lao không?"
"Được, anh vẽ đi rồi tôi gửi."
Trương Tuyết Y tắt điện thoại, giết thời gian bằng cách xem tivi..