Trương Tuyết Y trở mình, bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng động, cô cắn chặt răng, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống.
Sợ làm hai người kia thức giấc, cô chỉ đành đứng dậy, rón rén quay về chỗ cũ, nơi mà hai nút đỏ xuất hiện trên màn hình đồng hồ thông minh.
Trương Tuyết Y khó nhọc bê từng tảng đá to ra, sau đó dùng tay bới đất, hết chỗ này đến chỗ khác.
Chẳng mấy chốc đá ở khu vực đó đã được dọn sạch, chất đầy sang một bên, đất cũng đã bị bới hết ra.
Lúc này cỡ hơn hai giờ sáng, Trương Tuyết Y mệt mỏi gục xuống, khuôn mặt tái nhợt, đôi bàn tay đỏ thẫm, đầu ngón tay vì cào đất quá lâu mà chảy máu.
"Rõ ràng Cherry và Dưa Hấu ở ngay bên dưới mà, tại sao tìm mãi vẫn không thấy..."
Cô lẩm bẩm, tiếp tục đứng dậy cào đất.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, chỉ vài phút sau, bàn tay của cô đã chạm phải một vật cưng cứng.
Đôi mắt Trương Tuyết Y sáng rực, lập tức cào chỗ đất ở đó ra, cánh cửa bằng sắt to khoảng một cái cửa sổ dần hiện ra trước mắt.
Cô vui vẻ đứng dậy, loạng choạng bước về nơi mà Dạ Liên và Sở Tiêu đang ngủ, lay lay hai người họ.
"Chị à, Sở Tiêu, hai người mau dậy đi, em tìm thấy rồi, em đã tìm thấy rồi nó rồi..."
Dạ Liên dụi dụi mắt, ngồi bật dậy.
"Sao vậy, em tìm thấy cái gì?"
"Một cánh cửa bằng sắt bị lấp dưới cát."
"Ôi trời, đêm qua em không ngủ sao?"
"Em không ngủ được.
Chị mau qua đó xem đi."
"Ừ, chị biết rồi."
Dạ Liên cất dọn đồ đạc xung quanh, sau đó thức Sở Tiêu dậy, cùng đi ra chỗ đó.
Ba người hợp sức cậy cánh cửa đó lên.
"Một, hai, ba, kéo!"
Đập vào mắt chính là một chiếc cầu thang bằng gỗ dẫn xuống một nơi tối om, chỗ này trông có vẻ rất sâu, giống như không có điểm kết thúc vậy.
"Con của em chắc chắn ở dưới này!"
Trương Tuyết Y vô cùng nôn nóng, vội vàng bước xuống dưới nhưng ngay lập tức bị Dạ Liên kéo lại.
"Để chị đi trước cho, em đi phía sau đi, chúng ta không biết dưới này có gì nguy hiểm đâu."
"Vậy cũng được."
Sau khi đeo chiếc kính đặc biệt mà Dạ Liên đã chuẩn bị, ba người bắt đầu đứng sát vào nhau, lần lượt đi xuống dưới.
Chiếc cầu thang này trông rất yếu ớt, đã thế còn không có tay vịn, trật chân một cái là sẽ rớt xuống cái nơi vừa sâu vừa tối kia.
Sở Tiêu run cầm cập, sợ hãi bám chặt vào vai Trương Tuyết Y.
"Ôi trời ơi, trông nơi này đáng sợ quá đi mất."
Ba người cứ đi mãi, nhưng càng đi càng không biết mình đang ở đâu, chiếc cầu thang này rất sâu và ngoằn ngoèo.
"Chết tiệt, rốt cuộc nó đang dẫn chúng ta tới nơi nào đây!"
Dạ Liên đi quá lâu nên đã có chút bực mình, không nhịn nổi mà buông lời mắng chửi.
Nhưng thật may mắn, sau nửa tiếng đi mòn mỏi cuối cùng cũng tới nơi.
Nhưng vừa hết cú sốc này thì lại đến cú sốc khác, trước mặt ba người chính là các bức tường dày đặc xen kẽ nhau.
"Đây là...!mê cung sao..."
Dạ Liên và Sở Tiêu há hốc mồm, thất vọng ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt vô cùng bất lực.
Nhưng Trương Tuyết Y vẫn không muốn từ bỏ, cô rưng rưng nước mắt, lấy đèn pin ra soi xung quanh, xem xem có mật mã hay bản đồ gì không.
Thấy Trương Tuyết Y chuẩn bị đi vào trong mê cung đó, Dạ Liên vội vàng đứng dậy, tiện thể đỡ Sở Tiêu dậy cùng.
"Tuyết Y à, đi chung đi, một mình em không vào đó được đâu."
"Hay hai người cứ đợi ở ngoài này đi, em vào trong rồi sẽ ra ngay."
"Cùng đi đi chị, biết đâu bên trong có bẫy thì sao."
"Đúng đó."
"Vậy cũng được."
Ba người tiếp tục nối đuôi nhau, lần lượt đi vào trong.
Trương Tuyết Y lấy cây bút dạ quang mà mình đã chuẩn bị, đánh dấu lại nơi mà họ đã đi qua.
Nhưng đang đi thì một tiếng "vèo" vang lên, chiếc cung tên không biết từ đâu bắn ra, xuyên qua nơi họ đang đứng như một cơn gió, may mà nó không đụng trúng, chứ không thì không biết sao.
Ba người đứng khựng lại, tim đập thình thịch thình thịch như muốn rớt ra ngoài.
Sở Tiêu lạnh toát sống lưng, khuôn mặt trắng bệch.
"Cái...!Cái gì vậy?"
"Hình như là cung tên thì phải..."
"Mọi người đứng im đi, xem thử có đạp phải nút nào dưới đất không?"
Trương Tuyết Y và Sở Tiêu gật đầu, nhưng phía dưới không có gì cả.
"Khoan đã, hình như khi nãy em có chạm vào tường..."
Trương Tuyết Y bỗng nói, cô lấy đèn pin soi vào bức tưởng bên cạnh, quả nhiên trên đó có một hình cung tên nhỏ được khắc trên tường.
"Chị à, chị ra đây xem nè.
Có khi nào chạm vào sẽ có cung tên bắn ra không?"
Dạ Liên im lặng, khi nãy chiếc cung kia bắn ra từ phía trước, vậy thì thử lại lần nữa xem.
"Hai đứa cúi đầu xuống đi."
"Vâng."
Cô ấy thử chạm vào hình cung tên khắc trên tường, quả nhiên có một cái bắn ra từ phía trước.
"Vụt!"
Đúng thật là nơi này có bẫy, không cẩn thận là mất mạng như chơi.
"Chị sẽ đi phía trước, Sở Tiêu soi đèn pin nhìn tường bên phải, Tuyết Y nhìn tưởng bên trái nhé?"
"Vâng, tụi em biết rồi."
Ba người tiếp tục vừa đi vừa quan sát, cứ cách một đoạn là lại có một cái bẫy, lúc thì là cung tên, lúc thì là đá, cũng có bức tường gai nữa.
Nhưng mê cung này cứ như không có lối thoát vậy, kiểu gì cũng sẽ bị đi vào ngõ cụt.
Dạ Liên ngồi xổm xuống đất, thở không ra hơi.
"Rốt cuộc cái mê cung này có từ bao giờ vậy? Sao chưa nghe mẹ nói bao giờ..."
Sở Tiêu gục đầu, chân tay rã rời hết cả.
"Em mệt quá đi mất."
Cô bé đứng dậy quay người lại, nhưng phía sau lại không có ai cả.
"Chị Tuyết Y? Chị Tuyết Y đâu rồi?"
"Sao cơ?"
"Chị Dạ, không xong rồi, không thấy chị Tuyết Y đâu cả, phải làm sao đây!"
"Chết tiệt! Chẳng lẽ bị lạc rồi sao?"
Trước khi tới đây Dạ Nguyệt đã căn dặn cô nhất định phải bảo vệ Trương Tuyết Y, lỡ như mà có chuyện gì thì không biết phải làm sao?
Hai người lập tức quay lại đường cũ, nhưng không tài nào tìm được Trương Tuyết Y.
"Tuyết Y à? Em đâu rồi? Lên tiếng đi Tuyết Y?"
"Chị Tuyết Y, chị đang ở đâu vậy? Chị ơi?".