Liên Ngọc Doanh sau khi giúp Yến Minh Lam thay quần áo, cùng với ăn sáng xong thì bà đi vào nhà nấu cơm trưa, chính là vừa nấu bà lại nhìn thấy con gái út của bà cả gương mặt đều buồn rầu thì bà lại cảm thấy ông chồng làm việc không biết suy nghĩ.
Vì lo lắng cho tay của Yến Minh Lam có hay không sẽ bị tàn phế, nên cả đêm qua Liên Ngọc Doanh liền dò hỏi Yến Minh Quân chuyện tay của Yến Minh Lam, kết quả ngoài sức tưởng tượng của bà.
Yến Minh Quân bảo ông chỉ vì muốn để Yến Minh Lam nghỉ ngơi một thời gian nên phải đề Hà Thế Huân nói dối con bé, với lại ông còn rất hãnh diện vì bản thân mình làm việc quá sáng suốt.
Với tính cách của Yến Minh Lam, nếu mà không nói dối con bé thì còn lâu con bé mới chịu ngưng viết nghỉ ngơi.
Nghe ông chồng nói như vậy, Liên Ngọc Doanh cũng không biết nói cái gì ngoài việc gật đầu đồng ý việc nói dối Yến Minh Lâm.
Chính là hiện tại cứ nhìn con gái ủ rũ như vậy bà thật không đành lòng.
Liên Ngọc Doanh cầm một dĩa trái cây ra ngoài đặt trên bàn hỏi.
" Có muốn ra ngoài vườn ngồi không? " bên ngoài có một cái chòi cùng một chiếc giường to, vì để có thể nghỉ ngơi lúc trưa nên chòi đó bà cho người xây dựng rất tỉ mỉ, nhìn cũng giống như những chiếc chòi bình thường chỉ là nó rộng hơn và kín đáo hơn.
Yến Minh Lam nghĩ nghĩ gật đầu, dù sao ở đó còn vui hơn cứ ngồi xem ti vi.
Yến Minh Lam còn một tay, nên dùng tay không bị thương cầm dĩa trái cây, còn Liên Ngọc Doanh thì một tay ôm gối ôm cùng gối nằm cho cô, một tay bà lại cầm một bình nước.
Yến Minh Lam ra đến bên ngoài, cả người không khỏi thở phào một hơi nhõm.
Cô cứ có cảm giác như chính mình được sống lại vậy.
Cả cơ thể đều thoải mái hơn bao giờ hết.
Liên Ngọc Doanh đặt gối và nước lên giường và bàn khẽ nói.
" Mẹ để điện thoại của con trên bàn, có muốn ăn hay uống gì thì gọi để mẹ đem ra nha.
" dừng một chút bà lại nói.
" Đừng buồn, chắc trưa hay chiều Thế Huân sẽ đến đây thôi.
"
Yến Minh Lam gật nhẹ đầu một cái mới nói.
" Khi nào anh ta đến cũng được, mẹ không cần hối anh ta dù sao là do chúng ta cần anh ta chứ không phải anh ta cần chúng ta.
"
Liên Ngọc Doanh gật đầu sau đấy trở về nhà chính nấu ăn.
Bà làm sao không nghe ra Yến Minh Lam đang nhắc nhở bà cơ chứ.
.
.