#BooMew
Về đến nhà.
Yến Minh Lam và Yến Minh Quân vừa vào nhà, thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Liên Ngọc Doanh.
Yến Minh Lam khẽ cười tươi nhìn Liên Ngọc Doanh nói.
" Mẹ đừng lo lắng, con không sao đâu mà.
" dứt câu còn không quên giơ giơ tay được băng bó kỹ lưỡng lên khoe, nhưng còn chưa kịp nói câu ' nhìn nè ' lại phải hít hà một hơi.
Hiu hiu đâu chết cô mất, Liên Ngọc Doanh không khỏi đau lòng lại nói.
" Con có đau nhiều lắm không con? " dứt câu còn không quên lườm Yến Minh Quân một cái.
Tại cái ông già này không chứ đâu, tự dưng nổi hứng kêu con gái ra trồng hoa, đã vậy còn không lấp cái hố kia nữa, làm cho con gái bà giờ đây muốn ăn uống cũng bất tiện.
Yến Minh Quân bị lườm khẽ xoa xoa mũi lại nói.
" Anh cũng có muốn con bị như vậy đâu.
" Thật là oan cho ông mà, nhưng là nhờ như vậy, con bé mới chịu dừng viết truyện không phải sao?
Quá tốt rồi còn gì.
Yến Minh Lam lại hỏi.
" Còn chuyện con nói về vấn đề viết tiếp đó ba? Ba nói giải quyết tốt là giải quyết làm sao? "
Cô cũng không muốn nhờ vả ba cô đâu, nhưng tính tới tính lui vẫn phải nhờ vả.
Nói về viết truyện như này, người cấm đầu tiên là Ba của cô.
Ông lo lắng về sức khỏe và mắt của cô nên lúc nào cũng càm ràm, nhưng là viết thì cô vẫn viết thôi chứ sao.
.
.
Hiện tại cái tay cô như vậy, mặc dù ba cô rất lo lắng nhưng cô biết.
.
.
ở đâu đó trong lòng ông ấy lại rất vui vì cô sẽ không cần phải viết nữa.
Nhưng là ai kêu cô bán bản quyền rồi làm chi.
.
.
Khựa khựa có muốn dừng cũng không dừng được nha.
Yến Minh Quân nghe Yến Minh Lam nói, như nhớ ra chuyện gì đó lại cười thành tiếng.
.
.
không nhanh không chạm nói.
" Rất nhanh về sau con sẽ có một người tình nguyện ngồi đánh máy miễn phí cho con nha.
"
Con gái lớn của ông cũng sắp tốt nghiệp rồi với con trai của ông bạn lại giỏi.
.
.
không những thế cũng là bác sĩ sẽ hiểu nhau phần nào về cuộc sống nhau, nếu sau này về chung một nhà.
.
.
như vậy có phải rất tốt không.
.
.