Lén Lút Qua Lại Mỗi Đêm


Tám năm sau...Biển về đêm có chút se se lạnh, ngọn gió mạnh mẽ liên tục thổi qua mang theo khí lạnh từ đại dương ập vào mặt, Đặng Diệp Khuê chuyên chú đánh mắt cho nữ minh tinh Kiều Mỹ Tâm, cô không chú ý đến mọi việc xung quanh, mặc dù nó khá ồn ào.Giây phút này Kiều Mỹ Tâm chú ý đến, lạnh nhạt nói.

"Cô có thể làm nhanh lên không, trời càng về đêm sẽ rất lạnh, da tôi sẽ khô vì cô đấy.""..." Đặng Diệp Khuê a lên một tiếng, hiểu rõ lời cô ấy nói, động tác tay làm nhanh hơn một chút.

"Vâng, sẽ xong ngay thôi ạ."Cảnh quay tiếp theo, nữ chính sẽ cùng nam chính ngồi tâm sự với nhau trên bờ biển, rồi tiến đến cảnh hôn thật nồng cháy.

Lúc này Đặng Diệp Khuê đang dọn dẹp lại đồ makeup, cô nghe thấy vài người nói nhỏ."Kia không phải là chủ tịch của S sao?""Bình thường cũng tôi cũng chỉ thấy trên tạp chí, chứ chưa gặp anh ta ở bên ngoài bao giờ.""Lúc trước, có lần tôi có thấy chủ tịch một lần rồi, lần này là lần thứ hai đó.""..."Đặng Diệp Khuê có chút tò mò, cô hơi nghiêng đầu nhìn, vì khá đông người nên từ góc độ này cô không biết, người đàn ông đấy đang đứng ở đâu.

Người người chen lấn, cô cứ thế lùi lại một chút, lại lùi lại một chút.Bên tai nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang cận kề.Mọi người động loạt quay lại, cứ ngỡ là đang nhìn mình Đặng Diệp Khuê có chút mất tự nhiên mà siết chặt lấy bảng phấn mắt trên tay, cô vẫn tiếp tục lùi lại thêm một bước nữa."A!"Bấy giờ cô có cảm giác lưng đã chạm phải cái gì, giống như bức tường chắn vậy, nhưng đang ở cái nơi như vậy thì lấy đâu ra tường mà chạm.


Đặng Diệp Khuê hơi ngữa đầu lên nhìn, rồi trái tim giật mình nhảy lên, cô không cần suy nghĩ vội né liền.Nam nhân dừng bước, dùng ánh mắt sát khí nhìn cô chằm chằm.

Đặng Diệp Khuê, có chút mơ hồ, cảm nhận được rõ rệt được sự khiếp đãng trong lòng, vừa gặp lần đầu cô đã có cảm giác sợ người đàn ông này.Hắn mặc một bộ vest đen làm nổi bật lên dáng người cao khoảng trên 1m85, cả người toát ra một loại sức hút mãnh liệt đến lạ thường, khiến cho đối phương hít thở dần trở lên khó khăn, nhưng cũng cực kì ngưỡng mộ cái ánh hào quang này của hắn.

Sóng mũi cao và thẳng tắp, thần thái gợi cảm đến mức hạ gục người khác thật đơn giản chỉ bằng một cái nhìn.Nhưng ai mà có thể nghĩ tới được, vị chủ tịch này sinh năm 1985 năm nay đã ba mươi sáu tuổi rồi mà nhìn vẫn trẻ như vậy.Rõ ràng gió thổi rất mạnh, nhưng cái quái nào cô lại nóng đến như được nạp điện vào người.Trợ lý Lâm bên cạnh kéo lấy tay cô, chỉ trích về hành động vừa nãy mà cô đã làm ra.

"Cô rốt cuộc đi đứng, có nhìn đường không đấy?"“Tôi thật sự xin lỗi chủ tịch.” Đặng Diệp Khuê cúi đầu thành khẩn xin lỗi cả trợ lý LâmNằm ngoài dự liệu của cô, Vũ Hoàng Đức chặn tay trợ lý Lâm lại.

"Được rồi, cậu không cần phải làm vậy."Nghe vậy, bỗng cô trở lên bay bổng, ngây ra liền có ý đáp lại anh ta, nhưng rất nhanh có một người lên tiếng là  giọng của Kiều Mỹ Tâm."Chủ tịch, anh đến thăm em sao?" Cô ấy liền ôm lấy tay của Vũ Hoàng Đức.

"Em có hơi đói, liệu anh có thể cùng em thưởng thức bữa tối không?"Vũ Hoàng Đức trước giờ nói một là một, hai là hai, không phải là con người thích câu thời gian, hắn thẳng thắng cự tuyệt rồi rời khỏi vòng tay của cô ấy.

"Tôi không có hứng thú với cô, tốt nhất cô nên tự biết mình một chút."Đặng Diệp Khuê đứng ngay đó, khóe môi cô hơi run run rồi nhếch lên có hơi buồn cười trong trường hợp này.

Cô mỉm cười cùng lúc với ánh mắt của Kiều Mỹ Tâm, cô ấy nhíu mày, khẩu hiệu miệng nói rằng, nói rất nhỏ.


"Cô còn dám cười tôi?"Hiểu được, Đặng Diệp Khuê mím môi thành một đường thẳng, hít thở để gồng mình, không dám hó hé nữa lời.

Cô nhìn thấy Vũ Hoàng Đức mặt không biểu tình mà rời đi, trước khi cho xe chạy, anh có nhìn qua cô, con ngươi đen láy, an tĩnh lộ ra khí chất nghiêm khắc, giống như đang lườm vậy...Đặng Diệp Khuê sợ đến lạnh người, mà rùng mình một cái, lúc này Kiều Mỹ Tâm đi đến đối diện cô, không còn cách nào che giấu được tâm trạng buồn bực trong lòng, nhấn mạnh từng chữ một."Sự tiếp cận chủ tịch của cô quá chi là lỗi thời đấy.""..." Đặng Diệp Khuê không dám nói, không dám rằng, cô đặt bảng phấn mắt lên bàn, còn không biết cô ấy đang nói ai tiếp cận quá chi lỗi thời.Nhưng nhớ lại anh ta, mà cô thấy.

"Ớn quá."Lạnh hết cả người."Chị." Một cô gái khác bỗng dưng động nhẹ vào vai Đặng Diệp Khuê, hơi nhỏ tiếng nói.

"Chị sao lại gần với chủ tịch quá vậy?""?" Cô không hiểu chỉ đành lắc đầu, nghe cô gái này nói thêm."Chị Mỹ Tâm thích chủ tịch đó, chỉ cẩn thận coi chừng lại thành cái gai trong mắt chị ấy.

Cô ấy nổi tiếng là hiền hậu nhưng thật chất rất dáng sợ đó."Đặng Diệp Khuê nháy nhắp môi.

"Chị không có ý như em nghĩ đâu."Vũ Hoàng Đức ngồi trong xe nhớ lại cô gái vừa rồi, anh ho khan một tiếng, lập tức hỏi."Cô gái vừa rồi là ai?"Trợ lý Lâm nhìn anh ta, hơi suy nghĩ mà trả lời, rất chú trọng lời nói của mình khi nói ra.

"Cô ấy, hình như là Makeup-artist.""..." Vũ Hoàng Đức hơi khựng lại, giọng nói trầm thấp như là một ly rượu vang đỏ, có sức hấp dẫn lại cuốn hút.


"Đi lấy thông tin của cô gái đó, trong tối nay liền đem đến cho tôi.""Giám đốc..."Trợ lý Lâm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, có chút lo lắng.

"Có thể, sáng sớm ngày mai tôi mang đến cho giám đốc được không ạ.""Tôi nói là trong hôm nay, không được à.""..." Không thể từ chối là điều chắc chắn, trợ lý âm miễn cưỡng gật đầu.

"Tất nhiên là được ạ."Vũ Hoàng Đức rũ mắt, khóe môi dần dần nhếch lên, cố che đậy đi cảm xúc trong đôi mắt anh ấy.

"Cô ta có nét rất giống một người, ấn tượng đấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận