Đập vào mắt cô là một tấm mặt nạ tinh xảo. Nghê Thi Đinh đối diện với đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ, dưới ánh sáng mờ tối ở hành lang, tầm mắt có chút không rõ ràng.
Tuy nhiên Nghê Thi Đinh vẫn mơ hồ có cảm giác quen thuộc, sau đó một gương mặt thoáng được tô vẽ hiện lên trong óc, ánh mắt của người được tô vẽ đó dường như dần dần trùng khớp với người trước mắt này.
“Có phải chúng ta…” có quen biết hay không.
Còn chưa nói xong, người đàn ông đã lướt qua cô, cất bước rời đi.
“…” Quay đầu nhìn về phía bóng dáng dần dần đi xa kia, Nghê Thi Đinh có chút không vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù là tây trang giày da bóng loáng nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có chút quen thuộc… rất giống Mộ Trừng Dục?
Sao có thể, tên ngốc kia sao có thể xuất hiện ở yến tiệc. Tuy rằng anh ở Mộ gia không người hỏi thăm, nhưng ra ngoài còn khó khăn hơn việc lên trời. Mộ gia sợ anh ra ngoài sẽ làm mất mặt mũi của họ, cho nên bên ngoài cổng lớn lúc nào cũng được kiểm soát rất chặt chẽ.
Nhưng điều mà Nghê Thi Đinh không nghĩ tới chính là, Mộ Trừng Dục có thể rời đi từ nhà cô.
Một màn này, cô vẫn không để trong lòng. Bởi vì có Tông Lê làm bạn trong suốt thời gian tham gia yến tiệc, nên đã giúp cô chắn không ít đào hoa. Hơn nữa Tông Lê phong độ nhẹ nhàng, học thức uyên bác, thật ra có rất nhiều khía cạnh cùng chung chí hướng với cô. Hai người nói cười thỏa thích, buổi yến tiệc vốn tưởng rằng vô cùng buồn tẻ không thú vị cuối cùng cũng chuẩn bị kết thúc.
Sau đó Tông Lê lái xe đưa cô về nhà. Cảnh tượng Nghê Thi Đinh bước ra từ xe của Tông Lê đập thẳng vào mắt Mộ Trừng Dục đang ngồi xổm phía sau lan can ban công.
Mộ Trừng Dục nhạy bén nheo mắt lại, ngồi trên ban công tầng hai nhà Nghê Thi Đinh, không chớp mắt nhìn hai người trước biệt thự.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi trở về.”
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không mời tôi vào nhà uống ly nước sao?” Tông Lê hơi nghiêng đầu nhìn về phía biệt thự của Nghê Thi Đinh.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Nghê Thi Đinh có chút không biết phải làm sao.
Thứ nhất, hiện tại nhà cô đang sáng đèn, hiển nhiên là Mộ Trừng Dục ở bên trong. Thứ hai, đêm hôm khuya khoắt để một người đàn ông lần đầu gặp mặt tiến vào nhà, chỉ sợ không tốt lắm.
Nhìn ra sự do dự của Nghê Thi Đinh, Tông Lê liếc căn biệt thự với đèn điện sáng trưng ở bên cạnh, cười nhạt nói: “Hôm nay tới vội vàng, không mang theo lễ vật, để lần sau đi.”
Hiển nhiên, Tông Lê cho rằng biệt thự sáng đèn là bởi vì ông ngoại cô ở trong nhà.
“Ừ, hôm nay quá muộn rồi. Trên đường anh chú ý an toàn, lần sau sẽ chào đón anh tới nhà tôi làm khách.”
Hai người nói chuyện một lát, sau đó Tông Lê đánh xe rời đi.
Trong tầm mắt Mộ Trừng Dục chỉ còn lại bóng dáng Nghê Thi Đinh đang vẫy tay chào với chiếc ô tô đã đi xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luyến tiếc như vậy? Mộ Trừng Dục tức giận, trong mắt lộ ra vài phần không vui.
Nghê Thi Đinh nhìn xe của Tông Lê rời đi, cô xoay người trở về biệt thự.
Mộ Trừng Dục nhìn thấy cô trở về, chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ.
Trên đường trở về nhà, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng Mộ Trừng Dục đang ở nhà chờ mình, trong lòng Nghê Thi Đinh liền trào ra một loại cảm giác sung sướng.
“Mộ Trừng Dục?” Nghê Thi Đinh vào phòng, nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Mộ Trừng Dục đâu.
Có thể anh đang ở trên tầng hai. Nghĩ như vậy, Nghê Thi Đinh ngay cả giày cũng chưa đổi, đi luôn giày cao gót, xách làn váy lên tầng.
“Tiểu ngốc tử?” Nghê Thi Đinh đi một vòng trên tầng hai cũng không tìm thấy người.
Sao lại thế này? Rõ ràng đèn sáng chứng tỏ anh đang ở nhà cô.
Sau đó cô trở về phòng ngủ, vẫn không nhìn thấy bóng người nào cả. Vì vậy cô đành phải kéo cửa ban công ra, xuyên qua cửa kính nhìn thấy bóng dáng cô đơn bên căn phòng đối diện.