“Này, các người đang làm gì thế!”
Nghê Thi Đinh nhìn một đám thiếu niên bất lương trước mặt, lại liếc mắt nhìn cậu thiếu niên đang co rúm trên mặt đất.
Bộ đồng phục trên người anh đã bị kéo tới xộc xệch, cả người dính đầy thuốc màu, khá bẩn thỉu.
Thiếu niên kia ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất, cô không thể thấy rõ mặt anh, chỉ có thể đối diện với hai tròng mắt chứa đầy cô tịch và quật cường, ánh mắt kia không khỏi khiến Nghê Thi Đinh nghĩ tới bóng đen thời thơ ấu vẫn luôn vây quanh mình.
“Nha, tiểu mỹ nữ từ đâu đến? Nũng nịu như vậy còn dám quản chuyện của bọn tôi.” Một người trong đó nhìn bộ dáng mảnh mai của Nghê Thi Đinh mà khinh thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thấy cô em có vài phần nhan sắc, tốt nhất cô em nên lăn xa một chút cho lão tử, nếu không bị vạ lây cũng không biết chừng!” vừa nói cậu ta vừa vặn cổ tay uy hiếp.
“A.” Nghê Thi Đinh khinh thường cười, chỉ với vài ba tên yếu ớt này?
Nghê Thi Đinh cẩn thận đánh giá ba tên lưu manh trước mắt. Ba người này, không phải béo như lợn, thì chính là hom hem như khỉ.
Với người có kinh nghiệm chín năm đánh tán thủ như Nghê Thi Đinh mà nói, trong mắt cô ba người này không hề có sức chiến đấu. Cô lại liếc mắt nhìn nam sinh đang cuộn tròn trên mặt đất.
Cho dù đang cuộn tròn nhưng cô vẫn có thể nhìn ra dáng người cao ráo với tỉ lệ hoàn mỹ của anh, vì sao một người đàn ông 1m8 lại bị bọn họ bắt nạt tới mức này?
Nghê Thi Đinh tiếc hận mà tấm tắc hai tiếng.
“Cô em có ý gì? Xem thường bọn tôi?” Nam sinh hơi béo đứng giữa đám người mở miệng.
“Tôi là người của hội học sinh.”
“A, cho nên?” Hiển nhiên ba người cảm thấy không sao cả.
“Côn đồ học đường, bắt nạt người yếu, tôi có quyền quản.”
Ba người nghe câu nói đó, không chút do dự bật ra tiếng cười trào phúng.
“Ha ha ha ha chỉ bằng cô em? Ra chỗ mát mẻ bên kia đợi đi thôi.”
“Cười chết tôi, còn hội học sinh cơ đấy, cô em có biết ba tôi là giáo viên trong trường hay không?”
Nghê Thi Đinh nhìn ba tên thiểu năng trí tuệ trước mắt. Ông ngoại cô là Nghê Tùng Thành đấy, cô có nói gì sao?
Xem ra miệng lưỡi nhiều cũng vô dụng, vẫn nên trực tiếp dùng nắm đấm sẽ tốt hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nha, lão đại. Cô ta còn thách thức chúng ta.”
Một tên khỉ ốm trong đó nói với tên béo bên cạnh.
“A, xem ra hôm nay lão tử phải đánh phụ nữ rồi.” Người được gọi là “Lão đại” uy phong lẫm lẫm bước lên, nhưng mà ——
“Ngao!”
“A ——”
“Không cần !”
Sau một phen tranh đấu, sắc mặt ba người tái mét, quần áo xộc xệch, ngã trái ngã phải trên mặt đất.
Nghê Thi Đinh đi về phía bọn họ, giơ nắm tay lên như có ý đe dọa, ba người trên mặt đất lập tức vươn tay che mặt.
Chờ mãi không thấy nắm tay hạ xuống, tò mò buông tay ra. Nghê Thi Đinh đã sớm nhàn nhã khoanh tay thích ý nhìn bọn họ.
“Còn không mau cút đi?”
Lời này vừa ra, ba người không cam lòng nhìn cô một cái, lập tức đứng dậy đào tẩu.
“Đúng là ba tên ngốc!” Nghê Thi Đinh ôm tay, khinh thường nhìn bóng dáng chật vật của ba người.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua các tán lá hắt lên trên người cô gái nhỏ những mảng loang lổ. Giờ phút này cô giống như được bao phủ bởi tầng ánh sáng dịu dàng, cả người tản ra khí chất vương giả.
Trong tầm mắt nhỏ hẹp của Mộ Trừng Dục chỉ nhìn thấy bóng dáng cô, hai tròng mắt có chút co lại.
Nghê Thi Đinh quay đầu bất lực nhìn nam sinh yếu ớt đáng thương đang cuộn tròn trên mặt đất, cô chậm rãi đi về phía anh.
“Này, bọn họ đi rồi, cậu có thể đứng lên không.”
Nghê Thi Đinh đứng cách anh một bước, rút khăn giấy đưa cho anh.
Mộ Trừng Dục không biết phải làm sao, chỉ giống một con thú nhỏ tò mò ngơ ngác nhìn cô.
“Thất thần làm gì? Đứng lên.”
Mộ Trừng Dục yên lặng nhìn khăn giấy trong tay cô, chậm rãi vươn tay tiếp nhận, giống như người hàng bán rong đang nghiêm túc đếm tiền, đôi tay cầm hai góc khăn giấy, giương cao dưới ánh sáng mặt trời.
“Cậu làm gì vậy?” Nghê Thi Đinh nghi ngờ nhìn anh, chẳng lẽ người này bị ngốc? Nghe nói hình như trong trường có một tên ngốc được người trong nhà đưa tới đọc sách.