Hiện giờ hậu quả đã lặng yên không một tiếng động nảy mầm trong bụng cô, thời điểm Nghê Thi Đinh biết mình mang thai, trong đầu thoáng hiện lên toàn bộ quãng thời gian âm u trong lúc thơ ấu kia.
Từng cảnh tượng lần lượt xuất hiện trong đầu cô, tra tấn cô suốt một buổi trưa. Bọc chăn ôm lấy chính mình, run bần bật, qua hồi lâu cảm xúc mới dần dần bình phục.
Suốt một buổi chiều này, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô biết cái nhìn của mình về hôn nhân không bình thường, cũng biết trên thực tế vẫn còn rất nhiều cặp vợ chồng ân ái ở bên nhau. Tuy nhiên, cô rất sợ hãi. Sợ hãi hôn nhân, sợ hãi tình yêu, sợ hãi gia đình…
Cô không muốn mối quan hệ bạn giường đơn thuần của mình và Mộ Trừng Dục lây nhiễm một loại tình cảm phức tạp như vậy. Sợ hãi một khi sa chân vào hôn nhân, cô và Mộ Trừng Dục sẽ bị trói buộc bởi gông cùm xiềng xích, không bao giờ được nhẹ nhàng vui sướng như hiện tại.
Tuy nhiên, nếu đối tượng là Mộ Trừng Dục…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Trừng Dục không giống những người khác, anh không có tâm tư lòng dạ phức tạp, anh chỉ như một đứa trẻ đơn thuần vô hại, mỗi ngày chờ cô về nhà… vừa nghĩ như vậy hình như cô lại như được tiếp thêm một chút dũng khí.
Vốn dĩ định mở miệng nói muốn phá thai, cuối cùng lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Sau này tã lót của bảo bảo đều do anh thay.”
“Cứ để anh, cứ để anh.” Mộ Trừng Dục máy móc tiếp lời, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô.
“Nửa đêm bảo bảo đói khóc tỉnh dậy anh phải cho con ăn.” Cho dù là cô lừa Mộ Trừng Dục, nhưng ai bảo anh lại thoải mái như vậy, mỗi lần làm xong đều không rút dương vật ra mà chôn ở trong âm đạo cả đêm.
Dù sao Mộ Trừng Dục cũng không hề vô tội! Giờ phút này Nghê Thi Đinh đã hoàn toàn quên mất sự quyết tâm muốn phá thai trước khi mở cửa.
“Anh cho anh cho.” Mộ Trừng Dục nâng mông cô, chậm rãi xoay người, đi lại trong phòng khách.
Nhưng mà không quá vài giây, bước chân người đàn ông đột nhiên dừng lại, bàn tay đang vỗ về sau lưng cô bỗng sững sờ bất động trong không trung.
Cô, cô vừa nói cái gì? Đổi tã? Cho con ăn? Cô mang thai? Cô mang thai con của anh? Anh sắp làm ba rồi?
Trong lúc nhất thời, một lượng lớn tin tức không ngừng xẹt qua trong não Mộ Trừng Dục.
Qua hồi lâu không thấy động tác tiếp theo của người đàn ông, Nghê Thi Đinh nằm trong ngực anh nhíu nhíu mày.
Có phải anh không hiểu những lời này hay không?
Nghê Thi Đinh hai mắt phiếm hồng, ngẩng đầu nâng gương mặt tuấn tú đang ngây ngốc kia lên.
Chậm rãi phun ra hơi thở ấm áp, kiên nhẫn nói với anh: “Mộ Trừng Dục, anh sắp làm ba rồi, có hiểu không? Giống như siêu nhân trái cây vậy, trái cây có ba, có mẹ. Cho nên hiện tại anh chính là ba, còn em là mẹ.”
Nghê Thi Đinh giải thích theo nội dung bộ phim hoạt hình anh hay xem. Mộ Trừng Dục nhà cô có tâm trí của học sinh lớp 6! Chắc hẳn không tới mức không hiểu đi.
“Cho nên chúng ta cũng có em bé phải không?” Mộ Trừng Dục mang theo vài phần cẩn thận, nhìn chằm chằm thần sắc trên mặt Nghê Thi Đinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.” Nghê Thi Đinh gật đầu.
“Trong bụng em có tiểu bảo bảo?”
“Đúng vậy.” Nghê Thi Đinh cảm thấy người đàn ông đang cố ẩn nhẫn sự kích động vui sướng trong lòng mình, cô nhẹ giọng trả lời.
“A a a, anh sắp làm ba rồi!” Mộ Trừng Dục ôm Nghê Thi Đinh trong ngực vui sướng xoay tại chỗ vài vòng.
Bên trong biệt thự tràn đầy tiếng cười vui vẻ của anh, giữa hai người tràn ngập một loại hạnh phúc nhàn nhạt.
Dường như cảm xúc cũng sẽ lây lan, Nghê Thi Đinh cảm nhận được sự vui vẻ của anh, không hiểu sao trong lòng cô dần có chút chờ mong đứa nhỏ này …