Lời này khiến trong lòng Nghê Thi Đinh chấn động “Anh có ý gì?”
“Nếu không phải có một ngày tôi nhàn rỗi, đến phòng của Mộ Trừng Dục, tôi còn không biết vườn hoa đối diện ban công phòng anh ta mọc lên một căn biệt thự từ khi nào đâu.”
“Vườn hoa?” Nghê Thi Đinh cau mày, không thể tin được những gì tai mình vừa nghe thấy.
“Đúng vậy, vườn hoa. Nghê Thi Đinh, anh ta đã tính toán đâu vào đấy rồi.” Tầm mắt Mộ Gia Lý từ từ chuyển hướng sang bụng của Nghê Thi Đinh.
Ánh mắt này khiến cô vô cùng đề phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỉ sợ ngay cả đứa nhỏ này, cũng do anh ta tính kế mà có.”
“Anh câm miệng!” Nghê Thi Đinh hét to, gương mặt biến sắc, hiển nhiên đã không còn sự bình tĩnh, tự nhiên như vừa rồi.
Mộ Trừng Dục chỉ là một tên ngốc. Không có khả năng, anh sao có thể làm ra những việc này . Anh vốn dĩ không hiểu những tranh đấu nơi hào môn, anh chỉ là tên ngốc mỗi ngày chờ cô về nhà, đôi mắt lúc nào cũng xoay quanh cô. Không có khả năng, không có khả năng!
Trong lòng Nghê Thi Đinh không ngừng an ủi chính mình, nhưng nước mắt lại không kiềm chế được mà đong đầy hốc mắt, sau đó chảy xuống theo khóe mắt.
“Chậc chậc.” Mộ Gia Lý nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của người phụ nữ, trong lòng nảy lên một cỗ khoái cảm khi được trả thù.
Hiển nhiên anh ta không có định buông tha cho Nghê Thi Đinh, tiếp tục nói: “Nếu không phải trước khi chết Uyển Thục cho tôi phần tư liệu kia, có lẽ tôi cũng không biết Mộ Trừng Dục có thể che giấu tới mức kín kẽ như vậy. Vốn dĩ tôi chỉ cho rằng anh ta muốn đoạt lại tài sản của Mộ gia, nhưng không nghĩ tới ngay cả Munny cũng là của anh ta.”
Munny?! Công ty cô đang làm việc?
“Theo tôi được biết, trước khi về nước cô đã nộp hồ sơ vào Munny, hơn nữa vừa về nước liền dọn vào căn biệt thự kia đi? Cho nên, Nghê Thi Đinh, trước khi cô về nước anh ta đã mưu tính xong tất cả mọi chuyện rồi.”
“Không có khả năng, không có khả năng.” Giờ phút này trong miệng Nghê Thi Đinh liên tục lặp lại mấy chữ này. Sắc mặt cô đờ đẫn, hiển nhiên đã bị đả kích rất nghiêm trọng.
“Ha ha.” Mộ Gia Lý vừa lòng cười to, bộ dáng biến thái thưởng thức sự hoang mang tột độ của người phụ nữ.
Mộ Gia Lý đắc ý dạt dào quan sát bộ dáng thống khổ của Nghê Thi Đinh, không hề chú ý tới khu vực chứa đồ bỏ đi bên cạnh, lặng lẽ có bóng người tới gần.
“A ——”
Đột nhiên, Mộ Gia Lý cảm giác cổ họng bị người dùng cánh tay siết chặt, toàn thân bị chế trụ bởi thân hình cao lớn phía sau. Anh ta theo bản năng dùng hết toàn lực ở khuỷu tay, điên cuồng thúc vào bụng người đàn ông phía sau lưng.
“Hự ——”
Bụng và hông liên tục bị thúc mạnh vài cái, Mộ Trừng Dục kêu thành tiếng, trong phút chốc, Mộ Gia Lý thừa dịp anh hơi buông lỏng, ra sức giãy giụa, thoát khỏi sự khống chế của Mộ Trừng Dục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Gia Lý hoang mang rối loạn chạy về phía Nghê Thi Đinh đang bị trói chặt trên cây cột, con dao gọt hoa quả sắc bén vẫn luôn giấu trong tay áo lập tức kề sát lên cổ Nghê Thi Đinh.
Anh ta nhìn người đàn ông đối diện, cười nhạo nói: “Mộ Trừng Dục, anh đến sớm hơn một chút so với dự tính của tôi.”
Lời này khiến ánh mắt của Nghê Thi Đinh dần có tiêu cự, cô đưa mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.
Anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo sáng nay. Giờ phút này thần sắc thanh tỉnh, áo mũ chỉnh tề, trên gương mặt tìm không ra một chút bộ dáng hồn nhiên của quá khứ. Có lẽ do ở chung lâu ngày nên cô loáng thoáng cảm giác được ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Gia Lý của anh có vài phần sắc bén.
Nghê Thi Đinh nhìn người đàn ông trước mắt ngày đêm cùng chung chăn gối với cô, trong lúc nhất thời, thế nhưng cô lại cảm thấy xa lạ vô cùng.