Lén lút yêu đương cùng chàng ngốc nhà đối diện

“Cậu muốn gì?” Mộ Trừng Dục đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt dừng lại trên lưỡi dao đặt sát cần cổ Nghê Thi Đinh, thần sắc u ám.
“Quả nhiên nói chuyện với người thông minh rất sảng khoái.” Mộ Gia Lý cố ý nhấn mạnh ba chữ “Người thông minh” .
“Rất đơn giản, anh chỉ cần giao lại Munny trong tay anh, đồng thời trả lại toàn bộ tài sản của Mộ thị cho tôi, tôi sẽ thả cô ấy ra.” Mộ Gia Lý vừa dứt lời liền dùng lưỡi dao vỗ vỗ vài cái lên mặt Nghê Thi Đinh.
“Được, tôi cho cậu .” Mộ Trừng Dục lập tức đáp ứng.
“Rất tốt, gọi cấp dưới của anh…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tuy nhiên” Mộ Trừng Dục ngắt lời anh ta: “Chỉ sợ cậu sẽ không có thời gian đi tiêu xài số tiền đó.”
“Anh, anh có ý gì?” Chẳng lẽ anh ta đã biết chuyện gì rồi?
Nghê Thi Đinh cảm giác được trong giọng nói của Mộ Gia Lý có chút giật mình, vẻ mặt cũng bắt đầu hiện lên vài phần hoảng loạn.
“Mấy ngày trước, cảnh sát tới tìm tôi.” Mộ Trừng Dục nhàn nhạt mở miệng, anh cố ý đẩy Mộ Gia Lý vào trạng thái hoảng loạn, đột phá phòng tuyến tâm lý của anh ta trước một bước.
“Có, có quan hệ gì với tôi?”
“Cậu có biết một tuần trước, Mộ Uyển Thục đã chết rồi không?” Mộ Trừng Dục tiếp tục nói.
Những lời này phát ra từ miệng của Mộ Trừng Dục vô cùng bình tĩnh nhưng đối với Mộ Gia Lý mà nói lại giống như một thứ gì đó vô cùng đáng sợ
“Tôi không biết! Tôi không biết!” Mộ Gia Lý có chút khủng hoảng lui về phía sau một bước, lưỡi dao sắc bén theo động tác của anh ta, chậm rãi lướt qua cần cổ Nghê Thi Đinh.
Mộ Trừng Dục nhìn làn da không một chút hao tổn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh bắt đầu từng bước tới gần Mộ Gia Lý.
“Cậu sao có thể không biết? Sau khi Mộ Uyển Thục chết, tất cả tiền bạc trong phòng cô ta đều biến mất. Mà cuộc trò chuyện cuối cùng trong di động của cô ta chính là với cậu.”
“Vậy, vậy cũng không có quan hệ gì với tôi. Anh đừng bôi nhọ tôi!” Mộ Gia Lý lại lần nữa lui về phía sau một bước, trừng mắt quát.
“Bôi nhọ? Hình như tôi chưa hề nói là cậu làm mà? Mặc dù Mộ gia đối xử không tốt với tôi, nhưng ơn dưỡng dục vẫn còn đó. Một chút sinh hoạt phí tôi chu cấp cho người cha già kia cũng bị cậu trộm đi, cậu cho rằng tôi không biết sao?”
“Số tiền kia là của anh?” Mộ Gia Lý kinh ngạc nhìn anh. Đó không phải là tiền riêng ông già giấu mình sao?
“Không sai, nếu biết cậu nghèo túng còn sa vào cờ bạc nghiện ngập, tôi không nên cho ông ấy tiền, hại ông ấy sau khi phát hiện tiền bị trộm, xảy ra tranh chấp với cậu, người sống sờ sờ như thế lại bị chọc tức tới mức phải nhập viện.”
“Tôi không có, tôi không có! Là anh! Ông ấy bị anh chọc tức!” Mộ Gia Lý vẫn luôn lui từng bước về phía sau, giờ phút này đã lướt qua người Nghê Thi Đinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Trừng Dục theo sát sau đó, lướt qua người cô, dùng tư thế bảo vệ đứng trước mặt cô.
“Còn có Mộ Uyển Thục, vì sao cậu lại nhẫn tâm bỏ thuốc em gái ruột mình, sau đó bán cho mấy tên cặn bã kia như một món đồ chơi.”
“Không có! Không phải tôi! Là con bé tự nguyện!” Giờ phút này tinh thần Mộ Gia Lý đã rơi vào trạng thái điên cuồng, thân hình gầy như que củi kia bởi vì kích động mà có chút lung lay, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến anh ta phải lảo đảo.
“Trong một tháng, người cha già của chúng ta và Mộ Uyển Thục lần lượt bỏ mạng, sau khi chết đều phát hiện tiền bị mất hết. Thậm chí ngay cả ở bệnh viện còn từng xảy ra tranh chấp, người nhà bệnh nhân đòi bồi thường. Mộ Gia Lý, cậu cho rằng cảnh sát không điều tra ra được sao?”
“Anh im miệng!” Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Gương mặt Mộ Gia Lý dữ tợn nhìn người đàn ông phong thái nhẹ nhàng trước mặt, anh ta nắm chặt con dao nhỏ trong tay, điên cuồng đâm về phía Mộ Trừng Dục.
Nghê Thi Đinh nhìn thấy động tác này, trong lòng thầm kêu không tốt.
“Lạch cạch.” Là tiếng dao rơi xuống đất.
“Không!” sau khi cô hét lên, chỉ thấy một bóng hình nặng nề ngã xuống bên cạnh mình.
Đợi nhìn rõ người nằm dưới đất là Mộ Gia Lý, lúc này Nghê Thi Đinh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui