Việc này qua đi, mỗi lần Nghê Thi Đinh nhìn thấy Mộ Trừng Dục ngoại trừ tâm phiền ý loạn và một chút kháng cự thì còn có thêm vài phần xấu hổ. Tuy nhiên sự xấu hổ này cũng tan thành mây khói sau vài lần Mộ Trừng Dục mạnh mẽ ôm cô đi tiểu.
Ngay cả chuyện thân mật hơn nữa cũng làm rồi, Nghê Thi Đinh không làm ra vẻ quá lâu, ngượng ngùng trong chốc lát liền để mặc anh cẩn thận hầu hạ.
Tuy rằng gần đây người đàn ông này có biểu hiện dịu dàng săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng lại không hề cho cô cơ hội liên hệ với thế giới bên ngoài. Hiện tại Nghê Thi Đinh bị đứa trẻ năm tháng trong bụng làm ảnh hưởng, hành động có chút không tiện.
Con người hiện đại không thể tách rời di động, huống chi cô còn là người bị giam lỏng một cách biến tướng. Thế cho nên khi đối mặt với sự ân cần lấy lòng của Mộ Trừng Dục, Nghê Thi Đinh càng thêm lạnh nhạt.
Cô tìm mọi cách để trộm điện thoại của Mộ Trừng Dục. Vì vậy mỗi đêm sau khi người đàn ông ôm cô đi vào giấc ngủ , cô liền lén lút đứng dậy, duỗi thân mình nhìn qua chiếc tủ thấp bên cạnh anh, trống không một mảnh. Cô cũng thử trộm xuống giường, đi đến sô pha tìm trong số quần áo mà anh vừa thay ra, cuối cùng vẫn không có thu hoạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Trừng Dục cực kỳ cảnh giác, anh cất điện thoại di động rất kỹ, không cho cô cơ hội ra tay. Mấy ngày gần đây anh luôn ở cạnh cô một bước không rời, ngay cả công việc cũng mang tới nơi này xử lý, chỉ thỉnh thoảng mới tới công ty tham dự cuộc họp.
“Mộ Trừng Dục.” Đêm đó, cuối cùng Nghê Thi Đinh cũng chủ động mở miệng với người đàn ông đang ôm mình.
“Hả?” Mộ Trừng Dục vui mừng khôn xiết, anh cố gắng khắc chế nội tâm đang vô cùng kích động, bàn tay đang ôm cô vẫn khẽ siết chặt, anh trìu mến đặt một nụ hôn lên mái tóc thơm mềm của cô.
“Có chuyện gì vậy, vợ yêu?” Từ sau khi Mộ Trừng Dục bị vạch trần thân phận, anh không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Nghê Thi Đinh, cả ngày gọi vợ tới vợ lui.
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo.” Cô đưa lưng về phía người đàn ông, một mình nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
“Được, ngày mai anh sẽ đẩy em ra ngoài vườn hoa đi dạo.” Anh trầm mê trong hõm vai mềm mại của cô, hôn nhẹ vài cái lên đầu vai cô.
“Anh biết ý tôi là gì.” Hiển nhiên người đàn ông này không hề có ý thả cô ra ngoài, Nghê Thi Đinh không muốn vòng vo với anh, cô lập tức nói thẳng vào vấn đề.
Cô thật sự sắp bị nghẹn tới điên rồi, mỗi ngày nhìn thấy Mộ Trừng Dục xử lý công việc, bộ dáng khôn khéo sắc sảo, thủ đoạn quyết đoán của anh lại khiến trái tim cô càng thêm lạnh lẽo.
Kẻ ngốc thiện lượng của cô thế nhưng chỉ là sự ngụy trang, người cô thích tồn tại dưới sự giả dối và tính toán, cũng phải thôi, người hồn nhiên như vậy trên thế giới này đâu còn nữa. Nghê Thi Đinh cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô cảm giác mình chưa từng quen biết người trước mắt , anh xa lạ tới mức khiến cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này.
“Nhưng mà bác sĩ…”
“Chẳng lẽ anh định nhốt tôi cả đời sao?” Nghê Thi Đinh lạnh lùng ngắt lời anh.
Anh biết điều đó là không thể, nhưng anh lại không muốn trơ mắt nhìn cô rời xa mình như vậy.
Sau một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời của anh, Nghê Thi Đinh tiếp tục mở miệng nói: “Mộ Trừng Dục, đừng để tôi hận anh.”
Không khí tĩnh mịch bao phủ lên toàn bộ căn phòng, cuối cùng giọng nói bất đắc dĩ của người đàn ông cũng phát ra một chữ “Được.”
Nghe thấy lời này, Nghê Thi Đinh mới lẳng lặng nhắm mắt lại, đi vào giấc mộng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng anh sẽ không từ bỏ em.”
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến cô ngơ ngác mở bừng mắt.
“Mặc kệ em đánh anh mắng anh, anh cũng không bao giờ từ bỏ.” Anh thân mật ghé sát vào mái tóc cô, hơi thở ấm áp bao trùm lên vành tai nhỏ xinh.
“Tuy rằng không biết tới khi nào em mới có thể tha thứ cho anh, một tháng, một năm, hay là cả đời…” Lồng ngực anh dán sát vào lưng cô, nỉ non bộc bạch.
“Cả đời này anh sẽ không bao giờ từ bỏ em.” Mộ Trừng Dục duỗi tay nắm lấy bàn tay người phụ nữ, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Nghê Thi Đinh, anh yêu em.”