Trên tầng.
Không biết là do cảm xúc kích động hay là do một đường ngồi xe tới đây khiến bảo bảo không quá thoải mái mà đứa nhỏ trong bụng cứ đá cô suốt.
“Ba con không nghe lời, con cũng không nghe lời có phải hay không?” Dạo này máy thai thường xuyên khiến cô tâm phiền ý loạn, cô vươn bàn tay ngọc nhẹ nhàng đè lên cái bọc nhỏ đang nhô trên bụng.
Không biết Mộ Trừng Dục nói chuyện gì với ông ngoại, anh gắt gao đuổi theo cô một đường như vậy, đúng lúc này lại tới thăm… không biết ông ngoại có đoán ra chuyện gì hay không?
Nghê Thi Đinh có chút không yên tâm, cô dạo bước trong phòng vài vòng, sau đó lén lút vặn tay nắm cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bang ——”
“Không danh không phận, làm cho con bé lớn bụng như vậy!”
Qua khe cửa chật hẹp, Nghê Thi Đinh loáng thoáng nghe được tiếng roi quất lên da thịt và tiếng răn dạy từ dưới tầng truyền lên. Trái tim cô căng thẳng, vội vàng nâng bụng đi về phía cầu thang.
Một màn trước mắt khiến cô thiếu chút nữa ngất xỉu. Chỉ thấy dưới lầu, Mộ Trừng Dục kiên nghị quỳ gối trong phòng khách, chau mày, chịu đựng từng lượt đòn roi quất lên da thịt, nhưng anh vẫn quật cường không rên một tiếng.
Mà giờ phút này đuôi mắt Mộ Trừng Dục bất chợt liếc nhìn thấy thân ảnh đứng trên đầu cầu thang…
“Hự.” Anh phát ra một tiếng kêu trầm thấp, sau đó lập tức té xỉu trên mặt đất.
Này? Vì sao lại đột nhiên té xỉu? ông Nghê cau mày, phát hiện sự tình hình như có chút không đơn giản.
“Ông ngoại, ông làm gì vậy!”
Nhưng mà không lâu sau, trên lầu liền truyền đến một tiếng hô to, ông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nghê Thi Đinh đang đỡ tay vịn cầu thang vội vội vàng vàng xuống tầng.
“Đinh Đinh, sao con lại xuống dưới này?”
Nghê Thi Đinh sốt ruột tới mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, không màng tới cái bụng cao ngất, cô vội vàng chạy về phía người đàn ông đang té xỉu trên sàn nhà phòng khách.
“Mộ Trừng Dục, Mộ Trừng Dục.” Cô kéo anh lên, để anh dựa đầu vào lòng mình, ý đồ đánh thức ý thức của anh.
Ở khoảng cách này, cô có thể nhìn rõ những vết xanh đỏ đan xen trên hai cánh tay của anh, càng đừng nói tới thân thể bên dưới bộ tây trang này đã bị hành hạ tới mức nào.
Nghê Thi Đinh cảm giác như trái tim mình đang bị hàng ngàn cây châm đâm phải vào, vô cùng đau đớn.
“Ông ngoại, ông đánh anh ấy làm gì! Anh ấy ngất xỉu rồi, ngất xỉu…” Nghê Thi Đinh ôm chặt người đàn ông, nói xong lời cuối cùng thì đau lòng không chịu được, trong giọng nói cũng nhiễm vài phần nức nở, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi thẳng xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nó, nó…” Cái roi mỏng này sao có thể đánh ngất người, hơn nữa còn ngất đúng lúc như vậy, chắc chắn là giả bộ!
“Đinh Đinh, tên nhóc này giả vờ! Ông đánh thức nó cho con.” ông Nghê vừa nói, vừa đạp người đàn ông trên mặt đất “Cậu mau tỉnh lại cho tôi! Đừng giả bộ.”
“Ông ngoại, ông làm gì vậy! Anh ấy đã hôn mê rồi mà ông còn đá, có phải ông không muốn cháu về nhà hay không!” Nghê Thi Đinh xù lông giống hổ mẹ bảo vệ con, vội vàng duỗi tay ngăn cản động tác đá chân của ông.
“Thím Tĩnh, giúp cháu đỡ anh ấy về phòng.” Nghê Thi Đinh lại hô lớn về phía người giúp việc đứng bên cạnh, thím Tĩnh cẩn thận vươn tay giúp cô kéo người lên.
“Nhẹ chút.” Nghê Thi Đinh nhắc nhở, giúp thím Tĩnh đỡ Mộ Trừng Dục đang ngất xỉu dậy, hoàn toàn làm lơ ông Nghê, trực tiếp đi lướt qua ông.
Cuối cùng dưới phòng khách chỉ còn một mình ông Nghê.
Đinh Đinh nhà ông vì một người người ngoài mà phát dám thái độ như vậy, tức chết ông rồi! Đều do tên nhóc thối kia, cậu ta lại dám chơi chiêu với ông!
Ông Nghê banh mặt, tức giận tới mức râu cũng rung rung.