Lý do thích Phác Xán Liệt á? Biên Bá Hiền nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm được một đáp án xác định.
Khi cậu còn là một tên vô danh tiểu tốt trong giới giải trí, ngày tháng ở phòng luyện tập, hát những bài “gieo vần cưỡng chế” không có chút ấn tượng nào còn muốn nhiều hơn quãng thời gian đứng trên sân khấu kia, đã len lén đặt Phác Xán Liệt trong lòng rồi.
Lúc vẫn là thành viên nhóm nhạc nam, Biên Bá Hiền luôn bị xếp chỗ ngoài rìa ngoài góc, cảm giác tồn tại không cao, cậu căn bản không thấy mình có tương lai gì, dường như chỉ là quân cờ góp cho đủ số.
Khoảng thời gian ở phòng luyện tập mong chờ ngày debut ấy, thế mà chẳng khác gì hiện tại.
Hôm đó mưa rơi rất lớn, Biên Bá Hiền ở phòng tập một mình, tắt đèn, ngồi trong góc lắng nghe tiếng mưa.
Mệt mỏi bởi tâm trạng đè nén quá lâu lẫn sự lung lay đối với tương lai khiến mình nghẹt thở, Biên Bá Hiền đều cảm nhận được một cách sâu sắc, móc điện thoại ra định xem phim chiếu đêm.
Trên giao diện mua vé, bộ phim đầu tiên tên《Trốn chạy》.
Biên Bá Hiền phì cười.
Đưa mắt nhìn lại, vai chính Phác Xán Liệt.
Biên Bá Hiền biết Phác Xán Liệt, nói không ngoa khi sự trẻ trung triển vọng đều đặt trên người hắn, sự nghiệp trong giới giải trí lên như diều gặp gió, Biên Bá Hiền thở dài, hâm mộ cơ duyên của người ta, rồi lại bi thương chính mình.
Rạp chiếu bóng cách công ty không xa, bấy giờ mưa đã tạnh, Biên Bá Hiền nhanh chóng tới đây cũng đã gần lúc mở màn.
Bộ phim kể về cái gì ư? Biên Bá Hiền không biết.
Cậu ngủ, xem được mười phút đã ngủ, cậu mệt quá rồi.
Máy điều hòa của rạp bật rất thấp, Biên Bá Hiền cơ trí mang theo áo khoác để đắp.
Đang say giấc nồng, bị tiếng “sột soạt” bên cạnh làm ồn đành phải mở mắt ra, Biên Bá Hiền ngoẹo đầu sang, cau mày định ngủ tiếp.
Có người vỗ vai cậu: “Ê.”
Biên Bá Hiền ngoái đầu, người nọ như trang bị toàn diện, nón lưỡi trai, khẩu trang, kính râm, cả một cây đen.
Có người ngồi kế, Biên Bá Hiền cũng không tiện ngủ nữa, cậu ngồi thẳng người: “Có chuyện gì ạ?”
Người nọ tháo kính râm xuống, nhìn cậu một cách lạ lùng: “Phim dở lắm hả?”
Biên Bá Hiền cứ như quân đào ngũ bị bắt tại trận, may thay phòng chiếu mờ tối không thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cậu: “Ờm… đâu có, tôi mệt quá, nên ngủ.”
Người nọ gật đầu, dời tầm mắt về lại màn hình: “Vậy thì xem đi.”
Biên Bá Hiền cảm thấy hắn hơi kỳ quái, nhưng lời của hắn lại khá có lực uy hiếp, ngoan ngoãn ngồi xem diễn biến còn lại.
Biên Bá Hiền âm thầm ngó xung quanh, rạp phim to nhường này chỉ có hai người họ, Biên Bá Hiền mất tự nhiên sờ sờ cổ, bỗng bị người bên cạnh ghé tới gần dọa hết hồn.
“Theo cậu, nhân vật đó thế nào?”
Biên Bá Hiền nhích ra sau, tua một vòng trong đầu cũng chẳng nghĩ ra tính từ gì, chỉ nghe được diễn viên trên màn hình đang nói thoại, cậu bèn trắc trở đáp: “À… gi-giọng, rất êm tai.”
Người nọ vẫn nhìn chằm chằm cậu, cặp mắt như muốn chọc một cái hang xuyên qua Biên Bá Hiền.
Hắn gỡ khẩu trang: “Thế à? Vậy giọng tôi thì sao?”
Biên Bá Hiền giật mình thiếu điều té rớt ghế.
Phác Xán Liệt, là Phác Xán Liệt! Trên màn hình là anh ấy, ngồi bên cạnh cũng là anh ấy, Biên Bá Hiền tưởng chừng như mình hít thở không thông rồi, một người xưa nay chưa từng gặp, lại còn là ảnh đế xa vời, đã bắt quả tang mình mua vé phim xong không xem nghiêm túc, một loạt đối thoại ban nãy gây lúng túng đến nỗi ngón chân của Biên Bá Hiền đều co quắp.
Biên Bá Hiền cười gượng: “Giọng anh đương nhiên cũng êm tai, ha ha.”
Phác Xán Liệt nhìn cậu cười, hai người lặng lẽ xem hết bộ phim điện ảnh.
Kết thúc phim, Phác Xán Liệt hỏi cậu có cảm xúc gì sau khi xem.
Lúc này Biên Bá Hiền có thể đáp được trọn câu, còn có nhiều nhận xét hơn.
Vai chính luôn lẩn trốn, trốn gia đình tan nát, trốn nợ nần, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khỏi đám cháy, hắn bắt đầu một cuộc sống khác, tái sinh trong cảnh đầu đường xó chợ.
“Tôi đã 26 rồi, hình như chẳng còn bao nhiêu thời gian để mơ mộng nữa.” Biên Bá Hiền nhìn hắn: “Nhưng mà, tôi cũng muốn trốn thoát mọi thứ của hiện tại, dù là mơ cũng được, tôi chỉ muốn mơ thấy giấc mơ mình mong mỏi thôi.”
“Phim của anh rất hay.” Biên Bá Hiền cười nhìn hắn.
Có vẻ Phác Xán Liệt được khen nên khá ngượng ngùng, hắn xoa xoa mũi, nhẹ giọng nói “Cảm ơn”.
Sau khi hết phim, ngoài cửa đã đổ mưa như thác lũ, Biên Bá Hiền lấy cây dù ra, phát hiện Phác Xán Liệt đang lúng túng đứng nguyên tại chỗ, Biên Bá Hiền thấy hơi buồn cười: “Anh không mang dù hả?”
Phác Xán Liệt lắc đầu.
“Dù của tôi cũng nhỏ quá…… vầy đi, anh chờ tôi một chút, công ty tôi ở ngay trước mặt, tôi đem dù cho anh, đợi tôi quay lại nha!” Dứt lời liền chạy vào làn mưa, để Phác Xán Liệt trông thấy ống quần dính nước bởi gấp gáp của cậu.
Biên Bá Hiền vội vàng, mang dù tới cửa rạp chiếu bóng, quần áo cũng ướt hơn phân nửa, toàn thân nhếch nhác.
Nhưng Phác Xán Liệt đi mất rồi, không có chờ cậu.
Đáy lòng Biên Bá Hiền trầm xuống.
Bị người ta cho leo cây chẳng hề dễ chịu tí nào.
Mấy ngày sau đó, mỗi lần hắt xì là cậu sẽ nhớ đến Phác Xán Liệt ——– tên đầu sỏ khiến cậu cảm cúm.
Ai dè lần gặp thứ hai tới nhanh như vậy.
Lần thứ hai Phác Xán Liệt chạm mặt Biên Bá Hiền, vẫn là ở rạp phim.
Vẫn là suất nửa đêm, phòng chiếu trống trải, Phác Xán Liệt mò mẫm bước vào, ánh sáng màn hình rọi lên mặt Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt trịnh trọng hít một hơi, tiến tới ngồi xuống kế Biên Bá Hiền.
“Trùng hợp thật.” Phác Xán Liệt không dám nhìn cậu, phóng thẳng tầm mắt vào màn hình, phát hiện người bên cạnh không đáp, Phác Xán Liệt có phần lúng túng, liếm liếm môi nói tiếp: “Tôi chưa biết cậu tên gì.”
Biên Bá Hiền nghiêng đầu: “Sao lại là anh?”
Âm mũi nặng nghẹt dọa Phác Xán Liệt giật mình, hắn nhìn về phía Biên Bá Hiền, một gương mặt phủ đầy nước mắt bị đèn màn ảnh chiếu vào, Biên Bá Hiền khịt mũi: “Nhìn cái gì, bộ chưa thấy ai khóc hả?”
Phác Xán Liệt không dám nhiều lời.
Ngay sau đó hắn liền nghe được Biên Bá Hiền nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi quyết định rồi, tôi phải đi, rời khỏi cái chỗ rách nát đó.”
“Bài hát tôi tự sáng tác, tôi tự sáng tác đó! Công ty chưa hỏi ý tôi mà đã đưa cho thành viên trong nhóm làm ca khúc solo, tôi nên tìm ai để khóc đây?” Dứt lời lại uất ức mếu máo, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Phác Xán Liệt không biết phải an ui cậu làm sao, nhưng từ trong những lời của Biên Bá Hiền, hắn nghe ra được cậu cũng là người trong giới.
Có điều khá mờ nhạt, cái loại thấy rõ mặt cũng không gọi nổi tên ấy.
“Sao anh lại đến đây? Lần trước cho tôi leo cây hại tôi bị cảm, anh không biết xấu hổ à?” Biên Bá Hiền chất vấn.
Phác Xán Liệt vội vã giải thích: “Không phải, hôm đó tôi thật sự có việc gấp, hại cậu bị bệnh, xin lỗi.”
Biên Bá Hiền ngừng khóc: “Một ảnh đế như anh mà ngày ngày lượn khắp nơi cũng được hả? Lỡ tôi là paparazzi thì sao?”
Phác Xán Liệt không đáp, hắn nhìn vào đồng tử của Biên Bá Hiền, gần đôi mắt cụp xinh xắn vẫn còn vương vài giọt lệ, có lẽ là khóc lâu lắm rồi, mắt cũng hơi sưng.
Trời bên ngoài lại mưa, to hơn mấy ngày trước.
Phác Xán Liệt chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay tôi mang dù, tôi đưa cậu về.”
Biên Bá Hiền kinh ngạc nhìn hắn, hắn không nhịn được giơ tay vuốt mấy cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cậu: “Lần này sẽ không để cậu bị cảm nữa.”
Cây dù không lớn, che vừa đủ hai người, không nhiều không ít.
Biên Bá Hiền hơi mất tự nhiên, bả vai họ đều không thể tránh khỏi va chạm, giữa cơn mưa đêm hè này, Biên Bá Hiền cảm thấy nơi ấy thật là nóng.
Phác Xán Liệt có chút hồi hộp.
Xưa nay hắn chưa từng có loại cảm giác này, tựa như trái tim bị treo lên, lủng lẳng vang thình thịch.
Một làn gió tập kích mang theo những hạt mưa, Phác Xán Liệt lo rằng Biên Bá Hiền sẽ bị văng trúng, kéo cậu ra giữa dù: “Đứng gần lại chút.”
Nhưng Biên Bá Hiền lại phóng về đằng trước, nhảy lên bậc thềm: “Tôi đến rồi, cảm ơn anh.”
“Anh… anh cũng đừng để bị bệnh, hẹn gặp lại.” Biên Bá Hiền xoay người ôm ngực, để lại trái tim loạn nhịp khó tả cho trận mưa bên ngoài, cùng cái người đang giơ dù kia.
Sau đó Biên Bá Hiền chấm dứt hợp đồng với công ty, những tháng ngày bận rộn, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Phác Xán Liệt.
Hai người cũng chẳng gặp lại nhau nữa, về sau Biên Bá Hiền tra trên mạng, mới biết Phác Xán Liệt sắp quay bộ phim mới, còn chuyện quay ở đâu, cậu không tài nào biết được.
Cậu bèn liên tục lên mạng lấy tin tức của Phác Xán Liệt, xem phim, lưu hình của hắn, nghe những ca khúc hắn chia sẻ với fan trên Weibo.
Dần dà, cậu dung nhập luôn Phác Xán Liệt vào trong sinh hoạt của mình.
Quãng thời gian hơn một năm, chưa từng gặp lại, chỉ dựa vào nỗi nhung nhớ đơn phương, Biên Bá Hiền cảm thấy khoảng cách giữa họ, còn muốn xa vời hơn khoảng cách giữa Phác Xán Liệt và người hâm mộ của hắn.
Chí ít người hâm mộ có thể hào phóng nói ra câu “Em yêu anh”.
Cuộc sống từ từ thay đổi tốt lên, Biên Bá Hiền ký công ty mới, đạt được sự công nhận của đông đảo quần chúng.
Cậu nỗ lực trở thành người có khả năng tham dự mọi hoạt động trọng đại, mỗi một lần quen thói tìm kiếm bóng dáng Phác Xán Liệt, cậu chỉ có thấy được hắn bị đám đông vây quanh, đang ung dung trả lời phỏng vấn.
Hóa ra anh ấy chói mắt thật.
Biên Bá Hiền nghĩ, không hổ là người mình thích.
Thời điểm Phác Xán Liệt lên núi đóng phim, cứ luôn quấn lấy Ngô Thế Huân hỏi đủ loại vấn đề, tỷ như “cách để chung đụng với người mình thích”, tỷ như “cách để tình cảm của hai người nóng lên”.
Ngô Thế Huân cười nhạo hắn: “Anh còn chưa quyến rũ được người ta, suy nghĩ nhiều vậy làm chi?”
Phác Xán Liệt giả bộ nổi giận, cho y một đấm, trong lòng cân nhắc phải làm sao mới có thể chính thức làm quen với Biên Bá Hiền.
Đối với tình yêu, bao lâu nay Phác Xán Liệt không hề có ý tưởng gì.
Hắn hầu như chưa từng rung động.
Hiện tại xấp xỉ đầu ba rồi, mới bị “con quỷ” tình yêu va trúng đầu, toàn bộ trí khôn trí thông minh, ở trước mặt tình yêu đều biến thành hư vô.
Chính vì thích, chính vì quý giá, cho nên mới dè đặt, giấc mộng đẹp đan bện dưới đáy lòng, cũng không thiếu nỗi lo âu về kết quả tệ nhất.
Hắn len lén đăng ký tài khoản phụ, chỉ follow một mình Biên Bá Hiền, đặt Biên Bá Hiền vào mục “đặc biệt quan tâm”, nhấn thích bình luận chuyển tiếp đầu tiên mỗi khi Biên Bá Hiền đăng Weibo, mua từng thùng mỗi khi Biên Bá Hiền ra album cũng không ngại nhiều, cuối năm ban thưởng, mua mấy ngàn acc clone để vote những khâu cần bỏ phiếu cho Biên Bá Hiền.
Hắn cho hết tất cả những thứ hiện tại có thể cho, to gan phát biểu trên mạng, nhưng trong thực tế lại dừng bước không tiến lên.
Ngô Thế Huân trêu hắn, hắn nói Ngô Thế Huân không hiểu.
Bởi quá thích, quá quá thích.
Thích đến mức không dám đòi hỏi cậu đáp lại.
Vào lúc hắn thực sự lấy dũng khí thêm Wechat của Biên Bá Hiền, chào hỏi cậu, dường như Phác Xán Liệt có thể nghe thấy tiếng tim mình đập vậy.
Trong đầu có một người tí hon, hô to với hắn: Cậu xem kìa, em ấy đang ở ngay trước mặt cậu, dũng cảm lên.
Cho nên, hắn bèn cẩn thận hơn bất cứ lúc nào mà mở miệng: “Hi.”
Hắn trông thấy Biên Bá Hiền cười với mình, cả thế giới của hắn liền bừng sáng.
Ngô Thế Huân nói, thích cậu ấy, thì phải tận dụng mọi thời cơ nhằm hòa mình vào cuộc sống của cậu.
Bởi lẽ đó Phác Xán Liệt suy ngẫm rất lâu, bèn bắt đầu từ oanh tạc Wechat trước.
Dù sao cũng là qua điện thoại, Phác Xán Liệt không có hồi hộp như lúc đối diện với người thật, lời quan tâm gì cũng nói ra được, mỗi ngày đều chúc ngủ ngon lẫn chào buổi sáng, thỉnh thoảng Biên Bá Hiền cũng chỉ đáp lại “à” “ừa”, Phác Xán Liệt thất vọng một trận xong, lại lần nữa chỉnh đốn tinh thần, tiếp tục mưu đồ tán tỉnh bằng Wechat.
Sau khi làm quen nhau lại, lần thứ hai gặp mặt chính thức là ở nhà Biên Bá Hiền.
Câu chào buổi sáng của Phác Xán Liệt không được trả lời, hắn giận dữ, gửi voice qua.
“Bá Hiền, ăn sáng chưa?”
Tại sao lại gửi voice ư, Phác Xán Liệt có dụng ý khác, hắn nhớ mãi giọng nói của Biên Bá Hiền rất êm ái.
Chẳng bao lâu, Biên Bá Hiền đã gọi sang, dọa Phác Xán Liệt giật nảy.
Hắn tự nói với bản thân phải bình tĩnh, tay run rẩy nhấn chấp nhận, liền nghe thấy thanh âm yếu ớt của Biên Bá Hiền: “Phác Xán Liệt, em đau quá……”
Phác Xán Liệt sợ hãi đứng bật dậy, gấp đến độ đi loanh quanh nhà: “Em ở đâu? Đau chỗ nào? Đau từ bao giờ?”
Biên Bá Hiền nghe được giọng anh, giống như đứa trẻ bị bắt nạt có người nhà che chở, chẳng cần tỏ vẻ mình kiên cường nữa, cậu hoàn toàn buông bỏ phòng bị, ngữ điệu cũng nhiễm chút nức nở: “Em ở nhà, anh tới đây được không?”
Phác Xán Liệt mặc kệ liệu có bị nhận ra hay không, mang giày xong phóng ra khỏi nhà, đến nơi Biên Bá Hiền gửi định vị, vội vàng bấm mấy lần chuông cửa.
Biên Bá Hiền mặc đồ ngủ, sắc mặt tái nhợt, tay mở cửa cũng chẳng có sức lực, nhất mực ôm bụng, thở hổn hển nhìn Phác Xán Liệt ở ngoài cửa.
Nhoáng cái mắt cậu lại đỏ ửng.
“Anh tới rồi?”.