“Nhìn em khóc anh chẳng biết phải làm sao để cho em ngừng khóc được nữa. Anh chỉ biết rằng lúc đó trái tim anh đã vỡ ra tan nát, đau đến cùng cực. Anh xin lỗi em, tại anh cả, tại anh mà em phải khóc. Nhưng mà nếu anh không làm thế này thì anh sợ vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ gặp được em nữa. Vợ à, dù thế nào đi nữa, cho dù cho sau này thế nào thì có 1 điều không thay đổi và mãi mãi không thay đổi là chồng luôn yêu vợ”
Đầu giờ, khung cảnh sân trường cũng khá là nhộn nhịp và vui vẻ, Tấn Phong, Ngọc Linh và cả Quốc Anh cùng kiếm 1 băng ghế đá và ngồi trò chuyện với nhau chờ đến tiết học. Dù là hôm qua cô đã chịu đau khá nhiều nhưng mà nói tóm lại thì cô cảm thấy không có vấn đề gì bởi bên cạnh cô giờ cô đã có người cô thật sự yêu thương và một người bạn. Vậy là quá đủ rồi.
-Vợ à, tối nay 2 vợ chồng mình đi chơi nha !!!
-Đi công viên chồng ha, vợ thích đi chỗ đấy.
Hai người cứ âu yếm nhìn nhau không rời bỏ mặc cho Quốc Anh ngồi cạnh. Tội nghiệp Quốc Anh, nhìn cảnh 2 người thế này lòng anh vừa cảm thấy đau lại ghen tị nữa. Hai người quả thực rất dễ thương và đáng yêu.
Cứ ngồi nghe 2 người thủ thỉ với nhau miết mà bỏ mặc anh, anh liền buông câu trêu đùa.
-Chồng ơi, 2 đứa mình chia tay chồng nha, vợ yêu Quốc Anh rồi. Anh ấy có 1 mình à, tội nghiệp lắm !
Câu nói đó được Quốc Anh cố tình giả giọng con gái và nói õng ẹo nghe buồn cười chết đi được. Ngọc Linh thì cười khì khì vui vẻ còn Tấn Phong thì mặt hầm hầm nổi giận. Ai đời hai người yêu nhau mà tự nhiên có người lại bảo chia tay là thế nào. Mặt Tấn Phong từ từ đỏ lên, từ người anh phát ra hỏa khí. Anh tức giận đứng dậy, đi sang chỗ Quốc Anh.
Tấn Phong nở 1 nụ cười hết chi là thân thiện cứ như là ác quỷ đang giả dạng thiên thần lườm lườm nhìn Quốc Anh. Quốc Anh đánh hơi được mùi nguy hiểm, anh nhanh chóng chạy vụt đi. Tấn Phong không hề buông tha mà chạy theo, 2 người rượt nhau khắp sân trường. Ngọc Linh hiền lành chỉ biết ngồi cười mà thôi.
Lúc này, Tuyết Nhi đi đến chỗ Ngọc Linh.
-Hôm nay dám đi học à ?
Nhìn thấy gương mặt Tuyết Nhi nhìn mình, thái độ quả thật rất đáng ghét, gương mặt Ngọc Linh lúc ấy thay đổi nhanh chóng trở nên lạnh lùng vô cùng.
-Bình thường.
Tấn Phong chạy một hồi mệt mỏi thì anh dừng lại. Nhìn sang vợ yêu thì thấy bóng dáng Tuyết Nhi. Anh thấy tình hình là có thể Ngọc Linh sẽ gặp chuyện, anh chạy ngay đến bên Ngọc Linh, đứng chắn trước mặt cô.
Đôi mắt sắc lạnh anh nhìn Tuyết Nhi cứ như thể có khả năng khiến cho cô lạnh đến chết.
-Cô đi đi, cô hại Ngọc Linh là đủ rồi. Đi cho khuất mắt tôi. – Anh quay sang Ngọc Linh và nắm tay cô – Vợ à, 2 chúng ta đi vào lớp thôi.
Tuyết Nhi không ngờ giữa 2 người họ lại tiến triển nhanh đến mức đã đổi cách xưng hô. Bỗng dưng cô thèm được Tấn Phong gọi mình là vợ, thèm được anh nắm tay, thèm được anh đối xử ân cần và đầy quan tâm. Trái tim cô lại đau, rất đau là đằng khác. Cô không muốn nhìn thấy họ bên nhau nữa, không thể được. Giọt nước mắt cô lại rơi nữa, rơi tí tách xuống nền đất trong đau đớn.
Quốc Anh đi ngang Tuyết Nhi, anh nhìn cô và rất muốn quan tâm, đưa tay định vỗ về cô nhưng rồi lại rụt tay. Anh lạnh lùng không nhìn cô và đi thẳng. Tuyết Nhi nhìn theo bóng dáng Quốc Anh bỗng nhiên cô muốn từ bỏ mọi thứ để Quốc Anh có thể trở về.
Thật ra mỗi đêm, khi Tuyết Nhi khóc, trong những giọt nước mắt dành cho Tấn Phong, hết phân nửa đã khóc khi nhớ về Quốc Anh.
Ra chơi hôm đó, Tuyết Nhi đến gần Tấn Phong chuyền cho anh mảnh giấy. Tấn Phong bực mình muốn ném đi nhưng rồi không hiểu sao lại đọc.
Tấn Phong định bụng không đi nhưng mà rốt cuộc anh vẫn đi vì anh nghĩ không phải lúc nào anh cũng bên cạnh Ngọc Linh, rồi cũng có lúc anh phải đi đâu đó thế thì anh phải gặp Tuyết Nhi thôi.
Tấn Phong gặp Tuyết Nhi ở một góc khuất sân trường và nói chuyện.
-Em không ngờ là anh lại ra đây.
-Có gì thì nói nhanh đi.
-Em muốn anh bỏ Ngọc Linh và đến với em.
-Cô mơ tưởng nhiều quá rồi. Suốt đời này tôi chỉ yêu vợ tôi là Ngọc Linh thôi.
-Em mặc kệ anh yêu Ngọc Linh thế nào. Nếu anh không đến với em thì em chắc chắn 1 điều là lát nữa, khi về, Ngọc Linh gặp tai nạn.
-Tôi không thèm tin lời cô nói đâu.
Tấn Phong quay người bước đi, dù là anh có nói không thèm tin nhưng sự thực lòng anh đã có chút bận tâm đến. Anh thực sự rất sợ bé con sẽ gặp chuyện không may, anh không muốn thế chút nào cả.
Tuyết Nhi ở phía sau, mỉm cười. Cô tin chắc rằng trong hôm nay, Tấn Phong sẽ về bên cô mà thôi.
Ra về, Tấn Phong lo lắng ngó trước ngó sau xem có gì không ? Anh làm cho Ngọc Linh bực bội lắm vì anh vô tình…nắm tay cô quá chặt.
-Chồng à, vợ đau.
Tấn Phong quay lại nhìn mới phát hiện ra là mình làm cô đau, anh rối rít xin lỗi.
-Xin lỗi vợ nha. Thôi thì chồng tạ lỗi.
Tấn Phong hôn 1 cái lên trán Ngọc Linh. Trông 2 người thật dễ thương biết dường nào.
-Chồng à, vợ khát nước.
-Ừ, chồng đi mua cho.
Tấn Phong nhanh nhẹn đến máy bán nước chọn nước uống. Lúc này, Ngọc Linh đứng một mình, cô lơ đãng nhìn xung quanh, còn lấy ra một cặp móc khóa mà mình đã mua từ lâu định là sẽ tặng cho người mình yêu thương. Thật ra cô mua móc khóa cặp này chỉ vì nhìn nó quá đẹp và dễ thương thôi ai ngờ mình lại sử dụng nó sớm thế này.
Ngọc Linh hậu đậu, vô tình làm rớt xuống lòng đường. Cô bước ra vài bước, cúi xuống nhặt mà không để ý xung quanh.
Một chiếc xe 4 chỗ không biết chạy với vận tốc bao nhiêu mà thấy nhanh đến lạ lao đến phía cô. Ngọc Linh sững sờ đứng nhìn.
Tấn Phong lúc này vừa mua xong nhìn thấy cô đang gặp nguy, anh chạy thật nhanh nhưng cuối cùng người cứu Ngọc Linh lại là Quốc Anh.
Tấn Phong lo lắng hỏi han vợ mình.
-Vợ, em sao rồi, có sao không ?
-Em sợ quá, chồng ơi.
Ngọc Linh tựa vào vai Tấn Phong, người run lên. Quốc Anh thở phào, hôm nay anh trực nhật nên về trễ. Cũng may là lúc nãy có anh nên mới hôm sau.
Dẫn Ngọc Linh về nhà xong, anh trở về nhà mình và nhanh chóng lên phòng Tuyết Nhi.
-Cô…
-Xảy ra rồi à ?
Tuyết Nhi cười, nụ cười nửa miệng đầy thâm độc.
Tấn Phong biết là mình không đủ khả năng bảo vệ Ngọc Linh khi bên cạnh cô rồi.
-Chỉ cần tôi yêu cô là được, bên cô là được, đúng không ?
-Phải.
-Vậy thì mong cô đừng làm hại Ngọc Linh.
Tuyết Nhi cười tươi vui vẻ, trở về nét hiền dịu vốn có.
Tấn Phong về phòng, anh thở dài. Cầm máy di động lên anh nhắn tin cho Ngọc Linh.
Tấn Phong tay run run bấm đi nút gửi. Anh không biết cô sẽ thế nào. Anh chợt nhớ đến lời cô.
-Ờ. À, chồng nè, sau này đừng có bỏ vợ. Nếu mà chồng bỏ vợ thì chồng sẽ không bao giờ tìm được người ngốc và đáng yêu như vợ đâu. Lúc đó, dù chồng có gặp vợ thì người đó cũng chẳng còn là vợ ngày xưa nữa chồng à.
Tấn Phong đau đớn, anh đạp tung mền gối, ngồi bó gối trên giường, gục mặt xuống, lặng lẽ để những giọt nước mắt chảy dài trong đau đớn.
Một lúc sau, anh cũng nhắn tin cho Quốc Anh.
Ngọc Linh cầm điện thoại, tay run run mà không tin vào mắt mình nữa. Cô…không tin được. Tại sao ??? Tại sao Tấn Phong lại như thế này, rõ ràng là anh yêu cô lắm kia mà. Trái tim Ngọc Linh…tan nát…vỡ tan thật nhẹ nhàng tưởng chừng như chẳng ai biết nhưng lại vô cùng đau đớn.
Cô vẫn muốn xác minh sự thật, muốn chính tai mình nghe anh nói.
Hồi hộp, cô chờ giọng của Tấn Phong.
-A lô, chồng hả ?
Giọng nói của Ngọc Linh, 1 đứa con gái yếu đuối rất nhẹ nhàng và êm dịu nhưng trong đó lại ẩn chứ sự mỏng manh. Trái tim anh quặn thắt. anh không đành lòng, anh không muốn làm cô đau nhưng…nếu không thế này thì anh sợ anh không còn cơ hội được thấy cô cười nữa.
-Tôi không phải là chồng cô.
-Anh…chia tay em ?
-Ừ, phiền phức thật đấy.
Tấn Phong cố gắng kìm nén nước mắt lại, cố gắng để giọng mình không nghèn nghẹn, cố gắng thật lạnh lùng mong cô hận anh và đừng bao giờ đến gần anh nữa. Tấn Phong ngẩng mặt lên trời, ngăn cho những giọt lệ sắp không kìm được, ngăn cho nỗi đau đừng dâng tràn lên khóe mắt. Anh cố gắng nhiều lắm ! Từng cơn sóng không ngừng trỗi dậy làm cho con tim anh đau đến chết mất. Trái tim anh thật sự đã bị nỗi đau làm cho rỉ máu mất rồi.
Ngọc Linh ở bên kia cũng đau đớn. Cô không ngờ chỉ mới ngày hôm qua cô còn hạnh phúc thì hôm nay cô đã khổ đau. Phải chăng tình cảm cô dành cho anh thật sự là tình yêu mới rồi. Phải, chỉ có tình yêu mới khiến tim cô đau tưởng chừng như đã vỡ ra thành từng đoạn. Cô vỡ òa…khóc vỡ òa trong đau đớn.
-A lô
-Cậu qua nhà Ngọc Linh xem cô ấy thế nào giúp mình.
-Tại sao cậu không đi ?
-Mình chia tay cô ấy rồi. Vì mình muốn cô ấy sống nên mình mới làm thế này. Nếu mà mình còn bên cô ấy thì Tuyết Nhi…
-Thôi được rồi, mình sẽ thay cậu chăm sóc.
Ngay sau khi gọi nói chuyện xong với Ngọc Linh, thấm đủ mọi đau đớn thì anh gọi cho Quốc Anh nhờ chăm sóc cô hộ anh.
Quốc Anh quả là bạn tốt vì khi vừa nghe xong lời Tấn Phong là anh liền chạy qua nhà Ngọc Linh. Anh nhẹ nhàng vào nhà và đi vô ngay phòng cô. Thấy cô ngồi khóc. Anh không đành lòng nên liền đến ôm cô vỗ về.
-Mình biết rồi, cậu cứ khóc đi.
Ngọc Linh càng khóc to hơn. Khóc cho vơi đi nỗi đau, vơi đi sự nhớ nhung. Cô thật sự đã yêu Tấn Phong rồi. Ngọc Linh chỉ sợ rằng trái tim cô đã có sợi dây liên kết vô hình quá chặt với Tấn Phong mà thôi.
Với tâm trạng đau khổ cô đến trường. Cô càng đau đớn hơn khi thấy Tấn Phong đang bên cạnh Tuyết Nhi. Tuyết Nhi đang tựa vào vai anh. Ngay khi nhận ra sự có mặt của người con gái mà mình yêu thương, anh không muốn mình sẽ bị xiêu lòng nên liền lập tức anh vui vẻ với Tuyết Nhi.
-Em à, mệt hả, lát nữa có học được không ?
Tuyết Nhi bất ngờ nhìn Tấn Phong, cô không tin được là cũng có ngày anh lại ngọt ngào như thế này, cô cảm thấy lòng hạnh phúc và bắt đầu nhõng nhẽo với anh.
-Dạ được mà.
Ngay lúc ấy, giọt nước mắt của Ngọc Linh khẽ rơi trong đau đớn. Những tiếng xì xầm xung quanh không ngớt.
-Haha, bị đá rồi.
-Cuối cùng những người yêu nhau cũng trở về với nhau.
-Tuyết Nhi thật xứng đáng khi được hưởng những điều này.
Những câu nói đó cứ như xoáy sâu vào trái tim Ngọc Linh làm cho tim cô cứ muốn rách toạt ra. Quốc Anh thấy Ngọc Linh đáng thương nên anh nắm tay cô lôi về lớp.
Ngay khi thấy Ngọc Linh đi, Tấn Phong trở về vẻ lạnh lùng của mình.
-Cô đừng tưởng tôi yêu cô rồi, tôi vẫn mãi chỉ yêu Ngọc Linh thôi.
Tuyết Nhi bây giờ mới vỡ lẽ là do mình đã quá mơ mộng rồi.
-Anh…không yêu em sao ?
-Không hề, chuyện này sẽ không bao giờ có.
-Rồi em sẽ làm cho anh hồi tâm chuyển ý. Tấn Phong à, nếu đóng kịch thì anh hãy gọi em là vợ khi có Ngọc Linh đi.
-Không bao giờ, trên cuộc đời này, người được tôi gọi là vợ mãi mãi chỉ có thể là Ngọc Linh.
Tấn Phong lạnh lùng quay bước đi, Tuyết Nhi rất buồn khi phải chấp nhận rằng có lẽ tình yêu cô dành cho Tấn Phong sẽ chẳng bao giờ có thể sánh kịp với tình yêu Tấn Phong dành cho Ngọc Linh.
Ra về, khi Tấn Phong đang ở trong sân một mình. Ngọc Linh mới bước đến, mong sao sẽ làm cho anh quay trở về.
-Anh…không thể trở về với em à.
Đối mặt với Ngọc Linh anh cảm thấy rất khó khăn, anh không biết là mình có đóng tốt vở kịch hay không, anh không biết là mình phải làm sao để ngăn cơn đau thôi thể hiện ra bên ngoài.
-Không, tôi yêu Tuyết Nhi.
-Anh…thật chứ ?
“Thật chứ ?” – Câu nói đó đã vô tình xoáy sâu vào con tim Tấn Phong. Nhưng dù có thế nào đi nữa, anh vẫn phải cố gắng.
-Ừ, thôi tôi đi đây.
Tấn Phong xoay người bước đi. Bất ngờ, Ngọc Linh chạy đến ôm anh từ phía sau.
-Xin anh…đừng bỏ rơi em.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Tấn Phong như ngừng đập, anh không ngờ là cô lại cầu xin anh, tiếng nói hết sức khẩn khoản, hết sức đau lòng. Anh bỗng muốn quay về bên cô nhưng…lại không được. Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải cố gắng…gạt tay cô và bước đi, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trái tim Ngọc Linh ngay lúc đó thực sự đã chết, chết vì những gì Tấn Phong đã làm. Ngọc Linh khuỵu chân xuống, giờ đây cô phải tập chấp nhận anh…anh đã bỏ rơi cô. Bước đi ra khỏi cuộc sống cô như chưa bao giờ anh bước vào. Cô đau đớn. Và cũng chính ngay giây phút đó, Ngọc Linh…đã hiểu về tình yêu, về nỗi đau khổ.
Cô nhìn bóng anh lần cuối và lấy tay lau nước mắt. Cô quyết tâm sẽ không yếu đuối nữa, bây giờ đã khác rồi, không có ai để dựa dẫm thì mình phải tự lực, tự bảo vệ mình. Và ngay trong hôm đó cô thay đổi. Cô đưa ra quyết định sẽ đi học võ.
Tấn Phong đi thật xa rồi nhưng vẫn nhìn cô lần cuối, trái tim làm cho anh đau đến mức anh không đứng vững mà phải tựa vào vai Tuyết Nhi đi về. Trong lòng anh thật hỗn loạn.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, mới đó mà ai nấy đều đã tốt nghiệp đại học rồi, Ngọc Linh cũng đổi khác. Ngọc Linh đã trở nên xinh đẹp với gương mặt và dáng người chuẩn, không còn là cô bé năm xưa nữa.
Ngọc Linh không còn là Ngọc Linh ngày xưa, không còn là cô bé hiền lành, đáng yêu và ngây thơ nữa, cô đã trở nên chững chạc, lạnh lùng hơn xưa nhiều. Nhờ học võ mà cô có thể tự bảo vệ mình mà không cần bất kì ai nữa, trái tim cô cũng đã được bảo bọc hoàn hảo hơn, không phải chịu tổn thương nào.
-Này…cô em dừng lại chút đi.
Đang trên đường đi học về, Ngọc Linh bị 1 đám thanh niên chặn lại. Cô không hề sợ hãi e dè chi cả, mặt khác ánh mắt cô lại sắc lạnh và đầy tự tin.
-Đi ra chỗ khác, phiền phức.
Bọn chúng không ngờ cô lại có thể nói ra lời nói này. Nhìn thân hình khá chuẩn với gương mặt dịu dàng thế này, bọn họ không hề nghĩ cô lại như thế. Bọn chúng tức giận, thái độ hung hãn hơn.
-Rủ đi chơi thôi làm gì ghê thế, đi đi em.
Một người trong số bọn chúng tiến đến nắm tay cô lôi đi. Cô cười nửa miệng, giọng nói lạnh băng nhẹ nhàng tựa làn gió.
-Hậu quả lớn lắm đây !
Bọn chúng lạnh gai người nhưng vẫn một mực kéo cô đi. Với thời gian học võ chỉ mới 1 năm nhưng lại có năng khiếu và quyết tâm, cô nhanh chóng sử dụng những gì mình học được. Thân thủ nhanh nhẹn, cú đấm tuy thấy là mềm yếu nhưng lại có sức và lựa chọn điểm đánh thật chính xác.
Bọn trêu hoa ghẹo nguyệt trong nháy mắt nằm dài, đầu bắt đầu chảy máu.
-Bọn…này…sẽ…sẽ báo cảnh sát.
Cô cười mỉm nhìn bọn chúng.
-Ai gây tội với ai trước chắc là ai cũng hiểu. Cảnh sát sẽ tin ai đây ?
Cô lạnh lùng bước đi.
Ngọc Linh giờ đây hình như là đã quá khác xưa rồi. Trong đầu cô không cần phải suy nghĩ nhiều cho phiền muộn, cảm xúc cũng không cần phải thể hiện. Từ ngữ có thể diễn tả lúc này là mặt biển đã lặng sóng và có thể không bao giờ cần nổi sóng nữa.
Cô về nhà, bước vào nhà đã thấy Quốc Anh.
-Cậu ăn cơm chưa, tối lắm rồi.
-Chưa.
-Vậy để tớ nấu.
Việc Quốc Anh có mặt trong nhà Ngọc Linh không mấy ngạc nhiên vì anh giờ đây là bạn duy nhất của cô, anh cùng sống chung nhà với Ngọc Linh tiện việc săn sóc.
Quốc Anh chỉ biết nhìn người bạn mình mà đau lòng thôi. Anh vẫn còn nhớ những ngày mới bị Tấn Phong ruồng bỏ, cô đã khóc rất nhiều, ngất nhiều lần và còn bệnh nữa nhưng rồi vì đã tự hứa với lòng, đi học võ nên cô đã thay đổi không còn như xưa nữa. Bỗng nhiên 1 ngày, khi Quốc Anh gặp Ngọc Linh, anh nhận ra cô thực sự rất khác, một con người xa lạ cứ như anh chưa từng quen. Cô không còn khóc và cười nữa cứ như thể đó là 1 cái xác không có sự sống.
Cũng chính vì cú sốc đó, cô đã trở nên cố gắng hết mọi thứ. Những năm học đó cô đã hoàn thành với số điểm cao ngất ngưỡng trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Còn về Tuyết Nhi và Tấn Phong thì hiện tại cô gái này vẫn bám theo anh. Anh vẫn đối xử với cô lạnh lùng thậm chí là đôi lần bỏ mặc nhưng cô vẫn kiên trì. Nếu hỏi trên thế gian này ai yêu Tấn Phong nhất thì lẽ dĩ nhiên đó chỉ có thể là Tuyết Nhi thôi.
Tấn Phong thì vẫn ngày đêm nhớ Ngọc Linh, hằng ngày anh vẫn đều đặn trò chuyện qua điện thoại với Quốc Anh. Anh có thể an tâm về cô phần nào nhưng anh vẫn đau lòng vì tại anh mà bé con giờ không vui như trước.
Có nhiều thứ đã thay đổi, thay đổi quá nhiều đến những người trong cuộc không bao giờ ngờ. Bao cảm xúc, nỗi đau cũng dần lớn theo thời gian. Dù mọi chuyện vẫn là sự im lặng nhưng có những thứ đã khiến con người ta ngầm hiểu mà vẫn cố chấp.
Trời đẹp, nắng lên. Ngọc Linh đi dạo phố, Tấn Phong lúc này cũng đi cùng Tuyết Nhi do bị ép. Anh dù là đi cùng nhưng vẫn không mảy may quan tâm mà luôn nhìn xung quanh. Vô tình anh nhìn thấy người mà trên thế gian này sẽ được anh gọi là vợ mà không phải ai khác. Trái tim anh lại dao động, đập mạnh mẽ vì hạnh phúc và cả đau đớn, đôi mắt trở nên long lanh nhìn cô. Bao cảm xúc ngày xưa vẫn còn đấy và giờ đây còn mãnh liệt hơn thế nữa. Anh muốn ôm cô, anh muốn bảo bọc cô, anh muốn làm cô cười, anh muốn gọi cô bằng vợ và muốn nói với cô rằng anh vẫn luôn yêu cô.
Bước chân anh vô thức làm theo con tim nhưng lại bị Tuyết Nhi ngăn lại.
-Anh đừng hòng mà về bên Ngọc Linh nữa.
-Thôi đi, cô giam giữ tình yêu tôi thế là đủ lắm rồi.
Anh gạt tay Tuyết Nhi đi và chạy đến trước mặt Ngọc Linh nhưng…trái với thái độ của anh cô lại lạnh lùng nhìn anh có vẻ uất hận rồi thản nhiên bước đi
Anh níu tay cô lại, giọng nói khẩn khoản.
-Vợ à, về với chồng đi vợ nhé !!!
-Xin lỗi tôi không quen anh.
Cô dứt tay thật mạnh rồi bước đi không quay đầu lại. Anh cứ tưởng thái độ của cô sẽ trở về như xưa nếu gặp anh nhưng rồi lại thế này.
Trái tim anh đau đớn bao nhiêu năm nay lại được dịp đau thêm, hành hạ cõi lòng đã vốn tan nát của anh. Anh mệt mỏi lắm rồi !!! Rốt cuộc anh phải làm sao đây, anh rất nhớ cô, anh muốn ôm cô lắm nhưng…
Làm sao anh mới được gần cô đây, làm sao anh mới có thể có được hạnh phúc gọi cô bằng vợ đây. Chẳng lẽ mãi mãi thời gian không quay về được.
Tuyết Nhi nhận ra đôi mắt của Tấn Phong, anh vẫn không bao giờ thay đổi tình yêu của mình khi đứng trước Ngọc Linh, cô cảm thấy mọi sự cố gắng thật quá vô ích rồi, thật không đáng tí nào.
Cô cũng mệt mỏi rồi, cô sẽ cố gắng thêm 1 tháng, chỉ 1 tháng nữa nếu cô vẫn không có được trái tim Tấn Phong cô sẽ chấp nhận rời bỏ cuộc chơi mà không hối tiếc.
Tuyết Nhi chạy đến gần Tấn Phong và bắt taxi để cả 2 về nhà.
Tấn Phong về đến nhà, Tuyết Nhi dìu anh vào hẳn luôn phòng của anh. Kể từ lúc gặp Ngọc Linh đến giờ, người anh đã trở nên hóa đá, mọi giác quan và cả nhịp đập của trái tim anh cứ như đồng loạt ngừng lại. Tấn Phong cứ thơ thẩn nhìn vô hồn.
Anh không thể nào ngờ rằng Ngọc Linh của anh giờ đã khác xưa đến vậy. Ừ thì cô đẹp, đẹp hơn xưa rất nhiều nhưng…cô đã không còn chỉ luôn nhìn anh nữa. Đôi mắt Ngọc Linh không hề ngó ngàng đến anh, cô lạnh lùng phủ nhận mối quan hệ năm xưa cứ như cả 2 chưa bao giờ gặp nhau, cứ như là chưa bao giờ quen biết nhau.
Đau đớn, Tấn Phong chỉ biết im lặng dấu vào trong. Ngọc Linh, người con gái anh thương nhất hình như đã quên anh rồi. Cứ ngỡ khi cô thấy anh, cô sẽ về bên anh, sẽ khóc òa và rồi làm lành nhưng hình như mọi thứ đã không thể nào như thế.
Anh nhớ cô, nhớ người con gái mà anh gọi là vợ, nhớ cô bé ngây thơ ngốc nghếch nhưng vô cùng ấm áp. Nhớ lắm, nhớ đến điên lên, đến đau đớn. Thế mà…Chẳng lẽ Ngọc Linh đã quên anh rồi sao ? Chẳng lẽ mọi thứ đã chấm dứt từ ngày anh dứt khoát đi hay sao.
Tấn Phong ngồi đó, phiền muộn, anh ngồi bó gối, gục mặt trong đau khổ.
Còn Ngọc Linh cũng chẳng khác là mấy. Ngay khi cô vừa vào nhà, cả thân hình cô đột ngột đổ sập xuống nhà, mắt cô nhắm nghiền lại, mặt mày tái nhợt. Cũng may lúc đó Quốc Anh có nhà nên đã đỡ cô vào phòng và bế cô nằm lên giường. Còn anh thì đi lấy cốc nước ấm và còn lấy khăn lau mặt cho cô.
Thật ra, ngay khi cô vừa được gặp Tấn Phong, ngay khi tay anh vừa chạm vào tay cô, trái tim cô trong vô thức phá vỡ lớp băng mà đập mạnh mẽ, hồi sinh lại sau những tháng ngày chết mòn. Ngọc Linh đã cố gắng cho trái tim mình thôi đập, thôi nhớ anh, thôi yêu anh mà phải hận anh vậy mà…
Cô đã luôn cố gắng thầm trách người con trai bỏ cô nhưng vẫn không sao làm được điều đó. Nhìn thấy anh đang đứng trước mặt, nghe thấy anh gọi tên mình, nhìn thấy đôi mắt anh tràn ngập hình ảnh của mình, trong thoáng chốc cô đã định sẽ về bên anh nhưng rồi cô vô tình thấy Tuyết Nhi từ xa. Cô trấn tĩnh mình mà dứt khoát với anh.
Ngọc Linh cố bước đi không quay đầu nhìn bởi cô biết nếu cô quay đầu lại, cô sẽ thấy người con trai cô yêu trong tay người con gái khác, thấy anh nhìn người con gái ấy yêu thương, cô sẽ chết ngay lập tức mất.
Đau đớn, khó thở, cô trở về nhà và cuối cùng ra nông nỗi này.
Số phận thật biết trêu đùa, thần tình duyên cũng chẳng chịu buông tha. Và người đã đưa hình ảnh Tấn Phong vào giấc mơ của Ngọc Linh.
Trong mơ, Ngọc Linh chỉ là 1 người lặng thầm quan sát, hình ảnh ngày xưa trở về. Cô từng chút một chăm chú nhìn bản thân mình và Tấn Phong ngày xưa vui vẻ bên nhau, cười nói hạnh phúc. Trái tim cô ngay lúc đó đã thắt lại, nước mắt được dịp tuôn trào, vỡ òa trong sự kìm nén đã quá lâu.
Quốc Anh lúc này đang bên cạnh giường cô, anh nhìn cô chăm chú. Quốc Anh hiểu người con gái này đã thật sự quá đau rồi, đau đớn đến không còn gì để đau nữa rồi bởi giọt nước mắt của cô từ giấc mơ đã tuôn trào đến ngoài đời thực.
Quốc Anh lau giọt nước mắt, anh nghĩ có lẽ cũng đã đến lúc nói sự thật rồi.
Hôm sau, Ngọc Linh tỉnh dậy, Quốc Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cô cùng anh ngồi ăn. Ăn uống xong, Quốc Anh ngồi trò chuyện cùng cô.
-Ngọc Linh, có 1 chuyện mà cậu cần phải biết.
-Chuyện gì ?
-Cậu cứ nghe mình kể, phải nghe thật kĩ và chăm chú nhé !
-Ừ.
Quốc Anh kể lại mọi chuyện, Ngọc Linh bàng hoàng lắng nghe mà không tin được. Đến khi câu chuyện kết thúc cũng là lúc cô thức tỉnh. Ngọc Linh khóc nấc, cô không ngờ Tấn Phong vì cô đến thế. Cô vụt chạy ra khỏi nhà, cô chạy mãi và cuối cùng chạy đến nhà Tấn Phong.
Cô đứng đó hét thật to trong nước mắt.
-Tấn Phong, anh ra đây, nhanh lên, không ra là em sẽ không bao giờ gặp anh và gọi anh là chồng nữa. Tấn…Phong, em hiểu rồi…tại em cả. Em…nhớ anh…em yêu anh, chồng ơi dậy đi.
Tấn Phong trong nhà, anh vội chạy xuống nhà gặp Ngọc Linh, nhìn đôi chân trần rướm máu vì đã chạy quãng đường khá xa, Tấn Phong xót xa. Anh đến nhấc bổng cô lên, ôm cô thật chặt cứ như sợ cô sẽ bay đi mất. Nước mắt anh cũng vỡ òa trong đau khổ đan xen niềm hạnh phúc.
-Anh nhớ em, Ngọc Linh. Vợ à, anh rất yêu em, anh luôn yêu em. Anh…xin lỗi.
-Lỗi tại em, không phải tại anh.
-Chúng ta lại trở về bên nhau, đúng không vợ.
Tách…tách…
Mưa rơi từng hạt nhỏ và sau đó nhanh chóng lớn hơn. Một cơn mưa đến xoa dịu đau đớn, làm mát mẻ tâm hồn. Mưa…có nhiều nghĩa lắm ! Vậy rốt cuộc…cơn mưa này thật đang muốn nói gì ???